Giọng nói khàn khàn của Bùi Đông Lai giống như hổ gầm, sầm rền vang lên khắp lôi đài.
"Ách..."
Nhìn thấy một màn vừa rồi thì trên đài chủ tịch, các vị đại lão liền bị cả kinh, vẻ mặt khiếp sợ.
Bọn hắn không hiểu được cảnh giới Ám Kính mạnh đến cỡ nào nhưng bọn hắn nhớ rõ, ngày từ đầu trận là Bùi Đông Lai chiếm ưu thế, sau đó Diệp Thiên bị một chưởng của Bùi Đông Lai, giống như là choàng tỉnh vậy, chiến lực của hắn liền tăng lên, đánh cho Bùi Đông Lai không có cơ hội để hoàn thủ.
Mà hiện giờ, Bùi Đông Lai người đang chật vật lại đột nhiên bùng nổ, một quyền đánh cho Diệp Thiên lui về sau 4 bước.
Biến đổi bất ngờ.
Một loạt biến hóa này làm cho bọn hắn không biết đến rốt cuộc là Bùi Đông Lai mạnh hay là Diệp Thiên mạnh hơn.
So với mấy vị đại lão mà nói thì trong lòng các thành viên tiểu đội đặc chiến lại càng rung động hơn.
Chẳng….chẳng lẽ ngay vào lúc nguy khắc ấy, Bùi Đông Lai đã bước chân vào cảnh giới Ám Kính đỉnh phong sao?
Lúc nãy, bọn hắn thấy được Diệp Thiên bị ăn một chưởng vào đầu nhưng vẫn không có việc gì, bọn họ cũng biết được Diệp Thiên đã bước vào cảnh giới Ám Kính đỉnh phong, lúc này thấy một quyền của Bùi Đông Lai đánh lui Diệp Thiên thì trong lòng thầm hỏi.
- Mày… mày cũng đã bước vào cảnh giới Ám Kính đỉnh phong hay sao?
Không riêng gì mọi người, ngay cả Diệp Thiên cũng mở to 2 mắt, vẫn không nhúc nhích mà nhìn Bùi Đông Lai, theo bản năng hỏi ra nghi vẫn ở trong lòng.
Bùi Đông Lai cũng không có trả lời, mà là phong bế lỗ chân lông lại làm cho vết thương bên vai trái ngừng chảy máu.
- Cho dù mày bước vào cảnh giới Ám Kính đỉnh phong thì sao? Mày cũng là Ám Kính đỉnh phong, tao cũng vậy.
Mắt thấy Bùi Đông Lai không nói lời nào thì Diệp Thiên lạnh lùng nói:
- Tuy rằng tao không biết vì sao lực lượng của mày lại mạnh hơn tao nhưng mà thể năng của mày đã đạt đến cực hạn, mày chống đỡ không được bao lâu nữa, người thắng sau cùng vẫn là tao.
- Nếu tao là Ám Kính đỉnh phong thì giết mày dễ như giết gà.
Nói xong, thân hình Bùi Đông Lai lóe lên, cả người như quỷ mị nhảy về phía Diệp Thiên.
Vô thanh vô tức như cũ.
Nhưng mà.
Lần này, tốc độ của Bùi Đông Lai đã nhanh hơn.
Cho nên, khi Bùi Đông Lai vừa động thì trên đài chủ tịch, các vị đại lão không thể nào thấy rõ được động tác của Bùi Đông Lai, chỉ có thể thấy được một đạo tàn ảnh.
So ra mà nói thì đám người Vương Khuê có nhãn lực tốt hơn, nhưng cũng chỉ thấy Bùi Đông Lai hóa thành một cái bóng chạy về phía Diệp Thiên.
- Thật nhanh.
Giờ phút này, thấy tốc độ của Bùi Đông Lai thì Diệp Thiên cũng cảm thấy giật mình.
Hơi giật mình, Diệp Thiên lại thấy Bùi Đông Lai lại hóa thủ thành kiếm, sử dụng chiêu kiếm pháp vừa rồi, điều này làm cho hắn phải lựa chọn né tránh.
- Phong lôi thị nhất biến, sơn trạch thị nhất biến, thủy hỏa thị nhất biến!
Diệp Thiên trốn tránh, trong đầu Bùi Đông Lai liền hiện ra khẩu quyết của “ Cô độc kiếm pháp” hóa chém thành đâm, truy theo Diệp Thiên.
Sau khi đạt đến cảnh giới Ám Kính đại thành thì Bùi Đông Lai sử dụng “ Cô độc kiếm pháp” có thể nói là tùy tâm sở dục, uy lực tăng lên gấp bội.
Nhận thấy được khí thế trên người Bùi Đông Lai tăng lên, cả người giống như một thanh bảo kiếm, đang hướng về phía mình thì Diệp Thiên liền bỏ đi ý niệm phản kích lại Bùi Đông Lai, cả người lại lui ra phía sau.
Một bước,hai bước, ba bước…
Sau khi lùi về sau ba bước thì cả người Diệp Thiên chợt lóe lên.
"Hô!"
Tay phải của Bùi Đông Lai hóa thành trường kiếm chém sát vào người của Diệp Thiên. Kình phòng sắc bén làm cho Diệp Thiên cảm thấy một trận đau đớn.
Tránh được một kích này của Bùi Đông Lai, đột nhiên tay phải của Diệp Thiên chém ra, hóa thủ vi tiên, hướng phía về hậu tâm của Bùi Đông Lai mà đâm tới.
"Ba! Ba! Ba!"
Cảm nhận được khí huyết trên người Diệp Thiên biến hóa, đột nhiên dưới chân Bùi Đông Lai phát lực, tốc độ nhanh hơn, thân hình nhảy lên giống như là một chiếc xe đột nhiên tăng tốc vậy, trong nháy mắt đã nhảy ra được 1m, thoải mái né tránh một đòn của Diệp Thiên.
- Càn khôn tương kích, chấn đoán tương kích, ly tốn tương kích.
Né thoát một đòn này của Diệp Thiên, Bùi Đông Lai cũng không tiếp tục công kích, trong đầu của hắn hiện ra khẩu quyết của “ Độc cô kiếm pháp.”
Duy khoái bất phá là lấy tốc độ để chiến thắng, trong lúc đối phương không kịp trốn tránh và phòng bị thì phát động công kích, một kích giết chết đối phương.
Trọng kiếm vô phong là giảm bớt lại tốc độ, thu liễm mũi nhọn lại, giống như là Thái Cực vậy, lấy nhu thắng cương, nhìn thì rất chậm, không hề có lực sát thương nhưng đó chỉ là hư chiêu làm cho đối phương không kịp đề phòng. Sau đó, trong nháy mắt nhanh như thiểm điệm, trong nháy mắt tất cả lực lượng đều bùng nổ, khiến cho đối phương khó lòng phòng bị.
Trong đầu hiện lên khẩu quyết, Bùi Đông Lai liền hiểu được cái gì rồi.
Sau khi một kích không thành công, Diệp Thiên cũng không biết lúc này Bùi Đông Lai đang lĩnh ngộ cảnh giới thứ hai của “ Cô độc kiếm pháp” là “ Trọng kiếm vô phong”. Lúc này đây, Diệp Thiên không có lựa chọn tiến lên phản kích mà là lui ra sau, né tránh phạm vi nguy hiểm.
- Bùi Đông Lai, có phải thể năng của mày đã không còn được tốt?
Lúc này, thấy Bùi Đông Lai đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích thì Diệp Thiên nghĩ đến thể năng Bùi Đông Lai đã đạt đến cực hạn, hắn nở nụ cười lạnh:
- Lúc thể năng của mày không còn thì đó cũng là lúc mày thua.
“ Hú!”
Lúc này đây, khi đã lĩnh ngộ được cảnh giới thứ hai của “ Cô độc kiếm pháp” thì cả lòng của Bùi Đông Lai liền trở nên bừng sáng.Thấy Bùi Đông Lai xạo quần như thế thì hắn rống lên một tiếng rồi chạy về phía Diệp Thiên.
“ Ách?”
Đột nhiên, lúc này thấy Bùi Đông Lai phóng tới mình nhưng mà hắn không cảm ứng được khí huyết của Bùi Đông Lai, điều này đã làm cho hắn không khỏi cả kinh.
Kinh hãi rất nhiều, Diệp Thiên lại xuất ra “ Hổ phác” trong “ Hình Ý Quyền” cả người giống như mãnh hổ xuống núi, đánh về phía Bùi Đông Lai.
Đối mặt với một quyền toàn lực của Diệp Thiên, Bùi Đông Lai cũng không né không tránh mà là đem tốc độ giảm bớt, dường như muốn tránh mà không có năng lực để trốn tránh vậy.
“ Hỉ?”
Thấy được điểm này, 2 mắt Diệp Thiên tỏa sáng, tưởng rằng thể năng Bùi Đông Lai đã giảm xuống cho nên phản ứng chậm chạp không kịp trốn tránh. Nghĩ đến điểm này thì Diệp Thiên liền nở nụ cười lạnh.
Nhưng mà.
Nụ cười trên mặt Diệp Thiên nhanh chóng biến mất.
Bởi vì, ngay tại lúc quả đấm của hắn đấm vào ngực của Bùi Đông Lai thì đột nhiên tốc độ của Bùi Đông Lai trở nên nhanh hơn, thân đột nhiên nghiêng qua một bên, né được một đấm của hắn. Sau đó, tay phải của Bùi Đông Lai chém ra, hóa thủ thành kiếm, chém về phía cổ Diệp Thiên, tốc độ so với lúc trước thì nhanh hơn nhiều.
Bởi vì một đòn của Bùi Đông Lai quá mức ngạc nhiên, hơn nữa khoảng cách lại gần cho nên Diệp Thiên không có cơ hội để tránh né, trong lúc vội vàng hắn chỉ có thể giơ cánh tay đỡ lên.
“ Rầm”
Bùi Đông Lai chém vào trên cánh tay của Diệp Thiên, Ám Kình bùng nổ làm cho Diệp Thiên lui ra phía sau.
Một kích đắc thủ, Bùi Đông Lai giống như là con sam vậy, lúc nào cũng theo sát Diệp Thiên, tay phải lại hóa kiếm hướng đến yết hầu của Diệp Thiên.
Lúc này đây, động tác của Bùi Đông Lai rất chậm, chậm đến nỗi các vị đại lão trên đài cũng có thể thấy được.
Đối mặt vơi đòn công kích chậm chạp của Bùi Đông Lai, Diệp Thiên chẳng những không có cảm thấy thoải mái. Ngược lại, hắn chỉ cảm thấy bản thân mình đang bị bao phủ bởi hơi thở tử vong, khí huyết trong người quay cuồng đồng thời hắn cũng không dám đỡ nữa mà là né tránh.
Thấy được Diệp Thiên né tránh thì đột nhiên tốc độ tay phải của Bùi Đông Lai tăng lên, mau lẹ như sấm, tát vào mặt của Diệp Thiên.
Như chậm lại giống như mau chóng, trong chậm có mau, trong mau có chậm. ( Như Bái Quái nhỉ )
Giờ phút này thì Bùi Đông Lai đã lĩnh ngộ được “ Trọng kiếm vô phong” trong “ Cô Độc kiếm pháp” hơn nữa hắn là người học một biết mười, nên đã dụng nhập võ học của mình vào bên trong.
“ Bốp!”
Lúc này đây, Diệp Thiên không trốn tránh được, ngay cả cơ hội ngăn cản cũng không có, khuôn mặt của Diệp Thiên liền bị một tát của Bùi Đông Lai tát vào.
“ Rắc”
Mặc dù Diệp Thiên đã bước vào cảnh giới Ám Kính đỉnh phong nhưng mà lúc này đây một tát của Bùi Đông Lai đã làm cho xương gò má trên mặt của Diệp Thiên nát ra.
“Phốc”
Xương gò má vỡ vụn, làm cho má phải của Diệp Thiên nát ra, máu tươi văng khắp nơi.
“Vèo”
Diệp Thiên giống như là một con diều đứt dây, bị Bùi Đông Lai tát một cái bay ra ngoài.
Không đợi Diệp Thiên rơi xuống dất, Bùi Đông Lai đã động, truy thẳng tới Diệp Thiên.
- Trở lại cho tao.
Bùi Đông Lai hét lên một tiếng, tay phải chém ra giống như là lấy đồ trong túi vậy, trực tiếp nắm lấy Diệp Thiên.