- Bùi Đông Lai, ngươi đang làm gì?
Khi nhận được vị trí của các thành viên của bộ đội đặc chủng Thần Phong, Zahid lại phát hiện ra Bùi Đông Lai không tiến vào rừng như các đội biên khác mà đang ngồi vắt vẻo trên một bãi đất cách đó không xa. Hắn lập tức tiến đến đó chất vấn, ngữ khí mơ hồ có chút bất mãn, cảm giác như Bùi Đông Lai thích thì làm, không thèm nghe theo sự chỉ huy của hắn.
- Thiết bị quân dụng của nước Mỹ đã tìm được vị trí các thành viên của bộ đội đặc chủng nước Nhật rồi, giờ chỉ việc đi bắt là xong.
Nhận thấy Zahid có vẻ bất mãn, Bùi Đông Lai không hề đểý, chỉ cười cười:
- Ta có đi hay không cũng không ảnh hưởng đâu mà lo.
- Ha ha… Bùi Đông Lai ngươi quá khen rồi.
Có lẽ không ngờ Bùi Đông Lai lại tự hạ thấp mình như thế, thầm chí có vẻ nịnh nọt, chút bất mãn trong long Zahid liền biến mất không còn sót lại chút gì.
Chỉ là, Zahid nhanh chóng nhận ra được cái gì đó, híp mắt lại hỏi:
- Ngươi không muốn lại gần quan sát thiết bị của chúng ta à?
- Zahid cứ nói đùa, thiết bị của quý quốc tiên tiến như vây, cho dù ta có tháo bung ra nghiên cứu thì cũng không có tác dụng gì.
Bùi Đông Lai vẫn duy trì bộ dáng kẻ dưới, ánh mắt nhìn về phía hai người Tô Bồ Đề và Batty Ann.
Hắn không cùng đám người Tiểu Cuồng đi chiến đấu ngoài nguyên nhân vì Zahid ra, còn một lý do nữa đó là hai người Tô Bồ Đề và Batty Ann bám theo hắn như âm hồn.
Điều này làm Bùi Đông Lai cảm thấy rất kỳ quặc, hắn chưa rõ 2 người kia có bám theo mình hay không, chỉ thấy họ ngồi cách mình không xa.
- Ngươi cứ khiêm nhường quá.
Tuy rằng thấy Bùi Đông Lai tự nhận ở thế yếu có cảm giác khác thường nhưng Zahid không nghĩ nhiều, chỉ bắt đầuđá xoáy:
- Theo ta biết, quốc gia Trung Quốc nổi tiếng toàn cầu trong việc có thể làm chế tạo lại bất cứ thứ gì lọt vào tay mình.
- Nếu Zahid nguyện ý tặng thiết bị quân sự cho ta, để ta mang về cho các nhà khoa học quân sự nghiên cứu, có lẽ có thể kiểm nghiệm được điều ngươi vừa nói.
Thấy Zahid cứ quây quẩn bên mình dai như đỉa, Bùi Đông Lai không chịu nổi nữa, trả lời lại cho hắn một câu rồi đứng dậy phỉu đít, té ra xa khỏi Zahid.
Zahid nghe được câu trả lời, cố gắng nói gì đó, chỉ là đến nửa ngày cũng không phát ra được lời nào, chỉ đành trơ mắt nhìn Bùi Đông Lai rời đi.
Ngoài ra hắn có lẽ biết hai người Tô Bồ Đề và Batty Ann không chút hứng thú với chức quán quân thể thức chiếnđoàn này, nên hắn không muốn tự mất mặt mà đi ra chỗ 2 người họ để chất vấn, chỉ đành căm tiếc trở lại chỗ thiết bị, bắt đầu làm nhiệm vụ chỉ huy cao cả của hắn.
Cách đó không xa dưới một bóng cây, Tô Bồ Đề nhìn thấy Bùi Đông Lai đi đến chỗ của cô, không khỏi có chút khẩn trương.
Đúng như những gì Zahid nghĩ, cô không hề hứng thú với cái chức quán quân thể thể chiến đoàn đó, sở dĩ cô có tham gia là vì muốn theo dõi Đông Lai.
Mỗi người con gái đều có một người trong mộng.
Từ thời con bạch mã trở thành ô tô đẹp của thời đại này, không ít các cô gái đã coi chủ nhân những chiếc xe thể thao đắt tiền trở thành người trong mộng, nhưng sâu trong nội tâm của bọn họ vẫn để ra một chỗ giành cho một người đàn ông mà họ chờ đợi.
Người đàn ông đó có thể không giàu sang, có thể không đẹp trai,… nhưng ngườiđó sẽlà chiến thần, dùng cả tấm thân mình bảo vệ, che chở cho các cô.
Tô Bồ Đề tuy là một trong ta đại Thánh nữ, thân phận cao quý, thực lực mạnh mẽ, bất quá cô cũng không thoát khỏi vòng luẩn quẩn đặc trưng của một người con gái. (Dịch: tháng nào chả có 1 ngày)
Ngày đó, cô bị Batty Ann cuồng hóa đánh bị thương, nếu không phải Bùi Đông Lai xuất hiện đúng lúc, giúp cô vẫn công chữa thương, khống chế thương thế của cô ở mức thấp nhất thì coi như cô có không chết thì kinh mạch, gân cốt và lục phủ ngũ tạng cũng đều bị hao tổn, do đó làm thực lực của cô sẽ mãi không thể thăng tiến.
Bởi vì chưa bao giờ tiếp xúc thân mật với nâm nhân, từ nhỏ đã có tính khíđại tiểu thư, lúc đó Tô Bồ Đề muốn kháng cự, thậm chí cố gắng vờ như không sao, nhưng khi cô về đến trại của mình, liền ngã vào lòng Bùi Đông Lai, còn hăn thì nắm lấy tay cô, giúp cô chữa thương. Hìnhảnhđó giống như một loại ma pháp, cứ mãi ám ảnh trong tâm trí cô.
Đến vài ngày sau cũng vẫn thế.
Cô cố gắng gạt nó ra khỏi đầu mình, chỉ là cô càng cố muốn quên thì nó lại càng in sâu vào tâm trí cô, khiến cô nhớ đến từng ly từng tý mọi thứ hôm đó, thậm chí còn hồi tưởng lại trận chiến cùng Bùi Đông Lai ở Thiên Sơn, hồi tưởng lại cuộc nói chuyện với hắn bên bở biển…
Bùi Đông Lai giống như một sinh vật nhỏ, nhẹ nhàng từ từ mở cánh cửa trong lòng cô ra, khiến 10 ngày qua, cô luôn trong trạng thái băn khoăn không yên. Nhiều lần cô muốn đi đến nói với Bùi Đông Lai, chỉ tại tinh khí mạnh mẽ mà cô không có làm như vậy, đành âm thâm quan sát Đông Lai từ phía xa.
Cô muốn biết Bùi Đông Lai rốt cuộc là người như thế nào, vì sau thái độ bây giờ lại hoàn toàn tương phản với khi cô gặp hắn ở trên Thiên Sơn khi ấy.
Dười tình hình đó, cô tính mượn cơ hội thi đấu đoàn thể để gần gũi Đông Lai một chút.
- Tôi thắc mắc một chuyện, cô đi theo tôi làmgì?
Bùi Đông Lai nhanh chóng đi đến trước mặt Tô Bồ Đề, ân cần hỏi han.
Tô Bồ Đề nghe vậy, trong người có tật giật mình, không dám nhìn thẳng vào mắt Bùi Đông Lai, buột miệng nói:
- Ai… ai đi theo ngươi?
- _________
Bùi Đông Lai bĩu môi, thừa biết cô nói dối.
- Ta… ta chỉ muốn coi tên Batty An chết tiệt kia đi theo ngươi làm gì. Sợ hắn nhân cuộc thi này mà xuống tay với ngươi nên ta mới đi theo thôi.
Mắt thấy Bùi Đông Lai không nói lời nào, Tô Bồ Đề tưởng mình lợi hại, lòe được cả hắn, nhưng dẫu sao thì nàng cũng là một cường giả trẻ tuổi, nhnah chóng khống chế cảm xúc của mình, tiếp tục chém gió:
- Ngày đó ngươi giúp ta mà ta lại không thích nợ ân tình người khác, cho nên nêý tên Batty Ann chêt tiệt đó tính ám toán ngươi thật thì ta sẽ mượn cơ hội đó để trả ơn cho ngươi.
- Tuy ta rất muốn đánh bại hắn nhưng không phải làm ba cái chuyện hèn hạ đó.
Lúc này, không đội Bùi Đông Lai trả lời, Batty Ann ngồi cách đó không xa hừ lạnh, nói:
- Trung Quốc có câu ngạn ngữ, biết người biết ta, bách chiến bách thắng, ta chỉ muốn biết rõ về đối thủ của mình thôi.
- Hở? Batty Ann, ý ngươi là ta không xứng làm đối thủ của ngươi?
Tô Bồ Đề nghe vậy, lập tức phát hỏa.
Batty Ann cười lạnh một tiếng:
- Ngày đó nếu hắn không tới kịp lúc thì người đã bại dưới tay ta rồi, còn về sau này, người càng không đủ sức làm đối thủ của ta.
- Vậy ư?
Kẻ mạnh thường không chịu nổi sự khinh bỉ và các khích tường, Tô Bồ Đề có thể thấy rõ Batty Ann còn chả thèm liếc mắt qua đây, cô lập tức đứng phắt dậy:
- Thế chúng ta lại tiếp tục giao đấu lần nữa. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
Batty Ann mặc kệ Tô Bồ Đề đang nổi sùng, hắn chỉ nhìn chằm chằm Bùi Đông Lai, gằn từng chữ nói:
- Chờ ta đánh hắn xong, nếu ngươi còn dũng khí muốn đấu với ta, khi đó ta sẽ cho người toại nguyện.
- Hình như ngươi đã đột phá rồi.
Nghe được lời nói của Batty Ann, Bùi Đông Lai nheo mắt lại nhìn Batty Ann.
- Hả?
Tô Bồ Đề giật mình để ý lại, đồng tử đột nhiên giãn ra, sự tức giận trong lòng đã biến mất đi vài phần.
Tuy cô có tích cách mạnh mẽ, có thể chết vì sĩ diện, nhưng điều đó không có nghĩa là cô ngốc.
Tuy rằng cô không muốn thừa nhận nhưng người thất bại chính là cô, bởi nếu Batty Ann đã đột phá, cô chắc chắn không phải là đối thủ.
"Hắn nhận ra bằng cách nào?"
Tô Bồ Đề lộ ra biểu tình ngưng trọng trước việc Batty Ann đột phá, còn Batty Ann cũng khiếp sợ nhìn Bùi Đông Lai, tự hỏi chính mình.
Không có đáp an, Batty Ann cũng không hề bối ồi bởi vấn đề này, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Bùi Đông Lai, cười lạnh nói:
- Hi vọng đến khi đó, nhi tử của Vũ Thần không phải là người nhu nhược.
- Từ điển của ta không có hai từ này.
Bùi Đông Lai cười cười, xoay người rời đi, hắn đã xác định rõ mục đích của hai người, không cần phải tốn nước miếng ở đây nữa.
Không giống như lời nói đầy tự tin với Bùi Đông Lai, thực chất hiện mặt hắn xanh mét, hai nắm tay nắm chặt lại, trong con ngươi xuất hiện sát khí.
…
Cùng lúc đó.
Cách đảo Luther khoảng 100 km, đó là St. Petersburg, Thánh nữ Serena đang tiến hành Thánh lễ ở nhà thờ Saint Isaac, hấp dẫn đông đảo tín đồ Thiên Chúa giáo ở trong và ngoài nước Nga, quy mô lớn chưa từng có.
Nhưng mà, cùng tới đây với tín đồ Thiên Chúa giáo, có những kẻ trà trộn vào với mục đích khác. Sonali và Dracula dẫn theo sau thần vệ của Thần Võng trà trộn vàoSt. Petersburg, cùng với Snakes tới gặp một tổ chức xã hội đen ở nước Nga, do Pavlovsky cầm đầu, tổ chức đó là Topor.
- Tiểu thư Sonali, theo tin tức ta mới nhận được, bộ đội đặc chủng nước mình đã sử dụng vũ khí bí mật của mình trong cuộc thi chiến đoàn, nó là thiết bị có thể kết nối với vệ tinh, chuyển đến hình ảnh của toàn bộ đạo đang thi đấu.
Trong một nơi bí mật nào đó ở St. Petersburg, Pavlovsky nhíu mày nhìn Sonali, nói:
- Kể từ giờ, bất cứ ai chúng chúng ta làm gì lộ liễu sẽ bị bại lộ ngay, lập tức biến thành kẻ thù chung của chúng.
- Ai báo cho ngươi biến chuyện chúng sẽ động thủ ở trên đảo?
Vì đang ở địa bàn của Topor, cùng với việc vẫn phải lợi dụng Topor nến khi nghe Pavlovsky, Sonali cười lạnh hỏi.
Pavlovsky ngẩn ra:
- Sonali tiểu thứ, ý cô là…?
- Ngươi hãy chuẩn bị đi, đêm mai chúng ta động thủ.
Sonali cười ta ác:
- Vệ tinh quân dụng của nước Mỹ lợi hại đến mức nào thì cũng không thể nào đoán trước được việc chúng ta động thủ lúc trời tối đâu. Huống chi chúng ta chỉ cần xuất hiện ở trên đảo một lát mà thôi.
Nghe được ý trong lời ói của Sonali, trong lòng Pavlovsky như mở cờ.
...
Bùi Đông Lai không biết mình đã trở thành con mồi, một món đồ chơi trong mắt Sonali, Thậm chí… ngay cả Giáo Đình lẫn St. Petersburg cũng không được Sonali đưa người hợp tác với người của Topor để lén vào.
4h sau.
Bón người Tiêu Cuồng, Trần Anh, Vương Khuê và Tôn Nhận thông qua tọa độ chính xác mà Zahid cung cấp, nhanh chóng băng qua rừng cây, gặp được bộ đội đặc chủng Nhật Bản, hơn nữa còn đánh đối phương bị thương, khiến ba người của đại đội biên phòng nước Đức vồ hụt.
- Ta không thể nào hiểu được, tại sao các ngươi có thể tìm ra ta nhanh như vậy?
Đội trưởng bộ đội đặc chủng Nhật Bản rất quan tâm đến vấn đề này.
Cương Bản Nhật Xuyên nhận thấy Tiêu Cuồng chỉ là một tay ngang, nên nếu bộ đội đặc chủng mà tìm được bọn họ nhờ vào vũ khí bí mật thì đó quả thực là một tín hiệu nguy hiểm.
Cùng với đó, chuyện Bùi Đâu Lai chịu nhận ở thế yếu trước Zahide, cũng vì thế mà không cùng đi chiến đâu, cộng thêm cái vẻ mặt vênh váo của Zahid khiến Tiêu Cuồng rất khó chịu.
Để giải quyết nỗi buồn bực ở trong lòng, Tiêu Cuồng dẫn đầu đoàn, xong pha như một cheién thần, cùng ba người Trần Anh, Vương Khuê, Tôn Nhận bắt đám bộ đội Nhật Bản, hơn nữa hắn còn quyết đấu một chọi một với Cương Bản Nhật Xuyên, thắng một cách áp đảo.
Chuyện đó làm Tiêu Cuồng hả giận được rất nhiều, nhưng câu hỏi đó của Cương Bản Nhật Xuyên lại khiến hắn ủ rũ, quay đầu bước đi. Hắn không muốn tự thừa nhận rằng mình thông qua thiết bị của bọn Mỹ để có được một trận sảng khoái như thế này.
Cương Bản Nhật Xuyên thấy thế liền nhìn về phía đám người nước Đức.
- Bằng vào thiết bị tối tân nhất của bộ đội đặc chủng nước Mỹ, nó có thể liên kết với vệ tinh, bao trùm toàn bộ cả đảo này.
Một gã thành viên trong đại đội biên phòng số 9 nước Đức trả lời.
- Thì ra là vậy, bại bởi bộ đội dặc chủng nước Mỹ, cũng không tính là oan.
Cương Bản Nhật Xuyên nghe thế liền tỉnh ngộ, nhìn theo bóng lưng Tiêu Cuồng rời đi, nói
- Xem ra ngày mai chỉ có thể dựa vào bộ đội đặc chủng Long Hồn của Trung Quốc mới mong đối phó lại với thiết bị tiên tiến của người Mỹ.
Ba gã người Đức cũng hiểu được sự khó khăn của việc này.
Bởi vì một khi đã bị bộ đội đặc hủng nước Mỹ nắm được tất cả các vị trí ở trong tay, muốn bắt được bọn họ, đó là một điều không hề đơn giản một chút nào.
Bọn đều nghĩ giống các thành viên của các đội khác, rằng một khi nước Mỹ đưa ra vũ khí bí mật này, quán quân chắc chắn không thoát khỏi tay bọn họ.
- Tên kia, nếu khi cuộc tranh tài kết thúc mà không giương lên lá cờ đổ sao vàng thì lão tử chặt đầu cho ngươi.
Tiêu Cuồn dừng lại nhìn chằm chằm vào Cương Bản Nhật Xuyên, nói:
- Ngươi có dám cắt đầu xuống cá với lão tử không?