Đám người Hạ Y Na qua đêm ở đây.
Lúc này đây trong phòng, tất cả mọi người đều có mặt. Ai cũng trầm mặc không nói gì.
- Đều tại ta, nếu ta không đề nghị mọi người đến Hàng Châu thì Đông Lai cũng sẽ không xảy ra chuyện.
Ngô Vũ Trạch mở miệng nói, ngữ khí đầy vẻ tự trách.
Đêm qua, hắn say đến bất tỉnh nhân sự, thẳng đến sáng sớm đứng lên mới biết được Bùi Đông Lai bị truy nã, trong lòng hắn đã ngập tràn áy náy.
- Vũ Trạch, ai cũng không nghĩ ra sẽ phát sinh chuyện như vậy, chú không cần phải tự trách.
Nghe được Ngô Vũ Trạch nói như thế thì Cổ Văn Cảnh thì vỗ lấy bả vai Ngô Vũ Trạch, an ủi nói.
Mắt Ngô Vũ Trạch đỏ hồng, cúi đầu hút thuốc, không có nói cái gì nữa. Tất cả mọi người đều trầm mặc, không biết làm làm gì nữa.
Đối với mọi người mà nói thì chuyện ngày hôm qua giống như là trăng trong nước vậy, có vẻ không chân thật.
- Hạ Y Na đâu?
Mắt thấy không khí có chút áp lực, Cổ Văn Cảnh mở miệng hỏi.
- Buổi sáng mình đã đi tìm Hạ tỷ nhưng Hạ tỷ lại không mở cửa, sau đó mình lại tiếp tục gõ cửa nhưng mà Hạ tỷ vẫn không muốn nhìn chúng ta.
Tằng Khả Tâm nhỏ giọng nói.
Tằng Khả Tâm vừa nói xong thì tất cả mọi người đều im lặng.
Trước kia, bọn hắn cảm thấy Hạ Y Na tò mò với Bùi Đông Lai, nhưng mà càng ngày bọn hắn càng thấy quả thật là Hạ Y Na đã động tâm đối với Bùi Đông Lai.
Lúc này đây, Hạ Y Na mặc quần áo, dựa vào đầu giường, suy nghĩ xuất thần.
Ngay khi biết được cha cùng ông ngoại của mình không có cách nào để cứu Bùi Đông Lai thì Hạ Y Na giống như là trút hết khí lực. Sau khi đến khách sạn thì nàng tự nhốt mình ở trong phòng, cả một đêm không chợp mắt.
Đối với Hạ Y Na mà nói thì một đêm này chính là đêm mà nàng khó quên nhất.
Nàng không biết vì sao mình lại thích Bùi Đông Lai, nàng chỉ cảm thấy rằng hiện tại hình bóng của Bùi Đông Lai đang dần dần rời xa nàng.
" Reng….Reng.."
Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại vang lên. Nghe được như vậy thì Hạ Y Na cũng không lập tức nghe máy, vẻ mặt nàng mờ mịt cầm chiếc ai phôn lên, chuẩn bị cúp điện thoại.
Dường như… Nàng không có tâm tư nghe điện thoại.
Ách?
Đột nhiên, nàng nhìn thấy người gọi là Bùi Đông Lai.
Nàng cứ ngơ ngác nhìn.
"Hô! Hô!"
Hô hấp của nàng bỗng trở nên dồn dập, nàng nhắm mắt lại, dùng sức lắc đầu một cái, sau đó mở mắt ra, cố gắng làm cho mình nhìn rõ ràng một ít.
Sau khi thấy được đây là sự thật thì Hạ Y Na không do dự gì, kích động mà nhấn nút nghe máy.
- Hạ Y Na là tớ, Bùi Đông Lai.
Đầu bên kia điện thoại, Bùi Đông Lai đang ngồi trên một chiếc Audi A8 trở về Đông Hải mở miệng nói.
- Cậu…. Cậu đang ở đâu?
Hạ Y Na ngừng thở, kích động hỏi.
- Tớ đang đi làm một việc quan trọng cho nên phải về Đông Hải trước.
Bùi Đông Lai lại hỏi:
- Tối hôm qua mọi người không có việc gì chứ?
- Không phải là cậu bị truy nã sao? Hơn nữa cả Hàng Hồ đều bị phong tỏa, làm sao cậu trở về Đông Hải được?
Theo bản năng Hạ Y Na mở miệng hỏi thăm.
- Chuyện tối hôm qua chỉ là một hiểu lầm, là cảnh sát nghĩ sai rồi, lệnh truy nã vừa rồi đã được gỡ bỏ.
Suy nghĩ một chút, cuối cùng Bùi Đông Lai không có nói rõ tình hình thực tế cho Hạ Y Na biết.
- Thật… Thật sao?
Nghe được Bùi Đông Lai nói như thế thì Hạ Y Na liền kích động, cả người liền đứng dậy.
- Ừh.
Nghe được vẻ vui sướng trong giọng nói của Hạ Y Na thì Bùi Đông Lai liền hiểu được Hạ Y Na đã quan tâm đến mình. Trong lòng hắn cảm thấy ấm áp, đồng thời mang theo vài phần bất đắc dĩ, hắn cũng không muốn nói sạo, nhưng mà hắn không muốn nói cho Hạ Y Na biết tất cả những việc kia đều do hắn làm. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn
Dùn sao thì đó cũng là một việc tối tăm.
- Thật tốt quá... Thật tốt quá.
Thấy Bùi Đông Lai không có việc gì, Hạ Y Na giống như là một chú cún con, cả người nhảy trên giường.
- Bùi Đông Lai, cậu cũng không biết, sau khi chúng tớ biết được việc này thì ai ai cũng tỏ ra lo lắng…
Sau đó, Hạ Y Na bắt đầu kể công với cách mạng.
Bùi Đông Lai cười khổ:
- Thật có lỗi, tối hôm qua xảy ra một số chuyện đặc thù nên mình không có cách nào liên lạc với mấy bạn.
- Được rồi, không ai tráh cậu, cậu cứ an tâm.
Hạ Y Na rộng lượng nói:
- Không phải cậu nói là phải trở về Đông Hải làm một số chuyện quan trọng ư, cậu cứ đi làm đi, tớ sẽ đem tin tức cậu không có chuyện gì nói cho mấy người bọn họ biết.
- Tốt.
Bùi Đông Lai nói xong, do dự một chút:
- Cảm ơn cậu, Hạ Y Na.
- Cảm ơn cái đầu cậu chứ cảm ơn, đừng có cùng tỷ cãi láo nữa, cứ như vậy đi, gặp lại tại Đông Hải.
Hạ Y Na cũng không có nói chuyện tối qua bản thân mình muốn cứu Bùi Đông Lai nên đã thức trắng một đêm. Ngược lại, nàng cười mắng một câu, sau đó liền trực tiếp cúp điện thoại.
"Đô... Đô..."
Sau khi cúp điện thoại thì Bùi Đông Lai cười khổ, sau đó hắn lại bấm số điện thoại của Liễu Nguyệt.
- Liễu tỷ, Tào Nghiễm Giang đã rớt đài, Bạch Quốc Du đã thay thế hắn, tỷ hãy kêu bọn hacker dừng lại đi.
Điện thoại chuyển được, Bùi Đông Lai nghiêm mặt nói.
Đêm qua, Bùi Đông Lai đã cùng Bạch Quốc Du đạt được mục đích hợp tác, sau đó hắn liền gọi điện thoại cho Liễu Nguyệt, nói nàng thông qua đám hacker tung lên những tin tức có liên quan đến Tào Nghiễm Giang.
Lúc này, nghe được Bùi Đông Lai nói như thế thì Liễu Nguyệt có chút kinh ngạc:
- Nhanh như vậy ư?
Thấy được Liễu Nguyệt kinh ngạc, Bùi Đông Lai không phải không thừa nhận Bạch gia quả thật là danh bất hư truyền, năng lực quả thật là không thể tưởng tượng được.
- Đông Lai, nếu Bạch Quốc Du đã thay Tào Nghiễm Giang thì chắc hẳn hắn đã hủy bỏ lệnh truy nã đối với cậu rồi?
Thấy Bùi Đông Lai không nói lời nào, Liễu Nguyệt nghĩ tới điều gì, hỏi.
- Ừh.
Bùi Đông Lai gật gật đầu, sau đó trầm ngâm một chút, hỏi:
- Đúng rồi Liễu tỷ, tình huống hiện tại bên Đông Hải như thế nào rồi?
- Cậu lợi dụng người Phương Chấn thủ tiêu người Quý Hồng, Quý Hồng chẳng những bị tổn thương trầm trọng, hơn nữa nàng ta lại bị Trần Anh theo dõi.
Nói đến Quý Hồng thì Liễu Nguyệt căm giận không thời, đồng thời nàng không nhịn được mà cảm thán Bùi Đông Lai. Nàng cũng Quý Hồng tranh đấu mười mấy năm, lần này rơi vào thế hạ phong, đột nhiên Bùi Đông Lai lại ra tay giúp đỡ, chẳng những giúp nàng từ nguy thành an, mà còn khiến cho Quý Hồng phải té đau.
- Hiện tại Quý Hồng đang ở đâu?
Bùi Đông Lai hỏi.
- Nghe nói đêm qua nàng ta đã bị Trần Anh đem đi.
Liễu Nguyệt nói xong, nhịn không được hỏi:
- Đông Lai, cậu muốn làm gì?
- Tính toán đi tìm nàng.
Bùi Đông Lai cũng không giấu diếm mục đích trở về Đông Hải lần này.
- Tìm nàng ta?
Lời nói của Bùi Đông Lai khiến Liễu Nguyệt hoảng sợ, nàng khó hiểu hỏi:
- Đông… Đông Lai, nói vậy chắc hẳn đã biết chuyện tối qua là do cậu làm, như vậy thì nàng sẽ hận cậu thấu xương. Cậu đi tìm nàng không phải là tương đương dê vào miệng cọp, sẽ rất nguy hiểm.
- Yên tâm đi Liễu tỷ, nàng sẽ không dám đụng đến ta, cũng không thể động được ta.
Vẻ mặt Bùi Đông Lai tự tin nói.
- Chẳng… Chẳng lẽ cậu đã đạt tới cảnh giới Ám Kính?
Liễu Nguyệt chợt bừng tỉnh.
Bùi Đông Lai thừa nhận:
- Đúng vậy, tối qua cùng thủ hạ của Phương Chấn giao thủ, cuối cùng ta đã từ trong quyết đấu đột phá.
- Quý Hồng đã đạt tới cảnh giới Ám Kính, cậu cũng thế, nói như vậy thì quả thật nàng ta không thể động vào cậu.
Nghe Bùi Đông Lai nói vậy thì Liễu Nguyệt yên lòng, đồng thời nàng có chút nghi hoặc, hỏi:
- Bất quá… cậu tìm nàng ta để làm gì?
- Thu phục nàng.
Sông Hoàng Phổ có chôn hài cốt, cũng là nơi chôn dã tâm của nhiều người.
Thiếu niên đi ra từ trong núi, 3 tháng sau khi bước vào Đông Hải, lần đầu tiên lộ ra dã tâm.