Nghe Trần Anh nhắc tới Trần Quốc Đào, nhân cơ hội này Bùi Đông Lai hỏi ra nghi vấn ở trong lòng.
- Ta đề cử cậu với ông nội của ta, muốn để cậu gia nhập đại đội đặc chủng quân khu Giang Ninh, ông nội của ta cũng đã đồng ý.
Trần Anh đem chuyện tình nói cho Bùi Đông Lai.
Cùng lúc trước bất đồng, giờ phút này giọng nói của Trần Anh không hề phức tạp.
Bởi vì… Biết được Bùi Đông Lai bằng vào sức một người huyết tẩy cả Seberia dong binh đoàn, nàng cảm thấy Bùi Đông Lai quả thực chính là quân nhân trời sinh, không làm quân nhân thật sự là quá đáng tiếc.
Nguyên bản, thái độ biến chuyển của Trần Anh khiến cho Bùi Đông Lai rất kinh ngạc, hiện giờ nghe được lời nói của Trần Anh thì lại một lần nữa Bùi Đông Lai bị kinh hãi!
Ngoài vẻ khiếp sợ, trong lòng của hắn tràn đầy vẻ cảm động.
Hắn biết rõ, Trần Anh làm như vậy tương đương với cấp cho hắn một thân phận ở trong quân đội, để cho hắn vô duyên vô cớ có nhiều hơn một chỗ dựa.
Ô dù, thậm chí có thể nói là ngọn núi Trần gia!
- Cảm ơn tỷ, Trần tỷ.
Cảm động với hành động của Trần Anh nhưng Bùi Đông Lai cũng không có nói gì nhiều…, chẳng qua là dùng lời cảm ơn đơn giản nhất, biểu lộ cảm kích trong nội tâm.
- Đông Lai, có lẽ cậu cảm thấy bởi vì ta nhìn cậu có chút giống Tiêu Phi nên mới giúp cậu.
Bên tai vang lên lời cảm ơn của Bùi Đông Lai, Trần Anh thở dài, nói:
- Thật ra thì nếu không —— nếu như không phải là cậu làm được lời nói ban đầu với ta, ta nghĩ mặc dù cậu là đồ đệ của Tiêu Phi, ta cũng sẽ không thể nào giúp cậu được, ngược lại ta không dám cam đoan sẽ đối phó cậu hay không.
Lời nói của Trần Anh khiến cho Bùi Đông Lai lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, đồng thời âm thầm may mắn với quyết định ban đầu của chính mình đúng là chính xác.
- Lúc trước, ta còn thấy bàng hoàng, ta không biết làm mọi chuyện đó có phải là quyết định chính xác hay không.
Trần Anh vừa nói, phun ra một ngụm khó chiu, cả người tựa hồ nhẹ nhàng hơn rất nhiều:
- Mới vừa rồi nghe cậu chiến đấu cùng với dong binh đoàn Seberia xong, ta mới cảm thấy quyết định của mình không sai —— chỉ cần cậu nguyện ý thì ta sẽ đem cậu trở thành quân nhân ưu tú nhất nước cộng hòa!
- Ta sẽ không để cho Trần tỷ phải thất vọng, cũng sẽ không khiến cho sư phụ phải thất vọng.
Bùi Đông Lai đưa ra lời hứa hẹn, thanh âm không lớn, nhưng giọng nói lại vô cùng kiên định cùng tự tin.
Phần tự tin kia, nguyên nhân là một lần nữa hắn dung hợp linh hồn Tiêu Phi, đạt được một phần kinh nghiệm cùng kỹ năng chiến đấu, hơn nữa mới vừa rồi vừa cùng Seberia dong binh đoàn chiến đấu sinh tử!
- Vậy thì tốt.
Trần Anh vui mừng gật gật đầu, do dự một chút rồi lại nhắc nhở:
- Đông Lai, mặc dù ta tiến cử cậu vào trong quân dội coi như là che chở cho câu, chỉ là ông nội của ta cũng nói, nếu như cậu làm ra chuyện thương thiên hại lý, vô luận cậu ưu tú cỡ nào, ông cũng sẽ xóa tên cậu khỏi quân khu.
- Ta không có tư cách nói mình là một người tốt, cũng không xứng làm một người tốt.
Bùi Đông Lai nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ, trầm mặc một hồi lâu, nhẹ giọng nói:
- Nhưng mà ta sẽ không làm những chuyện có lỗi với lương tâm của mình, không làm những chuyện có lỗi với công ơn nuôi dưỡng của phụ thân ta.
…
Lúc Trần Anh mang theo Bùi Đông Lai tiến vào nội viện quân khu, Trần Quốc Đào đã sớm đứng ở đó.
Trước lầu tướng quân, Trần Quốc Đào đứng chắp tay, ngẩng đầu ưỡn ngực, thân thể thẳng tắp giống như một cây thương.
Gió nhẹ thổi lên mái tóc màu hoa râm, ánh mặt trời chiếu rọi cái khuôn mặt kiên nghị kia, sắc mặt hắn túc mục, ánh mắt như đao nhìn chằm chằm vào Bùi Đông Lai đang đi theo sau Trần Anh.
Đón nhận ánh mắt sắc bén như dao găm kia của Trần Quốc Đào, Bùi Đông Lai chỉ cảm thấy ánh mắt kia giống như bị một bảo kiếm sắc bén, có thể đem ngươi đâm thủng, đồng thời, trong lòng lại hiện lên một cái ảo giác —— luận về giá trị võ lực, Bùi Đông Lai cảm thấy cho dù là chiến sĩ bình thường cũng có thể quật ngã Trần Quốc Đào, nhưng mà Trần Quốc Đào chỉ đứng ở nơi đó nhưng lại làm cho người ta có một loại cảm giác không thể chiến thắng được.
Hơi suy tư, Bùi Đông Lai liền hiểu được, loại ảo giác này phát ra không phải bởi vì áp bách của Trần Quốc Đào thân là cấp trên, mà nguyên nhân là ở Trần Quốc Đào thân làm một người lão quân nhân, trong xương tủy kế thừa phần tinh thần không sợ chết kia.
Chẳng bao lâu sau, ở trên lãnh thổ của chúng ta có rất nhiều người giống như Trần Quốc Đào có tinh thần cách mạng đi tiên phong, dùng dao găm với súng trường, dám xách cái đầu lúc cái bô liều mạng với địch, đánh bại tiểu quỷ tử có phi cơ với đại pháo, đánh cho tiểu quỷ tử chạy trở về chỉ có mỗi cái băng vệ sinh quấn mông trở về đảo nhỏ của bọn chúng. ( vãi bọn khựa:220:)
Sau khi hiểu được điểm này, ánh mắt của Bùi Đông Lai nhìn về Trần Quốc Đào hiện lên vẻ sùng kính, lúc bước đi, hoàn toàn dựa theo bộ dạng quân nhân, ngẩng đầu ưỡn ngực, nhịp bước trầm ổn có lực.
- Trần gia gia.
Rất nhanh, dưới ánh nhìn chăm chú của Trần Quốc Đào, Bùi Đông Lai từng bước đi tới trước mặt Trần Quốc Đào, cúi người chào vấn an.
Không trả lời, trả lời Bùi Đông Lai chính là một cái thủ đao.
"Vù!"
Kèm theo một tiếng xé gió, người cảnh vệ viên Chung Cương vốn đứng ở phía sau Trần Quốc Đào, tựa như một con báo săn, ngay tại chỗ nhảy lên, hóa thủ vi đao, chém về phía cổ Bùi Đông Lai.
Nhận thấy được Chung Cương xuất thủ, Trần Anh hơi ngẩn ra một lúc, sau đó trong nháy mắt hiểu được dụng ý kia, cũng không có lo lắng gì mà là bình tĩnh nhìn Bùi Đông Lai hóa giải như thế nào.
Không thể không nói, Chung Cương từng là một thành viên đại đội đặc chủng quân khu Giang Ninh mặc dù bị năm tháng mang đi tuổi thanh xuân, nhưng mà thân thủ vẫn có chút rất cao, chẳng những hắn xuất thủ nhanh như thiểm điện, hơn nữa chọn thời cơ rat ay cũng rất khá, đó chính là lúc Bùi Đông Lai khom lưng.
Kể từ đó, là có thể đánh cho Bùi Đông Lai trở tay không kịp.
Đối với cao thủ Ám Kính mà nói, bọn họ có thể thông qua khí huyết của đối thủ phán đoán lộ tuyến công kích của đối thủ, sau đó làm ra kế sách ứng phó.
Hôm nay Bùi Đông Lai đã cũng bước vào cảnh giới Ám Kính nhập môn, đang tiến lên Ám Kính đỉnh phong, hơn nữa lực cảm ứng so với cao thủ Ám Kính bình thường thì mạnh hơn nhiều.
Đối với lần này, trong nháy mắt lúc Chung Cương ra tay, Bùi Đông Lai liền cảm ứng được.
"Hô ~"
Dưới ánh mắt nhìn chăm chú của Trần Quốc Đào cùng Trần Anh, cước bộ của Bùi Đông Lai không có di chuyển mà hơi nghiêng thân thể một chút, làm cho thủ đao của Chung Cương chém vào khoảng không.
"Hô!"
Một kích không trúng, Chung Cương cũng không dừng lại, thủ đao chém ra đột nhiên ngừng lại, mà chém về phía cổ Bùi Đông Lai.
Đột nhiên Bùi Đông Lai khẽ cong eo, dễ dàng tránh thoát, làm cho thủ đao của Chung Cương lướt qua đỉnh đầu.
Tinh quang trong mắt Chung Cương chợt lóe, ngay tại lúc hắn biến thủ đao thành trảo, năm ngón tay liền mở ra, hướng về phía đỉnh đầu Bùi Đông Lai rồi hung hăng chụp xuống, thanh thế kinh người, không để lọt lối thoát nào.
"Vèo!"
Đối mặt với một trảo này của Chung Cương, thân thể Bùi Đông Lai phảng phất như một cái lò xo, đầu tiên là hướng về sau hướng lên, đợi một trảo này của Chung Cương chụp vào khoảng không, sau đó thân thể trong nháy mắt khôi phục tại chỗ, cước bộ thủy chung không di chuyển.
- Thủ trưởng, ta cùng với hắn có chênh lệch quá lớn.
Lấy Bùi Đông Lai không di chuyển một bước làm điều kiện tiên quyết, liên tục 3 chiêu thất bại, Chung Cương cũng không có tiếp tục phát động công kích, mà là mang theo vài phần tự trách hồi báo với Trần Quốc Đào.
- Ông nội, mới vừa rồi ở Ngưu Thủ Sơn bằng vào sức một mình mà huyết tẩy đám lính đánh thuê kia.
Nghe được lời nói của Chung Cương…, không dợi Trần Quốc Đào tỏ thái độ, Trần Anh cười khổ nói:
- Ông hoàn toàn không cần thiết tiến hành khảo nghiệm đối với hắn.
"Bá!"
Nghe được lời nói của Trần Anh…, sắc mặt Chung Cương đột nhiên biến đổi —— bằng vào lần giao thủ vừa rồi, hắn đoán được Bùi Đông Lai rất mạnh, nhưng hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới rằng Bùi Đông Lai có thể bằng vào sức một mình huyết tẩy dong binh đoàn Seberia tiếng tăm lừng lẫy trong giới lính đánh thuê.
Không riêng gì Chung Cương không nghĩ tới, Trần Quốc Đào cũng không nghĩ tới, trên mặt của hắn hiện lên một tia kinh ngạc, trong con ngươi tinh quang đại thịnh, toát ra tia sáng hưng phấn.
- Tiểu tử, sau này thấy ta không cần cúi người chào, chỉ cần chào thôi.
Mặc dù trong lòng hết sức vui mừng, chỉ là Trần Quốc Đào vẫn nghiêm mặt dạy dỗ, thanh âm tục tằng.
- Rõ, Trần gia gia!
Trong lòng Bùi Đông Lai dở khóc dở cười, bất quá vẫn là dựa theo yêu cầu của Trần Quốc Đào, chào.
- Đi theo ta.
Trần Quốc Đào thấy Bùi Đông Lai làm ra động tác chào thì ánh mắt nhìn về phía Bùi Đông Lai nhu hòa hơn một chút, vừa nói liền xoay người dẫn đầu đi vào đại viện.
Thấy một màn như vậy, Trần Anh cùng Chung Cương liếc mắt nhìn nhau cũng không đi lên, mà tùy ý để một mình Bùi Đông Lai đi theo phía sau Trần Quốc Đào.
Tiến vào biệt thự, Trần Quốc Đào trực tiếp đi vào thư phòng, ngồi ở trước bàn đọc sách, rút ra một điếu thuốc Lào rồi châm lửa hút.
- Tiểu tử, Tiểu Anh nói với ta rằng cậu rất mạnh, mặc dù cậu ta không nghi ngờ lời nói của nó, lại nghĩ tự mình nghiệm chứng một chút cho nên mới có màn dò xét vừa rồi.
Sương khói vờn quanh khuôn mặt của Trần Quốc Đào, Trần Quốc Đào trầm giọng nói:
- Ta không thể không thừa nhận, màn biểu hiện vừa rồi của cậu để cho ta nhìn với cặp mắt khác.
Thân thể Bùi Đông Lai đứng nghiêm, không có lên tiếng.
- Ta đã đáp ứng Tiểu Anh, đồng ý để cậu gia nhập đại đội đặc chủng quân khu Giang Ninh.
Trần Quốc Đào dừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Bất quá… Ta còn muốn nghe một chút ý kiến của cậu —— nếu như cậu không muốn gia nhập, lão tử cũng không có ép cậu, trên đời này không chỉ có một mình cậu mới thích hợp làm quân nhân đặc chủng.
Chẳng biết tại sao, nghe được nửa sau câu nói của Trần Quốc Đào, khóe miệng Bùi Đông Lai hiện ra một nụ cười.
Nhận thấy được khóe miệng Bùi Đông Lai nở nụ cười, Trần Quốc Đào biết kế sách bị nhìn thấu, nét mặt già nua có chút nóng lên, nghiêm mặt quát lên:
- Chẳng lẽ cậu cho rằng lão tử không hù dọa được cậu ư?
- Cảm ơn Trần gia gia.
Bùi Đông Lai trả lời một nẻo, một lần nữa chào Trần Quốc Đào.
- Học nhanh đó. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Khóe miệng Trần Quốc Đào hiện lên một nụ cười, lại suy nghĩ một chút nói:
- Tiểu Anh nói cho ta nguyện vọng của cậu, nó hỏi ta, nếu như cậu có thể đoạt được chức vô địch khi luận võ bộ đội đặc chủng cả nước thì vào lúc quan trọng nhất có có ủng hộ cậu không?
- Lão tử là một người thô hào, không thích chơi những trò chính trị kia, bản thân mình có bao nhiêu cân lượng, ta rất rõ ràng. Nơi như thế, nếu cậu muốn kết hôn với tiểu cô nương Tần gia kia lúc nhà họ biết chuyện này, lão tử cho dù có ra mặt cũng không có bao nhiêu tác dụng.
Trần quốc Đào nghiêm mặt nói:
- Bất quá… Ở các chuyện khác, chỉ cần cậu không làm chuyện thương thiên hại lý, chỉ cần cậu chiếm được đạo lý, lời nói của lão tử sẽ có tác dụng.
Bùi Đông Lai muốn nói lại thôi.
- Tạm thời không cần nói cám ơn với lão tử, lão tử cũng không cần, lão tử chẳng qua là muốn hỏi một câu thôi, có thể vô địch được hay không?
Trần Quốc Đào không đợi Bùi Đông Lai mở miệng, liền nghiêm mặt hổ, trầm giọng hỏi.
- Báo cáo thủ trưởng, có thể!
Bùi Đông Lai trả lời.
Trần Quốc Đào lớn giọng nói:
- Nói lớn hơn một chút cho lão tử.
- Có thể!
- Tốt.
Tốt cục Trần Quốc Đào cũng đem vẻ hưng phấn cùng vui sướng lộ ra trên mặt:
- Tiểu tử, mặc dù năng lực của lão tử có hạn, không thể giúp cậu lấy được cô bé Tần gia kia nhưng chỉ cần cậu giúp lão tử đoạt chức vô địch, lão tử bảo đảm tìm cho cậu một chỗ dựa vững chắc tốt hơn cả ta.
Trong lòng Bùi Đông Lai vừa động, trong nháy mắt hắn liền hiểu rõ ám chỉ trong lời nói của Trần Quốc Đào.
....
…..