Trong khi Bùi Đông Lai nhìn bóng lưng Phương Thế Vinh rời đi mà suy nghĩ xuất thần thì Mộ Khuynh Nhan chủ động mở miệng, nàng cảm giác mình cần thiết phải giải thích rõ ràng cho Bùi Đông Lai, nếu không trong lòng không thoải mái:
- Tôi ngăn cản anh đánh hắn bởi cha hắn ở Hàng Châu rất có địa vị, tôi sợ…
- Tôi biết.
Nhìn Mộ Khuynh Nhan trên mặt mang theo vài phần day dứt, Bùi Đông Lai mỉm cười cắt đứt lời nói của Mộ Khuynh Nhan.
Nghe được lời nói của Bùi Đông Lai, Mộ Khuynh Nhan thở phào nhẹ nhõm, nặn ra một nụ cười tươi nói:
- Anh sẽ không giận tôi sao?
- Dĩ nhiên là không.
Bùi Đông Lai vội vàng lắc đầu.
- Vậy thì tốt.
Mộ Khuynh Nhan hoàn toàn yên lòng, sau đó nhớ ra cái gì đó, lại nói:
- Phương Thế Vinh chính là một mực theo đuổi ta tôi chỉ là tôi không có ấn tượng tốt với hắn, hơn nữa cha nuôi nói cho tôi biết Phương Thế Vinh luôn ỷ thế hiếp người, lại có rất nhiều phụ nữ. Xế chiều hôm nay hắn mời tôi ăn cơm, tôi không có đáp ứng ai biết ở chỗ này có thể đụng phải hắn…
Mộ Khuynh Nhan nói xong có chút buồn bực, tựa hồ đang bực mình vì chuyện mình và Bùi Đông Lai đang đi chơi thì lại bị phá hư.
Bùi Đông Lai vốn là vừa rồi sợ rằng thủ đoạn hung tàn của mình sẽ làm cho Mộ Khuynh Nhan lưu lại ấn tượng xấu, lúc này nghe lời nói của Mộ Khuynh Nhan thì cảm thấy yên lòng.
Hắn nhìn ra Mộ Khuynh Nhan đối với Phương Thế Vinh thật sự chán ghét. Bằng vào sự việc lúc nãy Bùi Đông Lai có thể khẳng định trước kia Phương Thế Vinh đã làm không ít chuyện xấu táng tận lương tâm.
- Còn muốn ăn gì nữa nào?
Bùi Đông Lai thấy khách nhân xung quanh cùng ông chủ quán đều nhìn về Phía mình và Mộ Khuynh Nhan, thì hắn hướng tới chỗ Mộ Khuynh Nhan hỏi.
- Bị như vậy thì còn tâm trạng nào ăn nữa.
Mộ Khuynh Nhan phát hiện mình và Bùi Đông Lai trở thành đối tượng chú ý của mọi người nên một lần nữa kéo Bùi Đông Lai:
- Chúng ta đi thôi.
- Được.
Có kinh nghiệm lần đầu tiên được Mộ Khuynh Nhan nắm tay lần này Bùi Đông Lai thản nhiên hơn nhiều.
Bởi vì đã khua nên số lượng du khách ở miếu Hoàng Thành giảm bớt rất nhiều, phần lớn là giống như Mộ Khuynh Nhan và Bùi Đông Lai, đều bắt đầu trở về.
- Chúng ta ra đằng kia?
Bất tri bất giác, Mộ Khuynh Nhan nắm tay Bùi Đông Lai đi tới trước chiếc Audi a4, mang theo vài phần lưu luyến buông tay Bùi Đông lai ra hỏi:
Cơn gió muộn thổi lên mái tóc dài phiêu dật của Mộ Khuynh Nhan che đi khuôn mặt của nàng nhưng Bùi Đông Lai lại có thể thấy rõ ràng khuôn mặt của Mộ Khuynh Nhan đang đỏ hồng.
- Tôi đưa cô trở về thôi.
Bùi Đông Lai suy nghĩ một chút nói.
- Vẫn còn sớm mà…
Mộ Khuynh Nhan nói xong thì có chút ngượng ngùng cúi đầu, hai tay đan vào nhau ở trước bụng, nhẹ nhàng chuyển động đôi giày cao gót:
- Khó khăn lắm mới có thể được cùng anh đi chơi, hay là chúng ta chơi thêm một lúc nữa được không?
Nói xong, Mộ Khuynh Nhan ngẩng đầu, vẻ mặt mong đợi nhìn Bùi Đông Lai.
Bên tai vang lên lời nói cùng bộ dáng đầy mong đợi của Mộ Khuynh Nhan, Bùi Đông Lai hiểu được, Mộ Khuynh Nhan mặt đỏ tía tai, hôm nay chính là bỏ qua rất nhiều danh dự, cơ hội như vậy quả thực là rất ít.
Hiểu được điều này, Bùi Đông Lai rất muốn đáp ứng Mộ Khuynh Nhan nhưng cũng biết trải qua sự việc lúc nãy muốn đi chơi tiếp là điều không thể.
Phảng phất vì xác minh suy đoán của Bùi Đông Lai, không đợi hắn mở miệng điện thoại của mộ Khuynh Nhan vang lên.
Mộ Khuynh Nhan vốn là đang chờ Bùi Đông Lai trả lời, ngạc nhiên nghe thấy tiếng chuông điện thoai, đầu tiên là ngẩn ra sau đó mơ hồ đoán được cái gì, lấy điện thoại ra kết quả đúng như nàng dự đoán là Tương Cương gọi đến cho nàng.
- Cha nuôi.
Mộ Khuynh Nhan rầu rĩ nghe điện thoại.
- Khuynh Nhan vừa rồi cảnh sát Đông Hải gọi điện thoại tới nói con cùng Đông Lai ở miếu Hoàng Thành xảy ra xung đột với Phương Thế Vinh, con cùng Đông Lai không sao chứ?
Đầu bên kia, Tương Cương có chút lo lắng hỏi.
- Không có chuyện gì, cha nuôi.
Mộ Khuynh Nhan vừa nói vừa len lén nhìn Bùi Đông Lai một cái.
Đầy bên kia nghe được tiếng của Mộ Khuynh Nhan nói không có chuyện gì, Tương Cương thở phào nhẹ nhõm sau đó lại hỏi:
- Cụ thể đã xảy ra chuyện gì?
- Phương Thế Vinh cái tên kia không có chuyện gì lại đi tìm Bùi Đông Lai phiền toái, kết quả là bị Bùi Đông Lai đánh cho một trận, sau đó cảnh sát đến đưa bọn họ đi.
Mộ Khuynh Nhan đem mọi chuyện nói sơ qua cho Tương Cương.
Tương Cương ngẩn ra một hồi, nói:
- Khuynh Nhan các con ở đâu, ta phái người tới đón.
- Cha nuôi…
Mộ Khuynh Nhan không vui:
- Có thể một lát nữa trở về được không?
- Không được!
Tương Cương trầm giọng nói:
- Chuyện vừa nãy nói lớn thì lớn, nói nhỏ thì nhỏ, con ở bên ngoài ta không an tâm.
- Vậy để con bảo Đông Lai lái xe đưa con về, cha không cần phái người tới.
Mộ Khuynh Nhan mân mê miệng vẻ mặt không vui.
- Được rồi.
Tương Cương do dự một chút, vẫn đồng ý đề nghị của Mộ Khuynh Nhan:
- Con đưa điện thoại cho Bùi Đông Lai, ta muốn nói với cậu ta vài câu.
- Này….
Mộ Khuynh Nhan không trả lời Tương Cương mà đưa điện thoại cho Bùi Đông Lai giống như là một đứa nhóc đang giận dữ.
Bùi Đông Lai cười khổ nhận lấy điện thoại nói:
- Tương tiên sinh.
- Đông Lai, vừa rồi người cậu đả thương chính là Phương Thế Vinh, cha của hắn là Phương Chấn lão đại của Hàng Châu, cực kì bao che khuyết điểm, vì an toàn, bây giờ cậu đưa Mộ Khuynh Nhan về khách sạn mặt khác tốt nhất là đi tìm Liễu tiểu thư xem chuyện này giải quyết thế nào.
- Được rồi, Tương tiên sinh.
Bùi Đông Lai cũng biết chuyện này chưa kết thúc, đúng là cần đi tìm Liễu Nguyệt một chuyến.
Căn cứ theo suy nghĩ của hắn, phải nhờ Liễu Nguyệt điều tra rõ ràng về Phương Chấn và Phương Thế Vinh.
Cúp điện thoại, Bùi Đông Lai thấy được Mộ Khuynh Nhan vẫn là một bộ dáng rầu rĩ không vui cười khổ nói:
- Đi thôi, tôi đưa cô trở về.
- Điều tại Phương Thế Vinh, ai bảo hắn là âm hồn không tan?
Mộ Khuynh Nhan nhận lấy điện thoại di động, tức giận nói một câu đem hết trách nhiệm đổ lên đầu Phương Thế Vinh, theo suy nghĩ cua nàng nếu không có Phương Thế Vinh đột nhiên xuất hiện cũng sẽ không xảy ra chuyện như vừa rồi, nàng cũng không cần phải trở về sớm như vậy.
Có lẽ vì phải trở về khách sạn, sau khi lên xe, Mộ Khuynh Nhan không hề hưng phấn như lúc đi, không giống như con chim nhỏ ríu rít líu lo khi được ra khỏi lồng mà rầu rĩ không vui cúi đầu nhìn bàn tay của mình.
Thấy được một màn như vậy, Bùi Đông Lai vốn định tìm đề tài cùng Mộ Khuynh Nhan nói chuyện, trong đầu một chút mảnh nhỏ trí nhớ bỗng nhiên tổ hợp lại với nhau, một đoạn tin tức tryền vào trong óc của hắn.
Ngày đó ở Thịnh Thế vương Triều, lúc Mộ Khuynh Nhan hát, một chút mảnh nhỏ trí nhớ có liên quan đến Mộ Khuynh Nhan hiện lên trong đầu Mộ Khuynh Nhan, hôm nay dung hợp chính là trí nhớ có liên quan đến Mộ Khuynh Nhan!
Kể từ sau khi Bùi Đông Lai tới Đông Hải, giai đoạn dung hợp thứ hai vẫn đang tiến hành, hôm nay dung hợp không giống như lần đầu tiên thống khổ và có rất nhiều thông tin, hôm nay căn bản là không có bất kỳ khó chịu nào.
Sau khi hoàn toàn dung hợp trí nhớ có liên quan đến Mộ Khuynh Nhan xong, Bùi Đông Lai sắc mặt không khỏi hơi đổi.
Bởi vì căn cứ tin tức trong trí nhơ của Tiêu Phi, một năm sau, Mộ Khuynh Nhan dưới sự trợ giúp của Tương Cương đã đến Hollywood, sau khi Tương Cương chết thảm ở Hồng Kông, Hồng Tinh bị Đông Tinh thâu tóm.
Mà sau khi Tương Cương chết, Mộ Khuynh Nhan mất đi chỗ dựa chẳng những không thể tiến vào Hollwood mà còn bị Đông Tinh kiềm chế, thối lui khỏi giới văn nghệ, cuối cùng buồn bực mà chết!
Lấy địa vị của Tương tiên sinh ở Hương Cảng làm sao nói chết thì sẽ chết?
Bùi Đông Lai trong lòng hết sức nghi ngờ, bất quá cũng rõ ràng, trí nhớ của Tiêu Phi không thể nào sai được.
Hiểu được chuyện này, Bùi Đông Lai không nhịn được quay sang nhìn Mộ Khuynh Nhan một cái, thấy Mộ Khuynh Nhan vẫn một bộ rầu rĩ không vui, nhất thời cảm thấy để cho một tiểu cô nương lương thiện như thế nhà tan cửa nát thật sự quá tàn nhẫn!
- Xem ra mình phải thay đổi hết thảy mọi chuyện mới được.
Trong lòng âm thâm đưa ra quyết định, Bùi Đông Lai không có nói với Mộ Khuynh Nhan về đoạn trí nhớ kia mà mở miệng nói:
- Mộ tiểu thư…
- Không phải bảo anh gọi tôi là Khuynh Nhan rồi sao?
Mộ Khuynh Nhan tức giận nói.
- Khuynh Nhan
Bùi Đông Lai xấu hổ cười nói:
- Chỗ này của tôi có một ca khúc, tôi cảm thấy rất thích hợp với cô.
- Anh biết soạn nhạc?
Ngạc nhiên khi nghe được lời nói của Bùi Đông Lai, Mộ Khuynh Nhan không khỏi mở to hai mắt nhìn Bùi Đông Lai giống như nhìn quái vật.
Trong quá khứ mười tám năm nay của Bùi Đông Lai, trừ việc theo Qua Tử đứng tấn, luyện tập dẫn thể thuật, thì cơ hồ đem tất cả thời gian đặt trên việc học tập tự nhiên sẽ không biết soạn nhạc.
Hắn sở dĩ muốn đưa cho Mộ Khuynh Nhan một ca khúc là bởi vì dung hợp đoạn trí nhớ có liên quan đến Mộ khuynh Nhan thì có được những trí nhớ khác có liên quan đến âm nhạc trong trí nhớ của Tiêu Phi.
Mà lời bài hát kia đúng là vào một năm sau khi Mộ Khuynh Nhan bị Đông Tinh đuổi ra khỏi giới nghệ thuật, Đông Tinh bằng vào bài hát đó đã trở nên nổi tiếng trở thành nữ ca sĩ thay thế địa vị Mộ Khuynh Nhan.
- Bao nhiêu là việc, nếu không thì buổi tối ta trở về sẽ viết, ngày mai tặng cho cô?
Bùi Đông Lai không có hồ đồ đem tin tức nói cho Mộ Khuynh nhan mà gật đầu hắn mặc dù không sáng tác bài hát nhưng thân là Long Nha, Tiêu Phi chẳng những hắn hiểu được giết người như thế nào mà còn hiểu được triết học, phẩm cửu, các loại nhạc khí, tinh thông vật lý máy móc, đọc lượt qua y học, hơn nữa còn tinh thông độc dược…
- Trong xe có vở cùng bút, anh viết bây giờ đi.
Mộ Khuynh Nhan bị Bùi Đông Lai gợi lên lòng hiếu kì, sắc mặt buồn bực bị quét sạch, một bộ gấp gáp hỏi.
- Được rồi!
Bùi Đông Lai suy nghĩ một chút, đáp ứng dừng xe ở vệ đường.
Xe dừng lại đèn xe mở ra, Bùi Đông Lai nhân thấy Mộ Khuynh Nhan sớm đã mở laptop ra, hắn bắt đầu dựa theo trí nhớ Tiêu Phi để viết.
Ngồi ở chỗ tay lái phụ, Mộ Khuynh Nhan trợn tròn đôi mắt xinh đẹo nhìn Bùi Đông Lai tựa hồ muốn biết rốt cục Bùi Đông Lai có thể cho nàng kinh hỉ như thế nào.
- Cô xem xem được không.
Mấy phút đồng hồ sau trong lúc Mộ Khuynh Nhan đang mong đợi. Thì Bùi Đông Lai đã hoàn thành tác phẩm của mình, sau đó đưa cho Mộ Khuynh Nhan.
- Nhanh vậy sao?
Mộ Khuynh Nhan cả kính sau đó nhận lấy laptop sau đó thưởng thức tác phẩm của Bùi Đông Lai, lấy thiên phú âm nhạc của nàng sau khi nhìn lời bài hát liền có thể hát được ngay.
Nghe được âm thanh của Mộ Khuynh Nhan hát lên Bùi Đông Lai rât rõ ràng lấy giọng hát của Mộ Khuynh Nhan thì ca khúc này giá trị như thế nào, dù sao nếu bài hát này xuất hiêện thì sẽ trực tiếp càn quét các bảng xếp hạng âm nhạc hoa ngữ, hơn nữa có thể sẽ lan sang cả các nước châu âu nữa.
Rát nhanh Mộ Khuynh Nhan phản ứng xác minh suy đoán của Bùi Đông Lai, dưới ánh đèn Mộ Khuynh Nhan hát đến một phần ba ca khúc thì ngừng lại một cảm giác kích động hiện lên trên khuôn mặt tuyệt mĩ của nàng, cuối cùng lan ra cả khuôn mặt. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Dưới ánh đèn nàng nhìn ca khúc trước mắt hoàn toàn sợ ngây người.
Vài giây đồng hồ sau nàng trợn tròn mắt há mồm mà nhìn Bùi Đông Lai:
- Ca khúc này là do anh viết?
- Dĩ nhiên.
Bùi Đông Lai kiên trì thừa nhân.
- Anh.. anh làm thế nào nghĩ ra được?
Mộ Khuynh Nhan chớp đôi mắt to xinh đẹp hỏi, giống như là lần đầu tiên biết Bùi Đông Lai, cứ đứng nhìn hắn chằm chằm.
- À lúc nhàm chán không có việc gì làm thì nghĩ ra thôi.
Bùi Đông Lai bị Mộ Khuynh Nhan nhìn như vậy thì bịa ra một lí do vớ vẩn nói.
- Trời ạ! Anh quả thực là thiên tài!
Nghe được lời nói của Bùi Đông Lai, Mộ Khuynh Nhan vừa mừng vừa sợ, giọng nói kích động không gì sánh kịp:
- Đông Lai anh biết không? Bài hát này có rất nhiều nhạc khí kết hợp trong đó, được cho là âm nhạc hiện đại cùng cổ điển kết hợp với nhau hơn nữa kết hợp vô cùng hoàn mỹ.
Bùi Đông Lai cười khổ, nhạc là do hắn ăn trộm, hắn làm sao biết được.
- Đông Lai, tôi dám cam đoan ca khúc này một khi tung ra tuyệt đối sẽ nổi lên một cơn gió lốc trong thị trường âm nhạc Hoa ngữ!
Mộ Khuynh Nhan tưởng tượng về sau này, vẻ mặt càng thêm kích động nói:
- Nếu như anh mang ca khúc này bán đi, tuyệt đối sẽ được cái giá trên trời.
- Tôi vừa nói không phải là muốn tặng cho cô sao?
Bùi Đông Lai dở khóc dở cười hắn cũng không biết ca khúc này đáng giá bao nhiêu, nhưng đối với hắn hôm nay mà nói, tiền căn bản không phải vấn đề.
Tạm thời không đề cập đến tiền hắn gửi trong ngân hàng hắn kiếm được sau vụ đua xe, lấy năng lực của hắn liên lạc với nhóm Jason để làm nhiệm vụ sát thủ hay là lính đánh thuê thì thù lao cũng không thấp.
Mà nếu như hắn đem hơn một ức của hắn giao cho Liễu Nguyệt thì lấy nền tảng của Liễu Nguyệt cùng tập đoàn Thiên Tường thì việc kiếm tiền quả thật dễ dàng.
- Anh anh quả thật là tặng cho tôi?
Mộ Khuynh Nhan ngây người, vốn là nàng cho rằng Bùi Đông Lai tùy tiện viết một ca khúc trêu chọc nàng, không nghĩ tới Bùi Đông Lai giơ bút ra là viết được một ca khúc kinh thế hãi tục như thế.
- Không tặng cho cô chẳng lẽ để lại cho chính mình hát sao.
Bùi Đông Lai vừa nói vừa chỉ vào người mình:
- Tạm không nói đến bài hát này thích hợp cho nữ sinh hát, mà ta thấy bài hát này thích hợp để cho cô hát nhất.
" Khanh khách.."
Lời nói của Bùi Đông Lai nhất thời chọc cho Mộ Khuynh Nhan buồn cười.
- Cảm ơn anh, Bùi Đông Lai!
Mộ Khuynh Nhan vừa nói, trong lòng dâng lên một cỗ vọng động, kìm không được thân thể nghiêng về phía trước, nửa người trực tiếp dán vào trên người Bùi Đông Lai, dưới tình huống Bùi Đông Lai không chút nào phòng bị hướng về khuôn mặt cảu Bùi Đông Lai hôn một cái.
Cảm thụ được khuôn mặt truyền đến một trận trơn trượt cùng thân thể mềm mãi của Mộ Khuynh Nhan, ngửi mùi thơm nhàn nhạt trên thân thể của Mộ Khuynh Nhan, Bùi Đông Lai cả kinh há to miệng.
Mộ Khuynh Nha giống như là đứa trẻ làm sai chuyện gì nhanh chóng xoay người lại mặt đỏ bừng, im lặng không lên tiếng.
Trong phút chốc trong xe tràn ngập một cỗ hơi thở mập mờ.