Mà dựa theo lời của Trương quản lý, trên lầu có ba người, theo ý nói, trừ bỏ Bùi Đông Lai ra thì chỉ còn Hà Hoa cùng Ngưu Hải Đào.
- Lưu lại 2 người thủ hộ dưới lầu, có tình huống thì lập tức hội báo.
Hơi trầm ngâm, Dương Sách dùng một giọng điệu không nghi ngờ nói:
- 2 người các ngươi lên trên điều tra rõ tình huống, nếu có điều dị thường, lập tức hội báo.
- Vâng, Dương gia!
Nghe được mệnh lệnh của Dương Sách, 4 gã đại hán liền lĩnh mệnh, mà Dương Sách cùng năm người khác thì đi lên lầu.
Nửa phút đồng hồ sau, 2 gã đại hán dẫn đầu đến tầng cao nhất nhanh chóng quan sát một lượt, sau khi thấy không có điều gì khác thường bọn chúng đi xuống thang máy, chờ đợi Dương Sách đến hội báo.
Được bảo tiêu hội báo, Dương Sách không hề do dự, trực tiếp dẫn người đi đến tầng cao nhất, hắn không biết vì sao Bùi Đông Lai chỉ có một mình mà dám xuất khẩu cuồng ngôn, để cho hắn đến lĩnh người, nhưng… Nếu Liễu Nguyệt không có ra mặt, như vậy hắn sẽ tự mình xử lý chuyện này, tặng cho Lâm Tường một cái nhân tình.
Những lời nhắc nhở của Liễu Nguyệt, Dương Sách căn bản không để ở trong lòng.
Một phút đồng hồ sau.
Dương Sách dẫn người đến tầng cao nhất, hùng hùng hổ hổ đi tới phòng ở cuối hàng lang.
Trong phòng.
Bùi Đông Lai đã sớm biết đám người Dương Sách tiến vào khách sạn, lúc này nghe được tiếng bước chân trong hành lang, thì liền thu hồi ánh mắt, xoay người.
" Két"!
Trong lúc Bùi Đông Lai xoay người, cửa phòng trực tiếp bị bảo tiêu của Dương Sách đẩy ra.
- Dương gia, trong phòng quả thật chỉ có 3 người.
Đẩy cửa ra, bảo tiêu Dương Sách quét mắt một vòng, xoay người hướng Dương Sách hội báo.
Dương Sach nghe vậy, không nói hai lời, trực tiếp đi đến cửa phòng, cùng lúc đó những hộ vệ phía sau hắn lần lượt móc súng ống, đằng đằng sát khí.
Trong phút chốc.
Ánh mắt Dương Sách cùng Bùi Đông Lai gặp nhau trên không trung.
Trong đó, ánh mắt Bùi Đông Lai bình thản như không có gì lạ, giống như mặt hồ không gợn sóng, mà ánh mắt Dương Sách âm lãnh mang theo vài phần nghi hoặc.
Hiển nhiên… cho tới bây giờ, hắn nghĩ cũng không thông, Bùi Đông Lai dựa vào cái gì mà dám hung hăng càn quấy như vậy.
- Dương... Dương ca!
Ngay lúc Bùi Đông Lai cùng Dương Sách đối diện, Hà Hoa thấy được Dương Sách thì liền kích động, lập tức hướng về phía Dương Sách mà chạy tới.
- Đứng lại.
Bùi Đông Lai lên tiếng ngăn lại, thanh âm không lớn, nhưng ngữ khí không thể nghi ngờ.
Có lẽ đã nghe quen mệnh lệnh của Bùi Đông Lai, Hà Hoa không kìm lòng được mà dừng bước, lúc sau mới ý thức được bản thân mình ngu xuẩn, quay đầu lại, vẻ mặt hận ý nhìn chằm chằm Bùi Đông Lai:
- Bùi Đông Lai, mày không phải nói bảo Dương Ca tới lĩnh người sao? Hiện giờ Dương ca đã tới, bản thân tao muốn biết mày có thể làm cái gì.
- Nếu tao nhớ không lầm, đây là lần thứ hai chúng ta gặp mặt.
Bùi Đông Lai trực tiếp đêm lời của Hà Hoa trở thành không khí, ánh mắt như cũ dừng lại ở trên người Dương Sách, giọng nói không nóng, không lạnh, giống như hai người bằng hữu nói chuyện với nhau.
- Trí nhớ của mày không tệ.
Ánh mắt Dương Sách đánh gia Bùi Đông Lai một lần, dẫn người tiến tới ghế ngồi xuống, cách chỗ Bùi Đông Lai đứng khoảng 3m:
- Lúc tụ họp ở vùng tam giác Trường Giang, bởi vì bên cạnh mày có Liễu Nguyệt cùng Cổ Bồi Nguyên, cho nên mày đã trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người. Hôm nay, vận khí của mày sẽ không tốt như vậy.
Bá!"
Bá!"
Bá!"
….
Lời nói Dương Sách vừa dứt, phía sau hắn bảy tên bảo tiêu giống như được chỉ thị của hắn, ngoại trừ bảo tiêu tên Trần Bưu, sáu người khác đều rút súng, nhắm vào Bùi Đông Lai.
Đối mặt với sáu gã quan nhân đặc chủng mang súng, trên mặt Bùi Đông Lai không lộ ra vẻ hoảng sợ, ngược lại hắn lại vô cùng trấn định, giống như là đã nắm giữ toàn cục ở trong lòng bàn tay.
Bùi Đông Lai trấn định nhưng Dương Sách thì nhíu mày, hắn ngó chằm chằm vào Bùi Đông Lai gằn tùng chữ:
- Lúc trước, tao đã nói với Liễu Nguyệt, nếu như nàng ra mặt bảo về mày thì ta sẽ để cho mày tự nhảy xuống sông Hoàng Phổ bơi tới bờ bên kia, nếu như mày còn sống thì đó là do mạng của mày lớn, nếu như không thì coi như mày xui xẻo. Còn nếu nàng không ra mặt thì tao sẽ đem thi thể mày băm nát rồi ném xuống sông Hoàng Phổ cho cá ăn!
- Chỉ bằng bọn hắn?
Bùi Đông Lai nở nụ cười.
- Mày cho rằng tao không dám?
Mắt Dương Sách lộ hung quang, sát ý hiện lên.
Lần này, Bùi Đông Lai không trả lời, bởi vì… Trong hành lang có tiếng bước chân truyền tới.
- Dương gia, có người tới đây!
Không riêng gì Bùi Đông Lai nghe được tiếng bước chân, bảo tiêu Dương Sách cũng nghe được.
Lúc trước, Dương Sách yêu cầu hai gã bảo tiêu ở dưới lầu chờ, có tình huống gì thì lập tức hội báo, hiện giờ, có người lên đây, nhưng hai gã ở dưới không có gì hội báo…
Điều này làm cho sắc mặt Dương Sách cuồng biến, trong lòng hiện ra một trực giác không tốt!
- Dương Sách, tiểu đệ đệ thân ái của ta, lúc nào Đông Hải lại đến phiên cậu tới giương oai?
Sau đó… Không đợi Dương Sách làm ra quyết định, một âm thanh mê người đột nhiên vang lên.
Lời nói xong, bóng người hiện.
Một thân ảnh xuất hiện ở cửa phòng.
- Quý Hồng?
Nhìn người mới xuất hiện ở cửa phòng không tính là xa lạ, đồng tử Dương Sách đột nhiên phóng lớn, trực tiếp ngẩn người tại chỗ.
Bởi vì không nhận được thông tri của hai gã bảo tiêu dưới lầu, trong lòng hắn hiểu được, khẳng định ở dưới đã có người không chế hai tên bảo tiêu kia.
Điểm này, đủ để chứng minh, viện binh của Bùi Đông Lai thực sự dũng mãnh.
Nhưng…
Hắn nằm mơ cũng thật không ngờ, người đó chính là xà mỹ nữ Quý Hồng làm cho cả nam nhân Nam bán quốc có sắc tâm không có sắc đảm.
- Quý Hồng, sao cô lại tới đây?
Sau khi kinh ngạc qua đi, Dương Sách lấy lại tinh thần, mang theo vài phần nghi hoặc, hắn vốn cho là cứu binh của Bùi Đông Lai tới, nhưng sau nhìn thấy Quý Hồng thì hắn liền nghĩ điều này không có khả năng.
Dù sao… 2 người Quý Hồng cùng Liễu Nguyệt cũng đã đối đầu với nhau, cả hắc đạo Trung Quốc ai cũng biết chuyện này.
Nếu Bùi Đông Lai cùng Liễu Nguyệt có quan hệ rất tốt, như vậy khả năng Quý Hồng đến trợ giúp cho Bùi Đông Lai là không có!
Cửa phòng, Quý Hồng giống như ngày thường, vẫn là một thân sắc phục màu đỏ, đôi môi khêu gợi cũng là màu đỏ tươi, kiều diễm ướt át, làm cho người ta nhịn không được muốn hôn lên một cái.
Thân là cận vệ của Quý Hồng, sắc mặt của Ân Ly lạnh lùng đứng phía sau Quý Hồng, ngoài ra, còn có 12 tên thành viên Phong Diệp thân mặc âu phục màu đen.
- Lão bản thân ái của ta ra lệnh cho ta đến, ta dám không đến sao?
Đã thấy rõ tình huống trong phòng, Quý Hộng lộ ra một nụ cười mê người, đồng thời trả lời, quyến rũ liếc Bùi Đông Lai một cái.
Lão bản?
Bùi… Bùi Đông Lai là lão bản của Quý Hồng?
Ngạc nhiên nghe được lời nói của Quý Hồng, dù Dương á có một trái tim kiên cường, cũng bị cả kinh không nhẹ, cả người trực tiếp sững sờ tại chỗ.
- Cô… Cô nói hắn là lão bản của cô?
Dương Sách mở to mắt, giống như là ban ngày gặp được quỷ, vẻ mặt si ngốc nhìn Quý Hồng.
- Lão bản thân ái của ta, nhìn dáng dấp của cậu không có thích hợp làm lão bản a, "khanh khách"…
Hỏi một đằng, Quý Hồng trả lời một nẻo, nói xong lại nở nụ cười, giống như dâm phụ, quyến rũ mê người.
Mặc dù Dương Sách có một vạn lý do phủ định Bùi Đông Lai thu phục được Quý Hồng, nhưng… Sự thật trước mắt cho hắn biết, tất cả chuyện này đều là sự thật, một nữ nhân vật hô phong hoán vũ ở Đông Hải, không ai dám khinh nhờn, lại trở thành thủ hạ của Bùi Đông Lai!
Điều này hoàn toàn tương phản, làm cho trong lòng Dương Sách nhấc lên tầng tầng sóng lớn.
Không riêng gì Dương Sách, ngay cả 7 tên bảo tiêu của hắn cũng bị chấn kinh, còn về phần Hà Hoa cùng Ngưu Hải Đào đang nằm nửa sống nửa chết trên mặt đất, cũng trực tiếp sợ ngây người!
Theo ý nào mà nói, Hà Hoa cùng Ngưu Hải Đào trong lòng khiếp sợ hơn Dương Sách, quả thực chỉ hơn chứ không kém.
Bọn hắn rất tò mò, Bùi Đông Lai rốt cuộc dựa vào cái gì mà hung hăng càn quấy, hiện giờ nhìn thấy Quý Hồng, bọn hắn mới tỉnh ngộ, nhưng… Đồng thời cũng tràn ngập tò mò, Quý Hồng làm sao có thể là thủ hạ của Bùi Đông Lai?
Không ai trả lời.
Dưới ánh đèn, bao gồm cả Dương Sách, bọn họ vẫn không nhúc nhích, nhìn Quý Hồng như một pho tượng đá điêu khắc.
Tục ngữ nói, cuồng long không áp địa đầu xa.
Dù Dương Sách ở Nam Tô quyền thế ngập trời, hơn nữa còn hợp tác với Lâm Tường, nhưng… Muốn cho hắn vỗ ngực có thể đánh bại Quý Hồng, chẳng những người khác không tin tưởng, ngay cả bản thân hắn cũng không tin.
Nếu không phải là như thế, hắn cũng không hao hết tâm tư đi tìm Liễu Nguyệt, hắn và Liễu Nguyệt nói chuyện hợp tác, nhưng… tâm tư muốn chinh phục Liễu Nguyệt, còn phần nhiều là muốn hợp tác cùng Liễu Nguyệt để đánh bại Quý Hồng.
Một người Quý Hồng hắn còn không đánh bại được.
Huống chi, Bùi Đông Lai phía sau còn có Liễu Nguyệt?
Giờ khắc này, hắn đã hiểu vì sao Liễu Nguyệt biết hắn muốn đối phó Bùi Đông Lai thì lại mặc kệ, hắn cũng minh bạch vì sao Liễu Nguyệt cảnh báo hắn không cần bước chân vào Đông Hải nửa bước, và cũng không nên trêu trọc Bùi Đông Lai.
- Tuy rằng không biết mày dựa vào cái gì thu phục Quý Hồng, nhưng… Ta không phải không thừa nhận, một màn này mày làm rất đẹp.
- Tuy rằng không biết mày dựa vào cái gì thu phục Quý Hồng, nhưng… Tao không phải không thừa nhận, một màn này mày làm rất đẹp.
Cảm xúc khiếp sợ trên mặt Dương Sách qua đi, hắn nhịn không được quay đầu lại, sắc mặt phức tạp nhìn Bùi Đông Lai, trong lòng không khỏi dâng lên một cỗ cảm giác sợ hãi.
Giờ khắc này, Bùi Đông Lai cho hắn một cảm giác thật đáng sợ.
Cái loại cảm giác này so với với vẻ mặt cười hì hì bên ngoài của Quý Hồng thì lại càng đáng sợ hơn.
Lời nói của Dương Sách vừa hạ xuống, ngay cả Trần Bưu cùng bảy tên bảo tiêu của Dương Sách cũng đã nhận ra tình thế không ổn, không đợi Dương Sách truyền đạt mệnh lệnh, bọn hắn lại đem họng súng hướng về phía Bùi Đông Lai.
Hiển nhiên… Bọn hắn rất rõ ràng, đánh giặc phải bắt vua trước, chỉ cần làm cho Bùi Đông Lai không dám hành động thiếu suy nghĩ thì mọi chuyện sẽ tốt đẹp hơn.
- Bùi Đông Lai, tuy rằng mày đa mưu túc trí, đem tao vây ở nơi này, nhưng… người tính không bằng trời tính, cuối cùng vẫn là tính sai.
Mắt thấy hộ vệ của mình đem súng hướng phía Bùi Đông Lai, Dương Sách ngăn chặn nỗi khiếp sợ cùng sợ hãi trong lòng lại, lạnh lùng nói:
- Chuyện đã tới nước này, hoặc là mày thả tao đi, hoặc là cá chết lưới rách. Ừh tao không biết là mày có biết dùng súng hay không, nhưng mà tao hi vọng mày hiểu được, trong không gian nhỏ bé như này, viên đạn sẽ không có mắt.
- Tao không thích bị người dùng súng chỉ vào người, vừa rồi chúng mày đã làm một lần, lần này là lần thứ hai.
Lại đối mặt với nòng súng đen, vẻ mặt Bùi Đông Lai vẫn bình tĩnh như trước, chỉ là ánh mắt đã híp lại:
- Đồng dạng, tao cũng không thích bị người khác uy hiếp.
Dương Sách trầm mặc không nói, trong lòng vô cùng khẩn trương.
- Tao đếm ba tiếng, nếu người của mày không buông súng thì tao cam đoan rằng Đông Hải này sẽ trở thành mồ của mày!
Nói xong sát ý liền hiện ra.
Trong nháy mắt cỗ sát ý từ người Bùi Đông Lai liền phát ra, làm cho không khí trong phòng trong nháy mắt liền dọng lại.
Một cõ hàn ý bao phủ Dương Sách cùng bảy tên bảo tiêu, làm cho bọn hắn có cảm giác như rơi vào hầm băng, cảm giác từ đầu đến chân một trận lạnh như băng, ngực giống như bị một tảng đá lớn đè lên, thở không nổi.
- Một!
Ánh mắt Bùi Đông Lai tập trung vào Dương Sách, mặt không chút thay đổi mở miệng.
- Bùi Đông Lai, mày thật sự là muốn cá chết lưới rách sao?
Cảm thấy sát y của Bùi Đông Lai làm cho hắn khiếp sợ, nhưng dù sao Dương Sách cũng là kiêu hùng một phương, hắn không có đem vẻ sợ hãi biểu lộ trên mặt, mà là gắt gao nhìn chằm chằm Bùi Đông Lai.
- Hai!
Giọng nói của Bùi Đông Lai trầm thấp, sat ý lẫm nhiên.
- Dương Sách đệ đệ thân ái, ta khuyên cậu tốt nhất không cần cùng lão bản của ta chơi với lửa.
Làm như nhận thấy Bùi Đông Lai đã động sát cơ, nụ cười trên mặt Quý Hồng biến mất không còn thấy tăm hơi. Nàng cũng giống Bùi Đông Lai, giờ phút này sát ý trên người nàng cũng không thu liễm lại mà là bộc lộ ra ngoài.
Trong lúc nhất thời, sát ý liền tràn ngập cả căn phòng.
"Hô… hô…"
Hà Hoa trợn mắt há mồm nhìn thấy tất cả chuyện này, đột nhiên hơi thở cực kỳ dồn dập, cả người xụi lơ trên mặt đất.
Mồ hôi lạnh bất tri bất giác hiện lên trên trán Dương Sách cùng 7 gã bảo tiêu.
Lúc này, bọn hắn vẫn dùng súng nhắm vào người Bùi Đông Lai, nhưng… trong lòng có một thanh âm nói cho bọn hắn biết, bọn hắn đánh không lại Bùi Đông Lai!
- Buông súng xuống.
Thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, Dương Sách không có lựa chọn liều mạng mà là lựa chọn khuất phục.
Sở dĩ như vậy, bởi vì hắn nhìn ra được, Bùi Đông Lai nói không phải là nói đùa, hắn cũng biết Quý Hồng không cần thành viên Phong Diệp ra tay, bản thân Quý Hồng cũng chính là cao thủ Ám Kính, mà Bùi Đông Lai có thể thu phục Quý Hồng điều đó chứng tỏ thực lực của hắn tuyệt đối chỉ hơn chứ không kém.
Khoảng cách gần với cao thủ Ám Kính mà muốn chơi súng thì đó là muốn chết.
Đây là lời của một vị cao thủ Ám Kính nói cho hắn biết.
Lúc đó…Dương Sách cũng không tin, kết quả cử ra một thủ hạ từng là bộ đôị đặc chủng tay cầm súng ra đấu với một cao thủ Ám Kính.
Kết quả.
Bảo tiêu của hắn chưa kịp nổ súng, liền bị đánh bại, hoàn toàn mất đi sức chiến đấu.
Dưới một dạng tình hình như vậy, Dương Sách cảm thấy không gian trong phòng nhỏ, bên mình lại có nhiều người như vậy, cho dù Bùi Đông Lai có là cao thủ Ám Kính thì hắn cũng không thoát khỏi cái chết.
Nhưng…
Hắn có một vạn lý do tin tưởng, trước khi thuộc hạ hắn nổ súng thì Bùi Đông Lai có thể cho hắn đi gặp Diêm Vương!
Huống chi, phía sau còn có Quý Hồng?
Dĩ nhiên… Dương Sách lựa chọn khuất phục là bởi vì hắn cảm thấy được Bùi Đông Lai không muốn lấy mạng hắn.
Nghe được mệnh lệnh của Dương Sách, Trần Bưu cùng 6 tên bảo tiêu liền bỏ súng xuống.
Thấy bảo tiêu của Dương Sách đều buông súng xuống, Bùi Đông Lai trầm mặc di chuyển cước bộ, hướng Dương Sách đi tới.
Mắt thấy Bùi Đông Lai bước tới gần, mặc dù trong lòng Dương Sách biết được Bùi Đông Lai không có giết hắn nhưng hắn cũng cảm thấy sợ hãi. Hắn cố gắng áp chế nỗi sợ hãi trong nội tâm, nhưng hắnlại thất bại, dưới ánh đèn, khóe mắt của hắn điên cuồng nhảy lên, thân thể dần trở lên cứng ngắc.
Không riêng gì Dương Sách, mắt thấy Bùi Đông Lai đi tới, tâm trạng củaTrần Bưu cùng mấy tên bảo tiêu đem treo trên cổ họng.
Mà ở cửa phòng, ánh mắt Quý Hồng dõi theo thân ảnh Bùi Đông Lai, trong ánh mắt tràn ngập tò mò, tò mò rốt cuộc Bùi Đông Lai muốn xử trí Dương Sách như thế nào.
Thời gian chậm dần, khẳng cách giữa Bùi Đông Lau với Dương Sách thu hẹp lại, tiếp tục thu hẹp lại…
Rốt cục.
Hắn đi tới trước người Dương Sách.
- Quỳ xuống. Nguồn: http://truyenfull.vn
Dưới ánh đèn, chẳng biết từ lúc nào trong tay Bùi Đông Lai đã móc ra khẩu súng Pig P-210, nòng súng trực tiếp chĩa vào mi tâm Dương Sách.
Bên tai vang lên lời nói của Bùi Đông Lai, cảm giác được hàn ý lạnh lẽo từ cây súng truyền tới, cả người Dương Sách cứng đờ, con ngươi thu nhỏ lại tạo thành một mũi nhọn nguy hiểm.
Mà bảy tên bảo tiêu của Dương Sách bị hành động của Bùi Đông Lai làm kinh hãi, nhưng cũng không dám rút súng.
Bởi vì.
Bọn hắn đều biết, lúc này Dương Sách lựa chọn khuất phục, cuộc quyết đấu đêm nay đã phân rõ thắng bại.
- Bùi Đông Lai, tao không tin mày dám giết ta.
Mặc dù là sợ hãi ở trong lòng nhưng Dương Sách không chịu khuất phục. Vẻ mặt hắn phẫn nộ nhìn chằm chằm Bùi Đông Lai, giống như cuồng sư phẫn nộ.
Không trả lời.
Dưới ánh đèn, Bùi Đông Lai chậm rãi… chậm rãi đem nòng súng hướng xuống … Trực tiếp nhét súng vào trong miệng Dương Sách.
- Quỳ xuống, hoặc là tao lấy súng bắn chết mày.
Bùi Đông Lai một lần nữa mở miệng, ngữ khí không thể nghi ngờ:
- Một cơ hội cuối cùng.
"Ực!"
Bên tai vang lên lời nói lạnh lẽo của Bùi Đông Lai, nhìn vẻ mặt bình tĩnh củaBùi Đông Lai, cổ họng Dương Sách mấp máy một trận, kìm lòng không được mà nuốt một ngụm nước miếng.
Giờ phút này, tuy rằng hắn đã áp chế nỗi sợ hãi lại nhưng mà có thể thấy được vẻ sợ hãi đang hiện ra rất rõ trên khuôn mặt của hắn.
Sau đó… trong ánh mắt khó tin của 7 tên bảo tiêu cùng Hà Hoa.
Ở Nam Tô một tay che trời, được xưng là Dương gia Dương Sách, bỏ qua thân phận lão đại hắc đạo ở Nam Tô, hắn giống như là một con chó TQ, chậm rãi… chậm rãi quỳ xuống.
" Bịch"
Đầu gối Dương Sách nện xuống đất, tiếng động vang lên.
Qùy rồi.
Không ai nghĩ rằng Dương Sách sẽ quỳ trước mặt Bùi Đông Lai.
Thấy một màn như vậy, 7 tên bảo tiêu Dương Sách có một loại cảm giác ảo mộng, mà Hà Hoa cùng Ngưu Hải Đào nằm một bên, cả người liền kịch liệt run lên.
Giờ khắc này, nếu không phải trên người truyền đến cảm giác đau đớn, bọn hắn sẽ cho rằng mình đang nằm mơ.
Bởi vì… Bọn hắn nằm mơ cũng thật không ngờ, chỗ dựa vững chắc của bọn hắn là Dương Sách lại đang quỳ trước mắt tên mọt sách Bùi Đông Lai.
Không riêng gì Hà Hoa cùng Ngưu Hải Đào, thậm chí ngay cả Quý Hồng cũng không nghĩ tới.
Nhìn khuôn mặt bình tĩnh như trước của Bùi Đông Lai, Quý Hồng bỗng nhiên cảm thấy may mắn, may mắn mình ở thời điểm quan trọng bản thân mình đã làm ra một lựa chọn chính xác.
- Tao nhớ rõ mày mới vừa nói, nếu để Liễu tỷ ra mặt thì mày liền để tao tự mình nhảy xuống sông Hoàng Phổ, mạng tao lớn thì sống, xui xẻo thì chết, nếu Liễu tỷ không ra mặt thì mày sẽ đem tao giẫm nát rồi ném xuống sông Hoàng Phổ cho cá ăn.
Ở ánh mắt chăm chú của mọi người, Bùi Đông Lai rút nòng súng ra, giống như thân linh nhìn xuống một con kiến, từ trên cao nhìn xuống Dương Sách, ngữ khí bình tĩnh nói:
- Mày quỳ từ đây rời đi, chuyện đêm nay, chúng ta xóa bỏ, nếu không, tao cũng không để ý mà dùng biện pháp đối phó đối với mày.
Cả người Dương Sách cứng ngắc, một nỗi nhục nhã chưa bao giờ trải nghiệm đang chiếm layas nội tâm của hắn, làm cho hai mắt hắn đỏ bùng, vẻ mặt biệt khuất tới cực điểm.
Dưới ánh đèn, hắn không có động.
- Không muốn ư?
Bùi Đông Lai cúi người, đem mặt tiến sát đến trước mặt Dương Sách.
Dương Sách ngừng thở, 2 mắt đỏ bừng nhìn Bùi Đông Lai.
1s, 2s….
2s sau, Dương Sách chuyển động, cúi mặt, cắn răng, như chó nhà có tang, quỳ xuống chậm rãi hướng cửa lết tới.
Vài giây sau, đám người Quý Hồng tránh đường, Dương Sách quỳ lết đến vị trí cửa phòng, mấy người Trần Bưu không dám tiến lên đỡ hắn mà để Dương Sách tự mình đứng lên.
- Tao có thể đi được chưa?
Cửa phòng, thanh âm Dương Sách run rẩy.
Trả lời Dương Sách chính là một tiếng súng.
"Pằng"
Một viên đạn bay sát đỉnh đầu Dương Sách, gào thét bắn vào cửa phòng.
Dương Sách sợ tới mức xụi lơ trên mặt đất.
- Đừng để cho tao nhìn thấy mày ở Đông Hải.
Bùi Đông Lai thổi nòng súng đang phun khói:
- Mang bọn hắn, cút!