Mục lục
Siêu Cấp Cường Giả - Phong Cuồng (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Jason tiên sinh thân ái, vô cùng cảm ơn ngài và anh em của mình, mọi người chính là những chiến sỹ ưu tú nhất thế giới, tôi hướng về Chúa mà thề.

Trong một văn phòng trên lầu Tổng Thống, Hoắc Khắc ngồi ở trên một chiếc ghế da, mang theo vài phần kính sợ nhìn vào Jason, trong lòng hắn âm thầm thủ đoạn cường đại của dong binh đoàn Satan.

Vốn dựa theo kế hoặc của hắn thì cho dù dong binh đoàn Satan có thực lực mạnh đến cỡ nào đi chăng nữa thì muốn xử lý xong 2 đám lính đánh thuê kia rồi xử lý tên tổng thống … kia tuyệt đối là một chuyện không dễ dàng gì.

1 tuần.

Đây là thời gian trong dự đoán của hắn.

Một buổi tối.

Đây là kết quả của Jason.

Chỉ trong một tối mà dong binh đoàn Satan có thể tiêu diệt được 2 đám lính đánh thuê kia, hơn nữa còn tiến vào phủ tổng thống bắn chết tên tổng thống kia.

- Hoắc Khắc tướng quấn, nhiệm vụ của chúng ta đã hoàn thành, mời ngài nhanh chóng đem số tiền còn lại chuyển khoản vào tài khoản của ta.

Jason nghiêm mặt nói:

- Ngoài ra, hiện tại ông hãy lập tức để cho người của ông chuẩn bị cho ta một gian phòng im lặng, hơn nữa trong ấy còn có một cátruyenfull.vnputer được nối mạng.

- Không thành vấn đề, tôi sẽ cho người đi làm ngay.

Mặc dù đã thành công cầm quyền quốc gia này nhưng mà cho Hoắc Khắc 10 lá gan thì hắn cũng không dám từ chối yêu cầu của Jason.

1’ sau, Jason rời khỏi phòng Tổng Thống đi vào một phòng họp, 2 tên thành viên của dong binh đoàn Satan đứng ở ngoài của phòng canh gác.

Khi Jason vào phòng thì trên bàn đã đặt một chiếc Laptop có kết nối 3G.

Theo thói quen, Jason tiến hành kiểm tra nơi này một phen, sau khi xác định trong phòng không có máy nghe lén thì Jason liền tiến tới Laptop rồi click một trang web có tính bảo mật cực cao.

- Jason, cậu gấp gáp liên hệ với chúng ta, rốt cuộc là có chuyện gì?

Rất nhanh, trên màn hình xuất hiện 3 hình ảnh, người trong tấm hình không phải là ai khác mà đó chính là Cain, Fan Bate cùng De Rossi.

- Ta nghĩ, chúng ta cần đi tới một chỗ.

Jason nói thẳng.

- Oh My God, Jason, cậu lại tiếp nhận nhiệm vụ gì mà cẩn phải để chúng ta xuất động hết?

Nghe được Jason nói như thế thì De Rossi lộ ra vẻ kỳ quái hỏi.

Không riêng gì De Rossi mà ngay cả Fan Bate cùng Cain cũng tỏ ra mê hoặc, từ sau khi dong binh đoàn Satan được thành lập thì chưa có nhiệm vụ nào mà cả 4 người cùng xuất động.

- De Rossi chẳng lẽ cậu đã quên được tin tình báo mà ngày hôm qua cậu thu được sao?

Jason lại hỏi.

- Cậu nói là tin tức về tên người TQ gọi là Hạ Hà? Cùng với tin tức Thần Võng sao?

De Rossi nói xong, lập tức phản ứng lại:

- Chẳng lẽ có người muốn chúng ta giải cứu tên người TQ kia ư? Oh My God, chúng ta sẽ đắc tội với Thần Võng a.

- Jason, nhiệm vụ lần này quá nguy hiểm, làm không tốt sẽ khiến dong binh đoàn diệt vong. Ta đề nghị cậu không nên nhận nhiệm vụ này.

Cain liền mở miệng, phát biểu quan điểm của mình.

Jason khó được cười cười:

- Fan Bate, ý của cậu thì sao?

- Chỉ cần có người trả giá cao thì ngay cả Thượng Đế thì ta cũng dám ám sát.

Fan Bate trả lời.

- Không ai thuê chúng ta cứu cái tên người TQ kêu là Hạ Hà kia cả nhưng mà…chúng ta phải đi.

Jason trầm giọng nói.

- Vì sao?

Nghe được Jason nói như thế thì cả 3 đều trừng to mắt, vẻ mặt khiếp sợ, hỏi.

- Bởi vì, tên tiểu tử kia muốn đi Thailand.

Nói đến “ Tiểu tử kia” thì Jason nở nụ cười, nụ cười ấy phát ra từ nội tâm của hắn.

- Thật sao?

Nghe được Jason nói như thế thì cả 3 người đều không còn lộ ra vẻ lo lắng hay khiếp sợ nữa mà thay vào đó chính là vẻ hưng phấn.

- Học sinh của chúng ta muốn đi tới Thailand cứu người, nhờ chúng ta đến trợ giúp nó.

Jason nhếch chân bắt chéo, cười trêu ghẹo, nói:

- Quan trọng nhất chính là chúng ta sẽ đắc tội với Thần Võng, vì muốn công bằng cho nên ta đều nghị tiến hành giơ tay biểu quyết.

- Jason, tên Hạ Hà kia rốt cuộc là gì của tên tiểu tử kia? Vì sao hắn muốn mạo hiểm đắc tội với Thần Võng đi cứu Hạ Hà?

De Rossi mở miệng, cắt ngang lời nói của Jason.

- Không biết.

Jason cười khổ xoa nhẹ khuôn mặt:

- Hôm qua trong điện thoại nó nói với ta rằng một ngày nào đó, nó sẽ cho tổ chức Thần Võng này biến mất trên thế giới này.

"Ách..."

Giống như Jason tối hôm qua, lúc này đây cả 3 người Cain, Fan Bate, De Rossi đều cả kinh há to miệng.

- Oh My God, đầu của tên tiểu tử này nhất định là chứa toàn đậu hủ, ta thề.

Khiếp sợ đi qua, De Rossi thảm thiết kêu.

- Ta cũng cảm thấy tên tiểu tử này rất điên cuồng, hiện giờ xem ra thì hắn còn cuồng hơn sự tưởng tượng của ta nhưng mà điều này lại rất hợp với khẩu vị của ta. Mặc kệ các cậu có giúp hắn hay không, tóm lại, ta nhất định sẽ đi Thailand.

Fan Bate cười âm hiểm rồi làm ra quyết định.

- Hắn là học sinh của chúng ta hơn nữa còn là một người ưu tú nhất, là niềm kiêu ngạo của chúng. Điều này đủ đế cho chúng ta giúp đỡ hắn nhưng mà Thần Võng thật sự quá cường đại, chúng ta cần cẩn thận khi làm ra lựa chọn.

Cain cũng mở miệng, quan hệ giữa hắn và Bùi Đông Lai cũng không kém so với 3 người Jason. Sở dĩ hắn nói như vậy chính là không muốn để người bên mình đi chịu chết.

- Ta hỏi các cậu một vấn đề, mục đích khi thành lập dong binh đoàn Satan của chúng là gì? Hoặc là nói, chúng ta vì cái gì mà chiến?

Jason trầm ngâm một lát, sắc mặt phức tạp nói.

Vì cái gì mà chiến?

- Vì tiền.

Đây là đáp án của người am hiểu ám sát Fan Bate.

- Vì muốn hưởng thụ cái cảm giác tim đập trong khi chiến đấu.

De Rossi cũng nói ra đáp án của mình.

- Vì muốn tìm lại cảm giác sinh tử khi đứng chung với các chiến hữu.

Cain thoáng do dự, cũng mở miệng.

- Các cậu đều sai cả rồi.

Jason cười khổ lắc lắc đầu:

- Đáp án chính là “ Vi chiến nhi chiến” ( Vì chiến mà chiến)

3 người đều tỏ ra ngạc nhiên.

- Ta và các cậu đều là chiến sĩ trời sinh, các cậu cũng không thể phủ nhận điểm này. Đối với chiến sĩ mà nói thì chúng ta có thể chiến vì quốc gia, có thể chiến vì tiền nhưng mà đối với những chiến sĩ trời sinh như chúng ta mà nói là vì chiến mà chiến, chiến trường cũng là thiên đường của chúng ta, nó cũng là mộ của chúng ta. Chúng ta không thể thay đổi điểm này được.

Vẻ mặt Jason bỗng trở nên kích động:

- Nếu chúng ta chỉ vì chiến mà chiến thì tại sao chúng ta lại không tham gia những trò kích thích, những trò điên cuồng, có tính khiêu chiến cao đây?

3 người Cain liền tỉnh ngộ.

- Nếu học sinh của chúng ta dám nói rằng nó sẽ tiêu diệt Thần Võng, thì chúng ta có lý do gì để sợ Thần Võng đây?

Jason cười nói một câu, sau đó nắm chặt tay phải, khàn giọng nói:

- Chiến con mẹ nó đi.

- Chiến.

3 người liền giơ cao tay phải lên, cảm xúc trào dâng.

- De Rossi, trong vòng 30’ cậu phải đem toàn bộ tin tình báo cậu thu được rồi truyền cho tên tiểu tử kia.

Mắt thấy 3 người Cain đã làm ra quyết định. Jason không nói lời vô ích:

- Fan Bate, khoảng cách giữa cậu và bên ấy là gần nhất, vậy cậu hắn đến đó trước đi, hơn nữa cậu cũng đừng để cho đám người Thái Hổ phát hiện, sau đó cậu mang theo tiểu tử đó lén vào Thailand.

- Vâng, đội trưởng.

Nghe mệnh lệnh của Jason thì Fan Bate cùng De Rossi liền cúi chào, cấp ra câu trả lời thuyết phục.

- Hành trình mới đã bắt đầu rồi.

Jason cũng đứng lên, nhìn thoáng qua đồng hồ trên tay rồi mỉm cười:

- 24 tiếng sau, chúng ta gặp lại ở Băng Cốc.

...

Ban đêm lúc 9h, sai khi Bùi Đông Lai đến gặp Miêu lão gia rồi dùng cơm với các thành viên trong Miêu gia thì liền lên xe đi tới sân bay của Xuân Thành.

- Đông Lai, cậu cần 2 thứ thuốc kia để làm gì?

Khi ô tô sắp đến sân bay Xuân Thành thì lúc này Miêu Dịch đang lái xe không nhịn được mà hỏi. Lúc Bùi Đông Lai rời đi thì Miêu lão gia đã đưa cho Bùi Đông Lai một ít thuốc chữa thương cùng với một ít thuốc phụ trợ luyện võ, Bùi Đông Lai cũng không có từ chối mà còn muốn xin Miêu lão gia 2 loại đọc dược trong đó có một loại vô sắc vô vị.

- Tính toán đem thuốc của TQ đưa ra nước ngoài để cho đám người ngoại quốc kia biết một chút về thuốc của chúng ta.

Bùi Đông Lai cười trêu ghẹo nói.

"Ách..."

Nghe được câu trả lời của Bùi Đông Lai thì Miêu Dịch cả kinh, muốn nói cái gì nhưng cuối cùng lại nhịn.

Trong đại sảnh của sân bay, biết được Bùi Đông Lai muốn đi tới Thailand nên Hạ Y Na, Tống Hân cùng Hạ Binh đã đến đơi đợi. Lúc thấy Bùi Đông Lai và Miêu Dịch đi vào cửa thì vội vàng bước lên.

Rất nhanh, 2 người gặp nhau, Hạ Y Na cũng không nói được một lời.

- Đông Lai, cẩn thận.

Sắc mặt của Tống Hân tỏ ra phức tạp nhìn vào Bùi Đông Lai, có lo lắng mà càng nhiều là cảm kích.

- Không sao đâu, dì Tống, chú Hạ, Y Na, 3 người trở về đi.

Bùi Đông Lai cười cười, cảm giác kia giống như là đi ra nước ngoài du lịch.

Hạ Y Na nghe vậy thì bước lên một bước, giống như là người vợ giúp đỡ người chồng trước khi ra khỏi nhà vậy, nàng giúp Bùi Đông Lai sửa lại cái cổ áo cho ngay ngắn.

Làm xong tất cả chuyện này thì nàng đi lui lại, đứng bên cạnh Tống Hân cùng Hạ Binh.

Bùi Đông Lai hướng về 4 người mỉm cười sau đó cũng không hề dừng lại mà bước vào.

40' sau.


Máy bay bay tới Singapore bắt đầu cất cánh.


Trong máy bay, Bùi Đông Lai đem ánh mắt nhìn ra khung cảnh bên ngoài cửa sổ, thầm nói.


- Tiêu Phi, anh đã từng nói với tôi rằng anh không muốn tôi báo thù nhưng mà “Tích thủy chi ân, đương dũng tuyền tương báo”. Dựa vào trí nhớ của anh, có tất cả 4 kẻ vây công anh, một kẻ trong đó hiện tại đang ở Thailan, tôi sẽ tới chặt đầu của hắn, coi như là thu chút tiền lãi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK