Mắt thấy Bùi Đông Lai như là bị mất linh hồn thông thường đứng nguyên tại chỗ, vẫn không nhúc nhích thì Tần Hồng Sơn liền trầm giọng nói với 2 người Tần Tranh và Tần Phong.
"Bá!"
"Bá!"
"Bá!"
Tần Hồng Sơn, Tần Tranh cùng Tần Phong ba người lần lượt đứng dậy rồi rời đi. Trong đó Tần Hồng Sơn từ đầu đến cuối cũng không có nhìn Bùi Đông Lai một cái, mà là vẻ mặt của hắn tỏ ra ngưng trọng, còn Tần Tranh thì không nhịn được mà nhìn sang Bùi Đông Lai một cái đồng thời trong lòng thầm hỏi: Bùi Vũ Phu ông thật sự chết rồi sao?
Không riêng gì Tần Tranh, giờ khắc này, trừ Bùi Đông Lai ra thì toàn bộ mọi người đều tự hỏi.
Không có đáp án.
3 người Tần Hồng Sơn rời khỏi, toàn bộ mọi người của Tần gia đều nhìn về phía Bùi Đông Lai.
Giờ khắc này.
Trừ Tần Yến ra thì toàn bộ mọi người đều như có suy nghĩ cái gì đó, dường như đang tự hỏi sau khi Bùi Vũ Phu chết thì sẽ đem lại phản ứng dây chuyền như thế nào.
Ánh mắt của mọi người nhìn về phía Bùi Đông Lai đều tỏ ra vẻ không đồng tình.
Đúng vậy.
Một chút cũng không có.
Trên mặt bọn hắn tràn ngập sự vui sướng khi người gặp họa!
Cảm giác kia giống như đang nói: Bùi Đông Lai a Bùi Đông Lai, không phải mày rất ngưu sao? Hiện tại người cha của mày đã mất, bọn tao xem mày còn ngưu cái gì nữa?
- Đông…Đông Lai.
Mắt thấy Bùi Đông Lai giống như là một cái xác không hồn thì Tần Đông Tuyết đỏ mắt, vươn tay ra, nhẹ nhàng xoa vào khuôn mặt Bùi Đông Lai.
- Đông Tuyết, Qua…Qua tử đã chết rồi sao?
2 mắt Bùi Đông Lai đỏ bừng, mờ mịt nhìn về phía Tần Đông Tuyết, nước mắt cứ như thế mà rơi xuống.
Lúc nãy nghe được Tần Hồng Sơn nói Bùi Vũ Phu đã chết thì hắn không tin.
Sau đó, nghe Quý Hồng nói thì hắn vẫn không tin.
Hắn không tin một người có thể lúc nào cũng tiến vào trạng thái “ Nhập Thần” một người dùng 3 chiêu để giết chết Y Hạ Nhẫn sẽ chết.
Nhưng mà.
Từ ở trong miệng Jason biết được Bùi Vũ Phu bị 8 cường giả trên Thần bảng vây công thì lòng tin của hắn đã biến mất.
- Đông Lai, Đông Lai.
Bên tai vang lên giọng nói khàn khàn của Bùi Đông Lai, nhìn nước mắt trên mặt Bùi Đông Lai thì Tần Đông Tuyết liền ôm lấy Bùi Đông Lai.
Nàng biết được, người gọi là Bùi Vũ Phu kia có địa vị như thế nào trong lòng của Bùi Đông Lai.
Bọn họ là cha con, lại càng giống như bạn bè.
Nàng không thể tưởng tượng được khi nghe cái chết của Bùi Vũ Phu thì trong lòng của Bùi Đông Lai sẽ bị đả kích như thế nào? Nàng biết, hắn rất đau, nhất định là rất đau.
Thấy một màn như thế thì cách đó không xa, 2 mắt của Tần Yến đỏ bừng, nàng muốn lên an ủi Bùi Đông Lai nhưng cuối cùng nàng lại bỏ qua suy nghĩ này.
Mà đám người Tần gia kia thấy một màn như thế thì đều thở dài.
Từ trong lòng bọn hắn mà nói thì trừ việc Bùi Vũ Phu bảo vệ cho Bùi Đông Lai ra, trừ quang vinh của Bùi Vũ Phu thì những chuyện làm của Bùi Đông Lai đủ để bọn họ dùng từ kỳ tích để hình dung.
Nhưng mà.
Bọn họ biết được dù Bùi Đông Lai có xuất sắc mấy đi chăng nữa thì trong nửa năm qua hắn cũng đã đắc tội với nhiều thế lực.
Cho nên, nếu bây giờ không còn sự che chở của Bùi Vũ Phu nữa thì bọn hắn có thể nghĩ đến kết cục của Bùi Đông Lai sẽ thê thảm đến mức nào.
- Chết thì cũng đã chết rồi, có cần phải khóc lên khóc xuống như vậy không?
Im lặng trong đại sảnh bỗng nhiên vang lên một giọng nói.
"Bá!"
Giọng nói vừa vang lên thì trừ Bùi Đông Lai ra thì toàn bộ mọi người đều nhìn về phía phát ra giọng nói kia.
Người vừa lên tiếng là Tần Kha.
Nàng rất hận Bùi Đông Lai nhưng mà nàng cũng biết bản thân mình không thể làm gì được hắn.
Nhưng mà.
Hiện giờ nghe nói Bùi Vũ Phu đã chết, thấy được Bùi Đông Lai giống như là một con cẩu ngồi đây khóc thì nàng liền mát lòng mát dạ, không kìm lòng được mà mở miệng châm chọc.
Dường như nàng muốn nhìn thấy bộ dạng thống khổ của Bùi Đông Lai.
- Tần Kha, cô nói cái gì đó?
Thấy được khuôn mặt xấu xa của Tần Kha, không đợi Tần Đông Tuyết mở miệng thì Tần Yến liền lên tiếng, vẻ mặt của nàng tỏ ra tức giận giống như lúc nào cũng có thể bạo phát vậy.
- Ông nội đã nói Bùi Vũ Phu chết rồi, nhưng mà có một người không tin, Oh, là tôi sai rồi, chính xác ra là không thể chấp nhận được sự thật này…
“Bốp”
Ngay sau đó, không đợi Tần Kha nói hết lời thì Tần Yến đã nổi giận, bước lên tát vào mặt Tần Kha một cái:
- Mày câm miệng lại cho tao.
- Tần Yến, cô….
- Tần Kha, nếu như cô còn dám nói một câu nữa thì ta sẽ giết cô.
Tần Đông Tuyết mở miệng cắt đứt lời nói của Tần Kha, ánh mắt giống như một con dao nhìn vào Tần Kha, giọng nói lạnh như băng.
Ta giết cô.
Nghe được giọng nói như đinh đóng cột của Tần Đông Tuyết, cảm nhận được sát khí của Tần Đông Tuyết thì Tần Kha liền sợ tới mức đem lời nói kia nuốt lại vào bụng, mà những người khác thì tỏ ra khiếp sợ nhìn vào Tần Đông Tuyết.
Không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Tần Đông Tuyết nhìn về phía Tiếu Ái Linh, mặt không đổi sắc, nói:
- Mẹ, con cùng Đông Lai đi trước.
Tiếu Ái Linh nghe vậy, lập tức đi đến trước người Bùi Đông Lai và Tần Đông Tuyết, sắc mặt phức tạp nhìn vào Bùi Đông Lai, nói:
- Đông Lai…
"Hô ~ "
Nghe được tiếng kêu của Tiếu Ái Linh thì Bùi Đông Lai nhắm mắt lại rồi thở ra một hơi. Sau đó, hắn mở mắt ra, vẻ bi thương trên mặt hắn đã biến mất, nếu có thì chính là sự bình tĩnh, bình tĩnh làm cho người ta cảm thấy đáng sợ.
Thấy một màn như vậy thì Tiếu Ái Linh không nói gì nữa.
- Dì Tiếu, dì, cảm ơn 2 người.
Bùi Đông Lai khẽ gỡ bàn tay của Tần Đông Tuyết ra rồi bước đến trước mặt Tần Yến và Tiếu Ái Linh cúi đầu.
Làm xong chuyện này, hắn liền chủ động nắm lấy tay Tần Đông Tuyết, mang theo Tần Đông Tuyết bước ra ngoài.
- Đông Tuyết.
Mắt thấy Tần Đông Tuyết muốn đi theo Bùi Đông Lai thì vợ của Tần Phong liền dùng ánh mắt ra hiệu cho Tiếu Ái Linh, thấy Tiếu Ái Linh không phản ứng thì bà ta liền hô to.
- Tôi sinh ra là người Bùi gia, chết là quỷ của Bùi gia.
Nghe thấy tiếng hô kia thì Tần Đông Tuyết không có dừng bước, thậm chí cũng không quay đầu lại.
Nàng nắm chặt bàn tay của Bùi Đông Lai.
Nói xong, nàng và Bùi Đông Lai biến mất trong tầm mắt của mọi người.
- Ái Linh, làm sao cô có thể để cho Đông Tuyết đi cùng hắn?
Mắt thấy Bùi Đông Lai cùng Tần Đông Tuyết rời đi thì vợ của Tần Phong liền nổi nóng.
Không chỉ một mình bà ta mà vẻ mặt của các thành viên Tần gia cũng tỏ ra lo lắng, ở bọn hắn xem ra mất đi Bùi Vũ Phu rồi thì đối mặt với những địch nhân kia thì Bùi Đông Lai chỉ có một con đường chết.
Cho nên, khi thấy Tần Đông Tuyết theo sát Bùi Đông Lai như vậy thì nhiều ít sẽ tạo ảnh hưởng đối với Tần gia.
Đối mặt với câu hỏi kia thì Tiếu Ái Linh khẽ thở dài, nói:
- Nó yêu chính là Bùi Đông Lai chứ không phải là gia thế Bùi gia.
Mọi người ngạc nhiên.
Trong thư phòng tứ hợp viện Tần gia
3 người Tần Hồng Sơn, Tần Tranh, Tần Phong sau khi nghe được cái chết của Bùi Vũ Phu thì liền bắt đầu bàn bạc.
- Cha, tuy rằng Long Nha và Đông Lai đã xác nhận cái chết của Bùi Vũ Phu nhưng mà con đề nghị chúng ta không nên hành động thiếu suy nghĩ, cần phải bình tĩnh ngồi xem tình thế phát triển.
Tần Tranh nói ra quan điểm của mình.
Tần Phong khó hiểu hỏi:
- Vì sao?
- Có 2 nguyên nhân.
Tần Tranh nghiêm mặt nói:
- Thứ nhất, khi còn sống thì Bùi Vũ Phu đã là một truyền kỳ, con không tin hắn sẽ khinh địch như vậy. Nếu như hắn không chết, mà chúng ta lại mù quáng thay đổi kế sách thì vĩnh viễn sẽ mất đi thế lực phía sau màn của Bùi Vũ Phu ủng hộ, thậm chí chúng ta sẽ phải chịu sự trả thù của Bùi Vũ Phu.
- Thứ 2, nếu là Bùi Vũ Phu đã chết thì chúng ta cũng không cần nóng lòng mà hãy để thời gian chứng minh. Bùi Vũ Phu hẳn là hiểu được, một khi hắn chết thì con của hắn sẽ bị trả thù như thế nào, kể từ đó ngay khi Đông Lai lâm vào tuyệt cảnh thì nếu như hắn không hiện thân thì chứng minh hắn đã chết rồi. Đến lúc đó, chúng ta tính toán cũng không muộn.
- Ta cũng nghĩ như vậy.
Nghe Tần Tranh nói như thế thì Tần Hồng Sơn mở miệng tỏ thái độ.
Cùng lúc đó.
Trong căn cứ Long Nha, Long Vương Diệp Cô Thành đứng trong màn đêm, không ngừng suy nghĩ cái chết của Bùi Vũ Phu.
“Reng…Reng”
Điện thoại vang lên, Diệp Cô Thành lấy điện thoại ra thì thấy người gọi đến là Diệp Thạch.
- Bùi Vũ Phu thật sự chết rồi sao?
Điện thoại được chuyển, giọng nói của Diệp Thạch mang theo vài phần vui mừng mà hỏi.
- Ừh.
Nhận thấy được vẻ hưng phấn trong giọng nói Diệp Thạch thì Diệp Cô Thành nhíu mày rồi trả lời, sau đó trực tiếp cúp điện thoại.
“Reng..”
Sau đó.
Không đợi Diệp Cô Thành cất điện thoại thì tiếng chuông khác lại vang lên.
Lúc này.
Không phải là cuộc gọi đến.
Là tin nhắn.
- Vũ Phu, là ông sao?
Thấy nội dung tin nhắn thì Diệp Cô Thành lâm vào trầm tư.