2 nữ nhân viên còn lại liền vội vàng đi tới nâng Cố Mỹ Mỹ dậy, dìu Cố Mỹ Mỹ rời khỏi hiện trường.
Trong lúc nhất thời, bao gồm cả Trình Kiến, sắc mặt của mấy vị đại lão trên đài chủ tịch đều có chút khó coi.
Mà Diệp Tranh Vanh đang ngồi ở dưới đài, thì lại nhíu chặt lông mày. Cố Mỹ Mỹ có thể trở thành thành viên của tổ hội nghị là được sự gật đầu của hắn, hiện giờ Cố Mỹ Mỹ ở trên đài chủ tịch làm trò cười cho thiên hạ, làm mất mặt mũi của chư vị đại lão, hắn đương nhiên không thể trốn tránh trách nhiệm.
Cho nên hắn và Cố Mỹ Mỹ giống nhau, đều là trộm gà không được còn mất nắm gạo. Thông qua hội nghị lần này hắn không những không thể làm nhục Bùi Đông Lai, ngược lại mục đích đánh bóng tiếng tăm của mình lại tan thành bọt nước.
- Xin cám ơn ngài.
Trên đài Chủ tịch, Bùi Đông Lai phát hiện không khí có chút xấu hổ, tay trái cầm giấy chứng nhận và cúp, hướng về phía Trình Kiến chìa tay phải ra.
- Đây là vinh dự cậu nên nhận được, tiếp tục cố gắng!
Nghe được lời nói của Bùi Đông Lai, thấy Bùi Đông Lai vươn tay ra, Trình Kiến cũng liền vươn tay ra bắt. Vẻ mặt dịu đi rất nhiều, trên mặt lại hiện vẻ tươi cười nhưng trong lòng thầm giật mình với năng lực đối nhân xử thế Bùi Đông La. Vốn hắn còn đau đầu không biết nên xử lý cục diện này như thế nào thì Bùi Đông Lai đã mở miệng, chẳng những không làm cho hắn xấu hổ, trái lại còn làm cho bầu không khí xấu hổ này chuyển nên tốt đẹp hơn rất nhiều.
Sau khi bắt tay với Trình Kiến xong, Bùi Đông Lai cầm giấy chứng nhận và cúp, theo thứ tự bắt tay với những chủ tịch khác trên đài.
- Chàng trai trẻ, rốt cuộc là tôi đã biết vì sao Đông Tuyết lại thích cậu.
Trần Tử Viết nắm tay Bùi Đông Lai, ý cười đầy mặt:
- Cố lên, Trần lão sư ủng hộ cậu.
- Cám ơn ngài.
Bùi Đông Lai buông tay, cúi đầu thật sâu cám ơn Trần Tử Viết.
Trần Tử Viết vui mừng vẻ mặt tươi cười, nhưng mà đằng sau sự vui mừng còn có chút gì đó ghen tị, ghen tị với Cổ Bồi Nguyên tìm được một người thừa kế giỏi như vậy.
Cổ Bồi Nguyên đứng bên cạnh Trần Tử Viết thấy Bùi Đông Lai đi tới phía hắn, không đợi Bùi Đông Lai tỏ vẻ điều gì, liền vươn tay khoác qua hai vai Bùi Đông Lai, sau đó vui mừng, vỗ vỗ 2 cái thật mạnh vào vai của Bùi Đông Lai.
Sau khi làm xong chuyện này, Cổ Bồi Nguyên cũng không nói gì, liền thu tay về, mà Bùi Đông Lai không nói cám ơn, cũng không cần cúi đầu.
Lúc này cảm giác như vô thanh thắng hữu thanh.
Sau đó, Bùi Đông Lai, Hoàng Oanh cùng Phùng Quốc Đống ba người cùng với đám người Trình Kiến chụp ảnh chung, ba người bọn hắn đứng ở phía trước, đám người Trình Kiến đứng ở phía sau, chia ra 2 bên mà đứng.
Ánh mắt nàng nhìn thấy Bùi Đông Lai đứng ở giữa đám người, đối diện với máy ảnh thì trong lòng Hoàng Oanh tràn ngập uất ức, hận không thể lập tức vứt bỏ giấy chứng nhận và cúp, tìm cái lỗ nào mà chui vào.
Uất ức rất nhiều, nàng nhịn không được đem ánh mắt nhìn về phía vị trí Diệp Tranh Vanh và Tần Đông Tuyết.
Trong nhất thời, nàng nhìn thấy mặt Diệp Tranh Vanh không chút thay đổi đang ngồi ở chỗ kia, giống như tất cả chuyện này không có quan hệ gì với hắn vậy.
Nhưng mà, nàng biết, người mà nàng sùng bái và thầm mến, là thiên chi kiêu tử, giờ phút này, chỉ sợ uất ức trong lòng hắn so với nàng còn nhiều hơn không ít.
Và rồi trong chốc lát, nàng nhìn thấy cô gái được vinh dự là "Yên kinh đệ nhất mỹ nhân", đang thâm tình nhìn Bùi Đông Lai trên đài chủ tịch, còn đang nở nụ cười hạnh phúc.
Thấy một màn như vậy, nàng không khỏi nhớ lại sự sảng khoái cái ngày rời khỏi phòng tư nhân của Diệp Tranh Vanh ở Hồng Kinh, lúc đó nàng còn thầm vui mừng:
"Tần Đông Tuyết a Tần Đông Tuyết, cô thật là có phúc mà không chịu hưởng, nếu cô cứ khăng khăng một mực như vậy thì một tháng sau tôi sẽ cho cô biết lựa chọn của cô là ngu xuẩn như thế nào. Tôi còn cho cô biết, thảo căn vẫn mãi là thảo căn cho dù hắn có phủ lên người một bộ y phục hoa lệ thì hắn vẫn không bỏ được tật xấu của một tên thảo căn.!"
Bên tai hồi tưởng lại câu nói của mình ngày đó, hiện giờ Hoàng Oanh nhìn thấy nụ cười hạnh phúc của Tần Đông Tuyết thì cảm thấy giống như đang châm chọc lấy nàng, châm chọc sự ngu muội không biết gì của nàng. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Trong phút chốc, Hoàng Oanh như bị sét đánh, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.
"Bụp bụp"
Ánh đèn phụt sáng lên, hình ảnh được lưu vào máy ảnh.
Hình ảnh này vĩnh viễn được niêm phong cất giữ vào kho.
Trong tấm hình, Bùi Đông Lai trấn định tự nhiên còn sắc mặt Hoàng Oanh tái nhợt đã hình thành hoàn toàn tương phản.
Cùng lúc đó, bên ngoài hội trường, 2 nữ nhân viên vừa nãy mang Cố Mỹ Mỹ ra khỏi hội trường, giờ trực tiếp đem Cố Mỹ Mỹ vất ở trên mặt đất.
Tục ngữ nói, một con sâu làm rầu nồi canh.
Hành động trước đó của Cố Mỹ Mỹ chẳng những hoàn toàn làm mất mặt cô ta, đồng thời còn làm mất mặt cả tổ hội nghị, mà từ đó, cũng tạo thành ảnh hưởng không nhỏ đối với các nàng.
Như vậy, các nàng nào còn tâm tư đi quản sống chết của Cố Mỹ Mỹ?
Các nàng hận không thể đi đá Cố Mỹ Mỹ mấy đá để trút giận!
Cũng vì 2 nữ nhân viên ném Cố Mỹ Mỹ trên mặt đất, Cố Mỹ Mỹ rơi không nhẹ, trực tiếp bị đau đớn làm cho tỉnh.
Trong ánh mắt lạnh lùng và phẫn nộ của 2 nữ nhân viên kia, Cố Mỹ Mỹ giãy dụa từ mặt đấy bò lên, hai tay vô lực dựa vào vách tường, thân mình lung lay sắp đổ, cứ như gần ngã đến nơi.
- Đưa điện thoại cho cô ấy.
Lúc trước, sau khi Cố Mỹ Mỹ thay sườn xám bởi vì không có chỗ để điện thoại, nên cô đã giao cho một người của tổ hội nghị giữ giùm, giờ thấy Cố Mỹ Mỹ đứng lên, cô gái kia lạnh lùng bước tới đưa điện thoại di động đến trước người Cố Mỹ Mỹ.
Cố Mỹ Mỹ mờ mịt nhìn về phía cô gái của tổ hội nghị kia, nhìn thấy vẻ chán ghét trong ánh mắt của đối phương, nàng không khỏi cảm thấy được một trận rét run.
Cuối cùng, sắc mặt của nàng trở nên trắng bệch tiếp nhận di động.
"Từng tưng từng tưng…"
Chuông điện thoại di động vang lên.
Điện thoại đổ chuông đột ngột làm cho Cố Mỹ Mỹ chấn động cả người, tay phải khẽ run rẩy, làm cho cái di dộng thiếu chút nữa bị rơi xuống.
Trong ánh mắt lạnh lùng của mấy cô gái tổ hội nghị, Cố Mỹ Mỹ cúi đầu nhìn thoáng qua màn hình điện thoại di động, hóa ra là bạn trai Chu Kiến gọi đến.
Nhìn thấy điều này, Cố Mỹ Mỹ giống như là người sắp chết đuối vớ được khúc gỗ cứu mạng, trong con ngươi ảm đạm của nàng thoáng hiện một tia sáng, khuôn mặt trắng bệch không máu của nàng cũng toát lên vẻ kích động.
Trong sự kích động, nàng vội vàng ấn nút nhận điện thoại, mang theo vài phần khóc nức nở nói:
- Chu Kiến, em...
- Em làm cái gì vậy?
Đầu bên kia điện thoại, Chu Kiến không còn nói chuyện ôn nhu với Cố Mỹ Mỹ như ngày xưa nữa, mà là nổi giận đùng đùng lớn tiếng chất vấn.
Chu Kiến chẳng những là thành viên trẻ tuổi kiệt xuất của Chu gia, còn là một thành viên Hồng Kinh hôi, vừa rồi hắn đang theo dõi hội nghị, tất nhiên liền nhìn thấy biểu hiện dọa người của Cố Mỹ Mỹ tại thời điểm trao giải.
Phải biết rằng, Cố Mỹ Mỹ có thể trở thành một thành viên tổ hội nghị, chính là hắn tự mình đi tìm Diệp Tranh Vanh xin giúp đỡ.
Bây giờ, biểu hiện của Cố Mỹ Mỹ ở trên đài chủ tịch, chẳng những làm mất mặt Cố Mỹ Mỹ đồng thời còn mất mặt Chu Kiến hắn hơn nữa càng làm mất mặt Diệp Tranh Vanh!
Với tình hình này, Chu Kiến biết rõ tính cách Diệp Tranh Vanh, từ nay về sau, Chu Kiến hắn chỉ sợ sẽ bị đá ra Hồng Kinh hội hơn nữa e rằng còn bị toàn bộ đệ tử và cán bộ cao cấp của kinh thành cô lập mất!
Cũng vì đoán trước hậu quả này, cho nên Chu Kiến vô cùng kích động, hắn muốn biết vì sao ở thời điểm quan trọng như thế mà Cố Mỹ Mỹ lại làm ra cái hành động như thế?
"Lộp bộp!"
Nghe thấy người bạn trai lâu nay nâng mình trong lòng bàn tay, luôn luôn che chở cho mình, giờ đây thay đổi thành một người khác, chẳng những không an ủi mình, mà còn chất vấn tới tấp thì trong lòng Cố Mỹ Mỹ không khỏi chấn động, vẻ mặt vô cùng ủy khuất, nhất thời quên cả trả lời.
- Nói cho tôi biết, rốt cuộc vì sao lại thế?
Cố Mỹ Mỹ trầm mặc không những không làm cho Chu Kiến nguôi giận, ngược lại còn làm cho hắn thêm căm tức.
- Thật… Thật xin lỗi, em...
Cố Mỹ Mỹ cũng không ngốc, mắt thấy Chu Kiến phát hoả nàng cũng biết biểu hiện vừa rồi của mình sẽ tạo thành ảnh hưởng rất lớn đối với Chu Kiến. Đối với việc này thì nàng không dám tranh luận, mà là lần đầu tiên nói ra ba chữ "thật xin lỗi" với Chu Kiến.
- Xin lỗi có lợi ích gì chứ?
Chu Kiến tức giận không thể tả:
- Anh không muốn nghe em xin lỗi, anh chỉ muốn biết, em …vì sao em lại như vậy?
- Vì sao ư?
Chẳng lẻ muốn mình nói cho Chu Kiến biết chỉ vì nhìn thấy tiểu nhân vật trong mắt mình vốn dưới đáy của xã hội, giờ như cá chép vượt Long Môn Nhất Phi Trùng Thiên sao?
Hay là nói cho Chu Kiến biết mình đã nói dối, người từ chối lời yêu năm xưa là thiếu niên kia chứ không phải là bản thân mình?
Không trả lời, vẻ mặt Cố Mỹ Mỹ hối hận cúp điện thoại, vô lực ngồi ngã xuống đất.
"Kétttttt……!"
Cùng lúc đó, sau một tiếng vang nhỏ, cửa lớn của phòng họp mở ra, đại lão lấy Trình Kiến cầm đầu cùng Cổ Bồi Nguyên, Trần Tử Viết, Tống Kim ba người dẫn trước đi ra.
Bên tai vang lên tiếng mở cửa, đột nhiên Cố Mỹ Mỹ cả kinh, vội vàng lau nước mắt, nhanh chóng đứng lên, nhưng mà chỉ dám cúi đầu chứ không dám nhìn vào khuôn mặt không giận mà uy của Trình Kiến.
Dường như đám người Trình Kiến đã quên đi biểu hiện vừa rồi của Cố Mỹ Mỹ trên đài chủ tịch, vừa đi vừa thấp giọng nói chuyện với nhau.
Dù là như thế, khi đám người Trình Kiến tới gần thì cũng khiến cho cả người Cố Mỹ Mỹ cứng ngắc, cảm giác như có cái gì đó mắc ở cổ họng, khiến nàng hoàn toàn ngừng thở.
"Phù"
Chờ khi đám người Trình Kiến đi qua, Cố Mỹ Mỹ âm thầm nhẹ nhàng thở ra.
Ngay sau đó, không đợi cho nàng phục hồi tinh thần lại sau cú sốc, ánh mắt của nàng lại chứng kiến đám người đi theo sau Trình Kiến, chính Diệp Tranh Vanh.
Phát hiện này khiến cho tâm tình của Cố Mỹ Mỹ vừa mới buông lỏng lại liền căng lên, tim cũng đột nhiên đập nhanh hơn nhiều, cứ như là muốn nhảy ra khỏi lòng ngực vậy.
Cũng giống như Trình Kiến, Lý chủ nhiệm, Diệp Tranh Vanh cũng không phát hỏa với Cố Mỹ Mỹ, thậm chí còn không liếc mắt nhìn Cố Mỹ Mỹ một cái, mà chỉ vội vàng bước qua người Cố Mỹ Mỹ, bước nhanh đuổi kịp đám người Trình Kiến.
"Phù... phù..."
Mắt thấy Diệp Tranh Vanh rời đi, Cố Mỹ Mỹ thở hổn hển từng hời từng hơi, nhưng tiếp đó con mắt của cô trợn trừng tròn xoe, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi nhìn vào cánh cửa hội trường!
Trước cửa hội trường, trong ánh sáng kì dị hắt ra từ căn phòng hội nghị, Bùi Đông Lai và Tần Đông Tuyết đang sánh vai nhau bước ra, cứ như là đôi tình nhân vậy, hành động rất thân mật.
Sao có thể như vậy?
Chu Kiến không phải nói Tần Đông Tuyết đã được chọn trở thành thái tử phi sao?
Vì sao nàng vẫn ở bên Bùi Đông Lai?
Làm sao Diệp Tranh Vanh có thể khoan dung tất cả chuyện này?
Sao Tần gia có thể cho phép chuyện này xảy ra?
Dưới ánh đèn.
Cố Mỹ Mỹ như bị trúng nguyền rủa, ngơ ngác nhìn Bùi Đông Lai và Tần Đông Tuyết sóng vai nhau đi qua người nàng, một đám nghi vấn không ngừng xuất hiện liên tục trong đầu nàng.
" Từng tưng tưng từng…"
Giống như để trả lời những câu hỏi của Cố Mỹ Mỹ, chuông điện thoại di động lại vang lên.
"Ực"
Cố Mỹ Mỹ cả người chấn động kịch liệt, thoáng buông tay, di động trực tiếp rơi xuống.
Di động rơi xuống đất, vỡ thành nhiều mảnh. (ý là nắp, pin điện thoại rơi ra đây mà).
Cố Mỹ Mỹ không khom người kiểm tra di động mà con mắt của nàng vẫn cứ nhìn chằm chằm bộ dáng thân mật của Bùi Đông Lai và Tần Đông Tuyết, trong đầu lại xuất hiện cảnh ba tháng trước trong buổi gặp mặt phụ huynh bị Bùi Đông Lai làm cho nhục nhã.
Lịch sử tái hiện.