Khi xe dừng lại, năm người Ngô Vũ Trạch, Trang Bích Phàm, Cổ Văn Cảnh, Tằng Khả Tâm cùng Dương Tĩnh cùng nhau xuống xe.
Bởi vì thời điểm tết Nguyên đán đám người Ngô Vũ Trạch đã từng tới nơi này nên bảo tiêu phụ trách ở cửa đối với bọn họ cũng không xa lạ gì, mỉm cười chào hỏi đám người Ngô Vũ Trạch sau đó cho vào.
- Ka kháo, Đông Lai!
Tiến vào đại sảnh, chứng kiến Bùi Đông Lai thì năm người Ngô Vũ Trạch đều là sửng sốt, sau đó vẻ mặt của Ngô Vũ Trạch kinh dị hô lên.
- Các chú… mọi người cũng tới sao?
Vẻ mặt Bùi Đông Lai cũng là buồn bực, trong ký ức của hắn đám người Ngô Vũ Trạch chỉ có gặp mặt hai người Đông Phương Lãnh Vũ, Đông Phương Uyển Nhi lúc hắn từ Nam Cảng trở về, không có lẽ nào lại tới tham dự sinh nhật của Đông Phương Uyển Nhi?
Bùi Đông Lai không biết là trong khoảng thời gian khi hắn tới Yên Kinh đặc huấn cùng với quân khu Giang Ninh thì đám người Ngô Vũ Trạch cứ đến cuối tuần lại cùng hội họp cùng với Đông Phương Lãnh Vũ, Đông Phương Uyển Nhi nên quan hệ nhanh chóng kéo gần lại.
- Dựa vào cái gì mà cậu có thể tới mà tụi ka không thể tới chứ?
- Đúng vậy.
- Tụi ka chính là tới dự sinh nhật của Uyển Nhi.
Ba người Ngô Vũ Trạch, Trang Bích Phàm cùng Cổ Văn Cảnh lần lượt mở miệng.
- Đúng thế, Bùi Đông Lai.
Dương Tĩnh cùng là vui vẻ nói:
- Trường học đã nghỉ rồi, sở dĩ chúng tớ chưa trở về là vì muốn dự sinh nhật hôm nay của Uyển Nhi, hơn nữa là muốn đợi cậu trở về làm một bữa tụ tập, ai biết đâu cậu trở về cũng không có thông báo một tiếng.
- Không có lương tâm.
- Quá không có lương tâm.
- Siêu cấp vô tình.
Ba người Ngô Vũ Trạch, Trang Bích Phàm, Cổ Văn Cảnh dồn dập khinh bỉ.
- Đúng rồi, như thế nào mà Hạ Y Na lại không tới?
Bùi Đông Lai thấy thế cười xấu hổ, sau đó phát hiện trong đám người không có Hạ Y Na liền hỏi.
Lấy hiểu biết của hắn đối với Hạ Y Na, nàng là một người thích náo nhiệt, Dương Tĩnh cùng Tằng Khả Tâm đều đến đây Hạ Y Na không có đạo lý nào lại không đến mới đúng.
- Na tỷ nói trong nhà có việc nên đã trở về rồi.
Tằng Khả Tâm luôn im lặng lên tiếng giải thích.
Bên tai vang lên lời giải thích của Tằng Khả Tâm, Bùi Đông Lai rõ ràng thấy vẻ mặt của Ngô Vũ Trạch có chút quái dị.
Phát hiện này khiến cho hắn mơ hồ cảm thấy được Hạ Y Na có thể gặp phải phiền toái nào đó bất quá cũng không có hỏi ngay tại chỗ.
- Này, này, này, hôm nay là sinh nhật của em nhé, các người vào cửa không nhìn em thì cũng thôi chứ sao lại trò chuyện cùng với tên đại lừa gạt này?
Mắt thấy năm người Ngô Vũ Trạch từ lúc đi vào chỉ lo nói chuyện cùng với Bùi Đông Lai hoàn toàn không để ý sự hiện hữu của mình nên tiểu ma nữ lập tức bất mãn đứng dậy kháng nghị.
- Uyển Nhi, Đông Lai lừa em cái gì vậy? Nói cho Vũ Trạch ca biết rồi Vũ Trạch ca sẽ giúp em dạy dỗ hắn một bài học.
Ngô Vũ Trạch cười tiến lên lấy lễ vật từ trong túi ra nói:
- Đây là quà của Vũ Trạch ca tặng cho em.
- Uyển Nhi, em chưa thấy bọn anh khinh bỉ Đông Lai sao?
Trang Bích Phàm cũng tiến lên đưa ra quà tặng.
“ Hì hì…”
Chứng kiến hai người Ngô Vũ Trạch cùng Trang Bích Phàm trở mặt so với cởi quần còn nhanh hơn thì mọi người đều không nhịn được cười.
Liên hoan, hát sinh nhật, cầu nguyện, ăn bánh ngọt…
Sinh nhật của Đông Phương Uyển Nhi cùng với người thường cũng không có gì khác nhau, vô cùng đơn giản.
Chỉ là.
Cùng với sinh nhật người bình thường chính là lúc thời điểm ăn bánh ngọt thì Đông Phương Uyển Nhi thân là người được chúc mừng lại không có bị người dùng bánh ngọt bôi lên mặt, ngược lại Bùi Đông Lai khiến cho mọi người căm phẫn bị bôi bánh ngọt lên đầy người.
- Vũ Trạch, Hạ Y Na có phải là đã gặp phải chuyện gì đúng không?
Trong phòng vệ sinh, Bùi Đông Lai một bên rửa bánh ngọt trên mặt, một bên hướng Ngô Vũ Trạch hỏi.
- Ông ngoại của Hạ Y Na đã qua đời.
Ngô Vũ Trạch vừa nói vừa lấy tay lau quần dài cười khổ nói:
- Nếu không phải là như thế thì lấy tính tình của nàng chắc chắn sẽ không bao giờ trở về. Bởi vì nàng là người đầu tiên đề nghị chờ chú trở về sẽ tổ chức một buổi tụ họp.
- Chuyện xảy ra khi nào?
Ngạc nhiên nghe được lời nói của Ngô Vũ Trạch, Bùi Đông Lai ngẩn ra, mặc dù là hắn không có gặp qua ông ngoại của Hạ Y Na, chỉ là lúc trước hắn ở Hàng Hồ chọc tới Phương Chấn thì ông ngoại của Hạ Y Na bởi vì lời thỉnh cầu của Hạ Y Na mà cố gắng trợ giúp cho Bùi Đông Lai, chỉ là cuối cùng bởi vì thế lực của Phương Chấn thật sự quá lớn khiến cho ông ngoại của Hạ Y Na cũng không thể nhúng tay vào được.
- Ba ngày trước.
Ngô Vũ Trạch thở dài sau đó nói:
- Đông Lai, thái độ làm người của Hạ Y Na rất trượng nghĩa, hay là ngày mai chúng ta đi Tây Nam một chuyến? Nếu ông ngoại của nàng còn chưa có được chôn cất thì chúng ta viếng một vòng hoa còn nếu ông ngoại của nàng đã được chôn cất thì chúng ta tới đó có thể khiến tâm tình của nàng tốt hơn một chút.
- Được.
Bùi Đông Lai đồng ý với lời đề nghị của Ngô Vũ Trạch. Tuy rằng nguyên nhân hắn bởi vì Tần Đông Tuyết, vì không muốn Tần Đông Tuyết thất vọng mà cũng không muốn Hạ Y Na bị thương tổn nên hắn lựa chọn đau dài không bằng đau ngắn, không có nhận tình cảm của Hạ Y Na, chỉ là hắn biết, cô gái có tính cách ngay thẳng kia từng ở trong hai lần sự kiện huấn luyện quân sự cùng với sự kiện ở Hàng Hồ trợ giúp chính mình, chính mình về tình về lý hắn là nên đến viếng ông ngoại của nàng khiến nàng cảm thấy được an ủi phần nào.
…
Xuân Thành ở Tây Nam trong một nhà tang lễ.
Hạ Y Na quỳ gối trước linh đường đốt giấy để tang, hai mắt nàng đỏ ngầu nước mắt tùy ý chảy xuống.
- Y Na, đừng khóc nữa.
Tống Hân cũng quỳ gối trước linh đường, đôi mắt bà cũng phiếm hồng đem nữ nhi kéo vào trong lòng.
Tuy là nói như vậy nhưng mà Tống Hân thân là mẹ của Hạ Y Na rất rõ ràng, bởi vì từ nhỏ Hạ Y Na đã ở trong quân khu đại viện trưởng cho nên tình cảm của Hạ Y Na với ông ngoại của nàng vô cùng tốt.
Bởi vì cảm tình đối với ông ngoại vô cùng tốt, bởi vì không có được gặp mặt ông ngoại lần cuối mà Hạ Y Na sau khi trở về liền luôn luôn lấy nước mắt rửa mặt, đôi mắt khóc đến sưng đỏ nhưng cho dù là như thế thì mỗi lần nàng nhìn lên di ảnh gia gia của nàng thì nước mắt cũng sẽ không thể khống chế mà chảy ra.
- Tiểu Hân, như thế nào mà Hạ Hà còn chưa có quay về?
Mắt thấy Tống Hân đem Hạ Y Na kéo vào trong lòng thì nam nhân trung niên đứng một bên nhíu mày hỏi.
Hắn là Tống Dương là anh trai của Tống Hân, là giáo quan ở trong quân đội có được thân phận so với người thường hơn rất nhiều nhưng nếu so sánh với những người khác ở trong quân khu đại viện thì cũng không đáng được nhắc tới.
Không riêng gì hắn, Tống Hân ở trong quân y viện đảm nhiệm chức quân y luận thân phận địa vị cũng rất bình thường.
- Hai ngày nay đều không liên lạc được với anh ấy.
Nghe được Tống Dương nhắc tới chồng của mình, Tống Hân cũng là nhíu mày ba ngày trước, sau khi ông ngoại của Hạ Y Na qua đời thì bà trước tiên gọi điện thoại cho Hạ Hà đang ở nước ngoài, Hạ Hà nói cho bà biết sẽ mau chóng trở về nhưng là đã ba ngày trôi qua vẫn chưa thấy trở lại.
Ngoài ra, trong ba ngày vừa qua trừ cú điện thoại đầu tiên mà Tống Hân gọi cho Hạ Hà thì cũng không liên lạc được với Hạ Hà.
- Với tính tình của hắn hẳn là đã sớm gấp trở về, hắn sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?
Thân là anh vợ của Hạ Hà, Tống Dương đối với Hạ Hà cũng là biết khá rõ, hắn biết rằng cậu em rể này tuy rằng rất hám tài nhưng lại là một nam nhân trọng tình trọng nghĩa, lúc trước ông ngoại của Hạ Y Na đồng ý gả Tống Hân cho Hạ Hà cũng chính là bởi vì coi trọng điểm này ở Hạ Hà.
Tống Dương còn biết điểm này huống chi là Tống Hân?
Theo Tống Hân xem ra, lấy tính khí trọng tình trọng nghĩa của nam nhân của mình, biết được cha mình qua đời thì dù sinh ý có lớn đến đâu cũng sẽ vứt qua một bên!
Bởi vì biết điểm này nên lúc này nghe được lời nói của Tống Dương, Tống Hân không khỏi nhăn mày, trong con ngươi toát ra lo lắng thật sâu.
Sau đó, không đợi Tống Hân trả lời, một nam nhân có khuôn mặt giống vài phần với Hạ Hà đi vào.
- Hạ Binh, có tin tức của anh chú chưa?
Tống Hân nhìn thấy thì liền vội vàng hỏi.
Hạ Binh lắc lắc đầu, sau đó thấy vẻ mặt lo lắng của Tống Hân lại nói:
- Chị dâu, em đã phái người đi Myanmar tìm anh ấy, sẽ rất nhanh truyền về tin tức, chị không cần lo lắng anh ấy sẽ không có chuyện gì.
- Ừh.
Tống Hân nhẹ nhàng lên tiếng.
Hạ Binh thấy thế cũng có chút bận tâm Hạ Hà có phải là đã xảy ra chuyện gì hay không, nhưng nghĩ lại Hạ Hà người anh trai của mình từ lúc tay trắng làm nên sự nghiệp đến bây giờ đã trải qua biết bao sóng to gió lớn, mỗi một lần đều có thể vượt qua thì mong là sẽ không xảy ra chuyện gì.
Nghĩ thông suốt điểm này, Hạ Binh có chút yên lòng nói:
- Tống đại ca, chị dâu, Y Na, thời gian không còn sớm, mọi người trước tiên đi ăn chút gì đi.
- Chị không đói.
Tống Hân lắc lắc đầu, sau đó vuốt ve đầu của Hạ Y Na nói:
- Y Na, con với cậu của con đi ăn chút gì đi?
Hạ Y Na nhẹ lắc đầu.
- Anh cũng không đói.
Tống Dương thấy thế thở dài căn bản là cũng không có đói.
- Người là sắt, cơm là thép, mọi người không ăn cơm sao mà chịu được?
Hạ Binh khuyên nhủ.
“Reng… Reng…”
Lúc này đây, không đợi ba người cấp ra câu trả lời thuyết phục thì điện thoại trong tay Hạ Binh đột nhiên rung lên.
Nghe được tiếng điện thoại di động, ba người Tống Hân, Tống Dương, Hạ Y Na đều là ngẩn ra, không kìm lòng được mà nhìn vào Hạ Binh.
Trong lòng của Hạ Binh cũng vừa động, tưởng điện thoại của Hạ Hà vội vàng lấy điện thoại di động ra.
“Ách”
Ngay sau đó, thấy được dãy số biểu hiện trên màn hình điện thoại di động thì Hạ Binh chẳng những không nghe máy mà còn nhíu mày.
- Hạ Binh, là điện thoại của anh ấy sao?
Tống Hân không có phát hiện Hạ Binh có gì dị thường mà khẩn trương hỏi.
- Không phải, chị dâu.
Hạ Binh lắc đầu, sau đó ấn nút từ chối nghe không tiếp cuộc điện thoại này.
“Reng… Reng…”
Một giây đồng hồ sau, điện thoại trong tay Hạ Binh lại rung lên lần nữa.
- Em đi ra ngoài nghe điện thoại.
Hạ Binh thấy thế sắc mặt phức tạp nói một câu sau đó đi ra ngoài.
- Từ Vạn Sơn, hơn nửa đêm ông gọi điện thoại cho tôi làm gì?
Vừa ra ngoài, Hạ Binh liền đi ra thật xa mới nghe điện thoại, giọng nói tương đối bất thiện.
Sở dĩ như vậy là bởi vì Từ Vạn Sơn ở trong miệng hắn được người giang hồ xưng là Từ gia là trùm buôn thuốc phiện lớn nhất quốc nội.
Tục ngữ nói, một núi không chứa được hai hổ.
Từ Vạn Sơn thân là trùm buôn thuốc phiện lớn nhất, quanh năm chiếm giữ vùng Tây Nam, thế lực thâm căn cố đế, đối với ngành sản xuất Ngọc thạch thèm muốn đã lâu, nhất là đổ thạch.
Nhưng mà.
Bởi vì Hạ Hà không phải là người dễ chọc, lại thêm có cha vợ là nhân vật nắm quyền số một của quân khu Tây Nam cho nên từng ấy năm trôi qua cho dù Từ Vạn Sơn động tâm nhưng không có hành động, cùng với Hạ Hà thuộc loại nước sông không phạm nước giếng.
Ở dưới dạng tình hình này, cha vợ của Hạ Hà vừa mới qua đời thì Từ Vạn Sơn lại gọi điện thoại tới, giọng nói của hạ Binh tự nhiên sẽ không khách khí.
- Hạ Binh, anh của cậu hình như còn chưa trở về đúng không?
Đầu bên kia điện thoại, Từ Vạn Sơn cười hỏi.
- Từ Vạn Sơn, ông…
Nghe được lời nói của Từ Vạn Sơn, trong lòng của Hạ Binh vừa động sắc mặt đột nhiên đại biến.
- Hạ Binh a, cậu không nên kích động tôi đây cũng vừa mới lấy được tin tức. Ân, anh của chú không có khả năng quay trở lại bởi vì hắn đã chết, chết ở Myanmar.
Giọng nói củaTừ Vạn Sơn tỏ ra thoải mái.
- Đệt con mja…
Hạ Binh tức giận mắng.
- Tôi gọi điện thoại cho cậu không phải là muốn cậu tin lời của tôi, bởi vì rất nhanh thì cậu sẽ thu được tin tức anh của cậu bị giết.
Đầu bên kia điện thoại, Từ Vạn Sơn nhẹ nhàng phủi phủi khói bụi xì gà, cười nói.
- Từ Vạn Sơn, lão tử tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho mày!
Lần thứ hai nghe được lời nói của Từ Vạn Sơn, trực giác cùng lý trí nói cho Hạ Binh, Hạ Hà thật sự đã xảy ra chuyện hơn nữa rất có thể là Từ Vạn Sơn động thủ.
- Hắc… chỉ bằng mày sao Hạ Binh?
Đầu bên kia điện thoại, ngữ khí của Từ Vạn Sơn đột nhiên biến đổi, trở nên vô cùng âm trầm, bên trong âm trầm xen lẫn theo uy hiếp nồng đậm:
- Tao luôn luôn phản đối việc xuống tay với anh của mày, chẳng qua là bởi vì anh của mày có một cha vợ nắm quyền một quân khu trong tay thôi! Cây đổ bầy khỉ tan, hiện giờ chỗ dựa vững chắc của anh mày đã ngã hơn nữa anh của mày cũng đã chết, chỉ bằng Hạ Binh mày mà dám đấu với tao sao?
- Mày…
Hạ Binh không phản bác được, hắn biết Từ Vạn Sơn nói rất đúng sự thật.
- Hạ Binh, tao cho mày biết, của cái của anh mày lưu lại, Từ Vạn Sơn này cần hết, mày có thể lựa chọn bán cho tao cũng có thể lựa chọn lấy trứng chọi đá để cho lão bà cùng nữ nhi của Hạ Hà xuống Diêm Vương điện phụng bồi Hạ Hà!
Từ Vạn Sơn cười lạnh một tiếng:
- Lựa chọn như thế nào, trước khi chôn cất Tống lão tạp mao thì gọi điện thoại cho tao!
Giọng nói vừa dứt, Từ Vạn Sơn trực tiếp cúp điện thoại.
- Cha, Hạ Binh sẽ đem tập đoàn Hạ thị bán cho chúng ta sao?
Trong một tòa biệt thự ở khu ngoại ô, một gã thanh niên có đôi mắt ưng, sống mũi cao, đầu bóng lưỡng nhìn Từ Vạn Sơn đang ngậm xì gà hỏi.
- Hắn không có lựa chọn nào khác.
Từ Vạn Sơn bóp tắt xì gà, cười lạnh một tiếng:
- Huống chi Hạ Binh cùng Hạ Hà bất đồng, Hạ Hà là một người dám liều mạng, còn Hạ Binh chỉ là một con chó con thôi, không có anh của hắn thì cho hắn mười lá gan hắn cũng không dám đấu với cha!
- Cũng đúng.
Nghe được lời nói của Từ Vạn Sơn, thanh niên đầu bóng lưỡng không nhịn được cười, hắn biết cha của mình nói mua lại cùng cướp đoạt cũng không sai biệt lắm, là cấp cho bên ngoài một cái “công đạo” mà thôi.
- Đúng rồi, cha, cha nói Hạ Hà tới cùng là chết ở trong tay người nào?
Thanh niên đầu bóng lưỡng lại hỏi.
- Hắn chết ở trong tay ai không quan trọng, quan trọng là… Hắn là người làm nền cho chúng ta!
Từ Vạn Sơn lại nở nụ cười, cười đến vô cùng đắc ý.
Cùng lúc đó.
Nghe trong điện thoại truyền ra thanh âm “đô đô”, Hạ Binh giống như bị trung phải thuật định thân, thân thể vẫn không nhúc nhích.
“Reng… Reng…”
Không biết qua bao lâu, tiếng điện thoại di động lại vang lên.
Hạ Binh cầm lấy di động vừa nhìn rõ ràng phát hiện là điện thoại của một gã thủ hạ, lập tức lấy lại tinh thần ấn nút nghe máy.
- Binh… Binh gia, Hạ gia đã chết!
Điện thoại vừa chuyển, giọng nói run rẩy của tên thủ hạ kia giống như một đạo sấm rền nổ vang bên tai Hạ Binh khiến cho Hạ Binh lại sững sờ ngay tại chỗ.
- Từ đâu mà cậu có được tin tức này?
Sau một lúc ngây người, giọng nói Hạ Binh trầm thấp hỏi.
- Binh gia, tin tức này đã truyền khắp biên cảnh!
Đầu bên kia điện thoại, thủ hạ của Hạ Binh run rẩy nói:
- Dựa tin tức truyền đi, trên đường rời khỏi Myanmar thì Hạ gia đã bị người chặn giết, bất quá lại không biết là ai làm.
“Bá!”
Lần nữa nghe được câu trả lời của thủ hạ, tay phải Hạ Binh run lên, di động trực tiếp rơi xuống mặt đất.
Không biết qua bao lâu, Hạ Binh nhắm mắt lại, dùng sức lắc lắc đầu sau đó hít một hơi thật sâu, xoay người đi vào bên trong.
- Chị dâu, em… Em vừa mới nhận được tin tức.
Tiến vào linh đường, Hạ Binh nhìn thoáng qua Hạ Y Na cùng Tống Hân lấy nước mắt rửa mặt, sắc mặt khó coi nói:
- Anh của em đã xảy ra chuyện.
- Cái gì?
Tống Hân cả kinh buông Hạ Y Na ra nhảy dựng lên.
Hạ Binh cắn chặt răng:
- Anh của em ở Myanmar đã xảy ra chuyện.
- Đã… xảy ra chuyện gì?
Tống Hân thanh âm run rẩy hỏi.
- Anh ấy đã chết.
“Bịch!”
Lời nói của Hạ Binh vừa ra khỏi miệng, không đợi Tống Hân trả lời thì Hạ Y Na đã liền trực tiếp ngã xuống, hôn mê.
Nhà dột còn gặp mưa đêm.