Hắn gầy rồi.
Trong lòng nàng nhói đau.
Nhìn, nhìn, Tần Đông Tuyết thấy được Bùi Đông Lai làm ra một động tác ý bảo nàng ngồi xuống. Nàng mỉm cười gật đầu rồi ngồi xuống, sau đó đem ánh mắt nhìn về phía đài chủ tịch, hoàn toàn không để ý đến Diệp Tranh Vanh ở bên cạnh nàng.
Mắt thấy Tần Đông Tuyết đem mình trở thành không khí, thân là đại thiếu gia của Diệp gia thì Diệp Tranh Vanh cũng không có biến hóa gì, hắn lẳng lặng không lên tiếng rồi ngồi ở bên cạnh Tần Đông Tuyết.
Sau đó, mọi người trên đài chủ tịch ngồi xuống. Buổi thảo luận và nghiên cứu học thuật Kinh Tế chính thức được bắt đầu.
Dựa theo lễ thường của buổi hội nghị thì thân là người phụ trách thì Lý chủ nhiệm liền bước lên đài rồi giới thiệu những bị đại biểu đếm tham gia, mỗi khi giới thiệu một vị nào thì tiếng vỗ tay liền được vang lên. Nguồn truyện: Truyện FULL
Đợi sau khi giới thiệu các vị đại biểu và các lãnh đạo xong thì Lý chủ nhiệm lại mời người chịu trách nhiệm của buổi lễ hôm nay lên nói chuyện. Sau đó là giới thiệu sơ qua các mô hình rồi mời những chủ nhân của những người làm ra những mô hình Kinh Tế ấy lên nói chuyện.
Vị đại lão chủ quản Kinh Tế kia đi giày Tây, đầu tóc được chải chuốc cẩn thận. Cũng giống như vị đại lão khác, vị đại lão này cũng nắm quyền cao, làm cho người ta co cảm giác không giận mà uy.
- Các đồng chí, theo xã hội phát triển và tiến bộ thì tầm quan trọng của giả thuyết Kinh Tế đã được mọi người thấy rõ. Xử lý như thế nào để vấn đề giả thuyết Kinh Tế và Kinh Tế thực thể được tốt hơn, đó chính là mệnh đề của các nhà nghiên cứu Kinh Tế trên khắp toàn quốc cũng như quốc tế. Đây cũng là lý do để tổ chức buổi thảo luận và nghiên cứu Kinh Tế hôm nay.
Vị đại lão kia nói ngắn gọn và xúc tích nên đạt được những tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
So ra mà nói thì người thứ 2 lên tiếng là Lý chủ nhiệm lại nói đến vấn đề khủng hoảng tài chính, nói rõ tầm quan trong của giả thuyết Kinh Tế, cùng với mối quan hệ điều tiết của nó với nền Kinh Tế vĩ mô của quốc gia.
Thông thường mà nói thì đối với lũ người TQ ngu si, mỗi khi có đại hội gì, chỉ cần là lãnh đạo lên tiếng thì đều đạt được những tràng pháo tay.
Lý chủ nhiệm của vậy, mặc dù cách nói chuyện của hắn vẫn hơi rườm rà nhưng mà vẫn được mọi người vỗ tay hoan hô.
Sau khi Lý chủ nhiệm kết thúc cuộc nói chuyện của mình thì một nam nhân trung niên hiện đang giảng dạy tại ĐH Nam Quan bước lên đài, đề tài của người này là " Giả thuyết cùng ý nghĩa lý luận của Kinh Tế"
Từ ý nào mà nói thì bài luận văn của người này được đánh giá khá cao, điều đó cũng làm cho Bùi Đông Lai được khai mở nhãn giới.
Người lên đài tiếp theo là một vị có thanh danh không nhỏ hiện đang giảng dạy ở ĐH Kinh Tế Tài Chính. Hơn nữa đối với giả thuyết Kinh Tế này thì hắn đã nghiên cứu, tiến hành trình bày và phân tích kết quả mới nhất.
Sau đó, mấy vị có danh khí không nhỏ của ngành Kinh Tế học đều lên trình bày đề tài của mình.
Đề tài của bọn hắn căn bản là toàn nói đến lý luận chưa có bước đột phá gì cả.
Điều này làm cho các vị lãnh đạo cùng với những nhà Kinh Tế học có tiếng trong quốc nội cảm thấy thất vọng. Đồng thời bọn họ cũng kỳ vọng vào mấy người lên sau, nhất là Bùi Đông Lai và Tần Đông Tuyết. Bọn hắn đều cho rằng 2 người này sẽ dùng bài luận văn của Cổ Bồi Nguyên và Trần Tử Viết, đây cũng nói chính là đem kết quả nghiên cứu của 2 ngôi sao sáng trong lĩnh vực Kinh Tế phân tích cho mọi người nhìn xem.
10"30, lúc người thứ 6 vừa nhận được tiếng vỗ tay của mọi người rồi bước về vị trí ngồi của mình thì Tần Đông Tuyết từ chỗ ngồi của mình đứng lên.
" Bá!"
Thấy Tần Đông Tuyết đứng lên, toàn bộ mọi người đều đem ánh mắt nhìn về phía nàng. Bọn họ mong đợi Tần Đông Tuyết hoặc là nói Trần Tử Viết ở phía sau Tần Đông Tuyết viết ra cái gì.
Cùng những người kia bất đồng, Bùi Đông Lai mong đợi chính là biểu hiện của Tần Đông Tuyết. Từ Tô Thị Vận thì hắn biết được bài luận văn của Tần Đông Tuyết chính là do một tay nàng làm, thân là lão sư của Tần Đông Tuyết thì Trần Tử Viết chỉ giúp nàng hoàn thiện mà thôi, cũng không có thay đổi nội dung chính trong bài luận văn đó.
- Chúc mọi người có một buổi sáng tốt lành.
Ở dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, Tần Đông Tuyết xuất hiện trên bục, đầu tiên là nàng mỉm cười với mọi người sau đó cúi chào một cái thật sâu rồi bắt đầu lên tiếng:
- Tôi là Tần Đông Tuyết sinh viên của khoa Kinh Tế của trường ĐH Yên Kinh, hôm nay, chủ đề của tôi là " Quan hệ giữa giả thuyết Kinh Tế và khủng hoảng Kinh Tế."
Mặc dù đối diện với nhiều người như vậy nhưng mà Tần Đông Tuyết đứng ở trên đài cũng không tỏ ra khẩn trương.
Luận văn này không phải là do Trần Tử Viết làm.
Tần Đông Tuyết lên tiếng không bao lâu, dường như tất cả mọi người đều hiểu rõ điểm này.
Mặc dù bài luận văn này không phải là do chính tay Trần Tử Viết làm ra hơn nữa cũng có một vài chỗ sai sót. Nhưng mà, nói lại làm cho người ta có một cảm giác mới mẻ.
Dưới dạng tình hình như vậy, đợi sau khi Tần Đông Tuyết kết thúc bài luận văn của mình thì nàng liền nhận được nhiều tiếng vỗ tay.
Nghe được tiếng vỗ tay vang lên, trên miệng Tần Đông Tuyết nở ra nụ cười. Sau đó nàng hướng về phía dưới đài cúi chào rồi nhìn thoáng qua Bùi Đông Lai, sau đó mới bước xuống đài.
Nhìn Tần Đông Tuyết đi tới, trong mắt Diệp Tranh Vanh hiện lên một tia cân nhắc.
Nếu trước kia, nói đơn giản là Tần Đông Tuyết khiêu khích đến tôn nghiêm của hắn làm cho hắn muốn thuần phục Tần Đông Tuyết ở dưới chân mình, để nàng làm đẹp cho nghi thức lên ngôi của hắn nhưng mà, nghe xong bài luận văn vừa rồi của Tần Đông Tuyết thì Diệp Tranh Vanh cảm thấy Tần Đông Tuyết so với tưởng tượng của hắn thì còn xuất sắc hơn một chút.
Bởi vì, hắn cũng nhìn ra được bài luận văn này không phải là do Trần Tử Viết làm ra, mà chính là của Tần Đông Tuyết làm.
Thấy được ánh mắt của Diệp Tranh Vanh, Tần Đông Tuyết cũng không để ý mà là ngồi vào chỗ của mình, trong lòng mong đợi Bùi Đông Lai lên tiếng.
Đối với tính của Bùi Đông Lai thì nàng rất hiểu.
Nàng tin tưởng, người thanh niên ngông nghênh kia cũng giống nàng, cũng không lấy bài luận văn của người khác mà lấy chính thành quả nghiên cứu của mình.
Sau đó, lên đài không phải là Bùi Đông Lai mà là Hoàng Oanh, chủ đề của nàng là: " Quan hệ giữa giả thuyết Kinh Tế và Kinh Tế thực thể"
So sánh với Tần Đông Tuyết thì chủ đề của Hoành Oanh lại lớn hơn nhiều, hơn nữa lại cùng mệnh đề nghiên cứu chung của các nhà Kinh Tế học trong nước cũng như quốc tế.
Bởi vì không ít ngươi tham gia cũng không ôm hy vọng quá lớn vào Hoàng Oanh, ở bọn họ xem ra dù sao Hoàng Oanh cũng còn trẻ, có thể lên đài phát biểu cũng chỉ là muốn mạ vàng, vì con đường làm quan sau này của mình mà thôi.
Nhưng.
Từ lúc Hoàng Oanh mở miệng thì sắc mặt của mấy người đó liền thay đổi.
Bởi vì bọn họ nghe được, mặc dù chủ đề của Hoàng Oanh là rát lớn hơn nữa lại nêu ra nhiều quan điểm mới, đưa ra nhiều phương hướng phát triển nhưng mà nếu áp dụng vào thực tế thì rất có khả năng.
" Bành Bạch! Bành Bạch!"
Cho nên, không đợi Hoàng Oanh lên tiếng kết thúc, tiếng vỗ tay trong hội trường đã vang lên.
Bên tai vang lên tiếng vỗ tay đinh tai nhức óc, Diệp Tranh Vanh không nhịn được mà quay đầu liền Tần Đông Tuyết một cái, khóe miệng nở lên một nụ cười.
Đôi mi thanh tú của Tần Đông Tuyết khẽ nhíu lại.
Dường như đã nhận ra Tần Đông Tuyết tức giận, Diệp Tranh Vanh cười nhạt:
- Nếu như hắn cầm ra thứ bản thân hắn làm thì căn bản sẽ không có mặt mũi nào để bước lên đài. Nếu như hắn giống cô để cho Cổ Bồi Nguyên sửa đổi, hoàn thiện, thậm chí cho dù Cổ Bồi Nguyên có tự thân làm ra thì cũng không thể so sánh được bài luận văn của Hoàng Oanh. Dù sao thì 3 tên đánh giày cũng hơn Gia Cát Lượng, huống gì là nhiều người mưu trí như vậy?
Vẻ mặt Tần Đông Tuyết khinh thường.
- Tần Đông Tuyết, tôi biết cô khinh thường thủ đoạn như vậy. Nhưng mà cô có nghĩ đến mục đích của hắn đến đây là để muốn bước vào cánh cửa Tần gia là muốn để cho trưởng bối Tần gia liếc mắt nhìn hắn một cái.
Nụ cười trên mặt Diệp Tranh Vanh không giảm:
- Chuyện đến bây giờ, mặc kệ cô có thừa nhận hay không thì ván này hắn đã thua.
- Sau đây xin mời Bùi Đông Lai học tại ĐH Đông Hải lên đài phát biểu.
Diệp Tranh Vanh vừa dứt lời, giọng nói của người chủ trì liền vang lên.
Dưới ánh đèn.
Sắc mặt Bùi Đông Lai bình tình rồi đứng dậy.
- Nếu cậu ấy đã tới đây thì chắc chắn sẽ không thua.
Tần Đông Tuyết ngưng mắt nhìn vào bóng dáng cao ngạo của Bùi Đông Lai, giống như là trả lời Diệp Tranh Vanh, cũng giống như là lầm bầm.