Mục lục
Siêu Cấp Cường Giả - Phong Cuồng (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Có lẽ là do nguyên nhân tức cảnh sinh tình cho nên kể từ khi Tương Cương mất đi thì Mộ Khuynh Nhan cũng không có ở trong biệt thư ở Vịnh Nước Cạn nữa mà nàng đã sống ở một khu biệt thự ven biển.

Rạng sáng sớm, Bùi Đông Lai vẫn giống như ngày thường, sau khi thức dậy thì hắn thay một bộ đồ thể thao rồi dọc theo bờ biển, bắt đầu luyện công buổi sáng.

Bởi vì thời gian còn sớm nên trên bờ biển ít có người, ngẫu nhiên chỉ có một vài những cánh hải âu bay qua cùng với những tiếng sóng biển.

Một lát sau, ánh mặt trời bắt đầu ló ra, ánh rạng đông nhuộm đỏ cả bờ biển khiến cho lòng người vui sướng.

- Cảnh đẹp như vậy hoàn toàn là do mặt trời mọc kết hợp với đường chân trời của bờ biển.

Khoanh tay đứng ở trên bờ biển, Bùi Đông Lai nhìn phía trước, không nhịn được mà cảm thán một câu.

Sau đó thì hắn liền thu hồi lại ánh mắt, bắt đầu luyện bộ quyền pháp mà Bùi Vũ Phu đã dạy cho hắn lúc trước.

Trước kia, Bùi Đông Lai cảm giác được bộ quyền pháp này có chút không đơn giả, nhưng mà sau khi lĩnh ngộ được “Thiên đình phát kính, túc để dũng tuyền” thì hắn càng khẳng định phán đoán này của mình.

- Qua tử dạy bộ quyền pháp này, bao hàm cả bộ pháp và quyền pháp. Hiện giờ thì ta đã lĩnh được sự ảo diệu của bộ pháp này, nói như vậy cũng giống như cảnh mặt trời mọc trên bãi biển, cũng không đơn giản là 1+1.

- Đến lúc gặp được cảm thủ bước vào cảnh giới Ám Kính đỉnh phong thì cũng không rơi vào thế hạ phong. Thậm chí cho dù gặp được cao thủ đã bước vào cảnh giới Hóa Kính thì cũng có thể nắm chắc chiến thắng.

Sau khi luyện xong bộ quyền pháp này thì theo quán tính Bùi Đông Lai nhớ lại những chiêu đã luyện vừa rồi, hắn nghiên cứu lại một phen nhưng mà trong lòng lại hiểu được, nếu như hắn có thể lĩnh ngộ được sự ảo diệu trong bộ quyền pháp này thì cảnh giới của hắn sẽ đạt đến một trình độ cao hơn.

Tuy rằng hắn muốn lĩnh ngộ được sự tinh túy của bộ quyền pháp này nhưng mà dù cố gắng đi thế nào chăng nữa thì Bùi Đông Lai cũng không thể đụng đến cảnh cửa.

Sau đó, Bùi Đông Lai phong bế lại lỗ chân lông, hơi nóng bốc lên từ đỉnh đầu của hắn khiến cho cả người của hắn giống như là bị sương mù bao phủ lấy vậy, cảm giác vô cùng thần bí.

Lúc này trên bờ biển đã xuất hiện nhiều người hơn, những người đó thấy được cảnh tượng của Bùi Đông Lai thì đều cảm thấy vô cùng thần bí, bất quá dường như bọn hắn cũng biết được thân phận của Bùi Đông Lai cho nên không dám bước lên hỏi.

15’ sau, Bùi Đông Lai chạy chậm về biệt thự.

Trong biệt thự thì Mộ Khuynh Nhan vẫn còn chưa rời giường mà lúc này Trang Hiểu Vân đang mặc đồ ngủ làm bữa sáng ở trong bếp.

- Sớm thế, Đông Lai.

Mắt thấy Bùi Đông Lai luyện công trở về thì Trang Hiểu Vân hướng về phía Bùi Đông Lai chào hỏi.

- Chị Hiểu Vân.

Bùi Đông Lai mỉm cười trả lời một cậu, sau đó nhìn thấy dường như Trang Hiểu Vân nấu ăn rất thành thục thì có chút tò mò, hỏi:

- Chị Hiểu Vân, mỗi sáng thì chị đều làm bứa sáng sao?

- Ừh, tôi cùng Khuynh Nhan không thích dùng thức ăn ở bên ngoài, mà Khuynh Nhan lại thích ngủ nướng nên sáng nào cũng đều do tôi làm bữa sáng cả.

Trang Hiểu Vân cười cười, nói:

- Cậu đi tắm rửa, thay đồ rồi xuống ăn.

- Được.

Bùi Đông Lai gật đầu cười, bước vào phòng của mình.

Nhìn bóng lưng Bùi Đông Lai rời đi thì Trang Hiểu Vân thở dài, nàng vốn không ôm bao nhiêu hy vọng đối với Bùi Đông Lai, lần này sau khi Bùi Đông Lai đi vào Nam Cảng thì nàng cảm giác được nàng, Bùi Đông Lai và Mộ Khuynh Nhan đều vẫn duy trì một khoảng cách nhất định.

Tuy rằng nàng không biết vì sao Bùi Đông Lai làm như vậy nhưng mà nàng hiểu được nàng và Bùi Đông Lai không có khả năng đến với nhau.

Còn về phần Mộ Khuynh Nhan.

Nàng không thể đoán trước.

Bùi Đông Lai cũng không biết suy nghĩ của Trang Hiểu Vân, sau khi hắn trở lại phòng của mình thì vốn định cởi quần áo để tắm rửa nhưng mà lúc này thì điện thoại của hắn lại rung lên.

Thấy điện thoại rung lên thì Bùi Đông Lai có chút tò mò mới sáng sớm như thế mà ai lại gọi đến, cầm điện thoại lên nhìn thì hắn thấy được người gọi đến là Vệ xử trưởng.

- Chào ngài, Vệ xử trưởng.

Bùi Đông Lai cầm máy lên rồi nói.

- Chào ngài, Bùi tiên sinh, hy vọng là không làm phiền ngài nghỉ ngơi.

Mặc dù Vệ xử trưởng biết được thói quen luyện công sáng sớm của Bùi Đông Lai nhưng mà hắn vẫn lựa chọn giả ngu.

Bùi Đông Lai cũng hiểu rõ nhưng mà cũng không có nói ra, cười cười nói:

- Không sao, tôi đã rời giường rổi, đúng rồi Vệ xử trưởng, ngài tìm tôi có chuyện gì không?

- Là như thế này, Bùi tiên sinh.

Vệ xử trưởng cân nhắc một chút rồi nói thẳng:

- Đối với chuyện tình tối hôm qua thì sau khi thẩm vấn Đằng Tỉnh cùng với những chứng cớ thu thập được tại nhà hàng thì quả thật Đằng Tỉnh đã có hành vi gấy rối với Mộ tiểu thư và Trang tiểu thư, hiện tạo cảnh sát đã giao Đằng Tỉnh cho pháp viện, tôi cùng với người phụ trách pháp viện đã nói chuyện với nhau, hắn nói rằng sẽ xử lý chuyện này.

- Làm phiền ngài rồi, Vệ xử trưởng.

Bùi Đông Lai âm thầm cảm thán tốc độ làm việc của Vệ xử trưởng, đồng thời hiệu suất cũng cực nhanh.

- Bùi tiên sinh khách khí rồi, giữ gìn trị an của xã hội là nhiệm vụ của cảnh sát chúng tôi.

Vệ xử trưởng mở miệng nói, sau đó không biết là vô ý hay cố tình mà hỏi:

- Bùi tiên sinh, tôi nghe người phụ trách kia nói dựa vào hành động của Đằng Tỉnh thì cao nhất là hắn bị phạt tù 3 năm.

Nói xong thì Vệ xử trưởng vểnh ta lên đợi Bùi Đông Lai mở miệng.

Hắn muốn biết, đối với kết quả này thì Bùi Đông Lai có hài lòng hay không, nếu không hài lòng thì hắn sẽ nghĩ biện pháp khác khiến cho kết cục của Đằng Tỉnh trở nên bi thảm hơn.

- Đối với pháp luật của Nam Cảng thì tôi cũng không hiểu cho lắm, nếu ngài đã nói như vậy thì cũng không có vấn đề gì cả.

Bùi Đông Lai không có tỏ thái độ.

Trong lòng Vệ xử trưởng vừa động, trầm ngâm một chút rồi lại nói:

- Mặt khác, Bùi tiên sinh, dựa vào kết quả thẩm vấn tối qua thì chúng tôi biết được 3 tên bảo tiêu của Đằng Tỉnh đều là thành viên của hội Tam Hợp ở NB.

- Vệ xử trưởng, cho đến ngày hôm nay thì trị an của Nam Cảng là thuộc loại tốt nhất ở châu Á, tôi tin tưởng ngài sẽ không trơ mắt nhìn những thành viên hắc đạo của NB làm xằng làm bậy ở Nam Cảng này.

Bùi Đông Lai mỉm cười, nói.

Vệ xử trưởng trả lời một cách nghiêm túc:

- Đó là khẳng định. Từ nay về sau, tôi tuyệt đối sẽ không để Nam Cảng xuất hiện một thành viên của hắc đạo NB.

- Vệ xử trưởng, ngoài những thành viên hắc đạo của NB thì có lẽ còn có những thành viên của các tổ chức phạm tội nước khác nhân cơ hội này mà lẻn vào Nam Cảng a.

Bùi Đông Lai hữu ý vô ý nhắc nhở.

- Quốc gia khác cũng như vậy.

Trong lòng Vệ xử trưởng vừa động, lập tức hiểu được tâm tư cảu Bùi Đông Lai cho nên liền tỏ ra thái độ của mình.

- Xem ra trị an của Nam Cảng có thể tốt đến như thế cũng không phải là do ngẫu nhiên a. Vệ xử trưởng quả là một tấm gương sáng cho những người khác phải noi theo mà.

Bùi Đông Lai cười cười, lập tức vỗ mông ngựa một câu.

“Reng…Reng”

Sau khi Bùi Đông Lai cúp điện thoại thì điện thoại của hắn lại vang lên.

- Bùi tiên sinh, sớm.

Điện thoại được chuyển, đầu bên kia điện thoại thì Uông Chu mở miệng nói, giọng nói có chút tôn kính hơn nữa còn mang theo vài phần kính sợ.

Kính sợ là bởi vì tối qua Uông Chu đã biết được Bùi Đông Lai đã cắt chức Đông Văn Bân, hắn đã nghĩ đến muốn gọi điện cho Bùi Đông Lai vào tối qua nhưng mà hắn sợ Bùi Đông Lai còn tức giận cho nên đến lúc này hắn mới gọi cho Bùi Đông Lai.

- Uông thúc, ngài gọi điện thoại cho tôi có phải là vì chuyện của Đông Văn Bân không?

Lúc này Bùi Đông Lai cũng không có giả ngu như lúc nói chuyện với Vệ xử trưởng nữa mà là chủ động nói thẳng.

“Lộp bộp”

Đầu bên kia điện thoại, Uông Chu nghe được nói như thế thì trong lòng liền chấn động, hắn ở miệng, trong giọng nói tràn đầy vẻ tự trách:

- Thật có lỗi Bùi tiên sinh, là tôi dùng người có vấn đề, tôi nguyện nhận sự trừng phạt của Bùi tiên sinh.

- Uông thúc, chuyện này không liên quan đến ngài Đông Văn Bân hoàn toàn là do lỗi của đvb.

Mắt thấy Uông Chu chủ động nhận tội thì Bùi Đông Lai trầm giọng giải thích:

- Là phương pháp làm việc của hắn khiến cho tôi phải thất vọng.

- Tôi đã biết chuyện tình tối qua, quả thật là hắn quá hồ đồ.

Uông Chu vội vàng phụ họa.

Bùi Đông Lai thở dài, nói;

- Uông thúc, đây chỉ là một phương diện, hắn không làm tròn bổn phận của mình, sau khi tôi trừng phạt Đằng Tỉnh thì Đằng Tỉnh gọi điện tìm hắn hỗ trợ, ngay cả tình hình sự việc mà hắn cũng không có hỏi qua mà lại liền cam đoan xuất đầu ra mặt cho Đằng Tỉnh, điều này thật sự là rất lỗ mãng mà.

- Bùi thiếu nói rất đúng.

Lúc này nghe Bùi Đông Lai nói như thế thì Uông Chu liền hiểu ra.

- Uông thúc, gần đây những thế lực bên ngoài đang rục rịch, ngài cùng giáo quan Jason cần phải chú ý vào việc này, cần phải cam đoan không để bọn hắn xâm nhập vào Nam Cảng.

Bùi Đông Lai nói sang chuyện khác.

Uông Chu vội vàng cam đoan:

- Xin Bùi tiên sinh yên tâm, tôi sẽ không để cho một tên nào của tổ chức nước ngoài tiến vào Nam Cảng.

Bùi Đông Lai nghe vậy thì cũng hơi yên lòng.

…..

NB, trên một tòa núi tuyết ở Hokkaido.

- Sư phụ, đệ tử muốn đi đến TQ.

Đằng Dã một thân y phục võ sĩ đạo, đi chân trần đứng trong đống tuyết, hướng về phía Nhẫn người mặc một bộ võ sĩ đạo màu đen, tay cầm Bố Đô Ngự Hồn nói.

- Tại sao?

Nhẫn nhíu mày, hắn đã từng nói cho Đằng Dã biết đến Tết Âm Lịch thì hắn sẽ cùng quyết chiến một trận với Bùi Vũ Phu.

- Tên tạp chủng Bùi Đông Lai kia đã lợi dụng cảnh sát Nam Cảng đem em trai của đệ tử rồi tống giam vào ngục.

Sắc mặt Đằng Dã lạnh lùng, đằng đằng sát khí, nói:

- Đệ tử muốn hắn phải trả giá vì hành động của hắn, nhưng mà nếu chỉ giết chết hắn thì không đủ để tắt đi lửa giận trong lòng của đệ tử, đệ tử muốn huyết tẩy cả giới võ học TQ.


- Võ giả của TQ có đến 3 người trên Thần Bảng nhưng mà chỉ có một mình Bùi Vũ Phu là người xứng đáng để ta phải rút đao ra.


Thấy được sát ý trong ánh mắt của Đằng Dã thì Nhẫn nhìn lên bầu trời:


- Nếu như con đã muốn huyết tẩy giới võ học TQ thì vi sư sẽ làm hậu thuẫn cho con, sẽ để cho con giết cho đến khi Bùi Vũ Phu xuất hiện mới thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK