Mục lục
Siêu Cấp Cường Giả - Phong Cuồng (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cả biệt thự liền trở nên yên tĩnh.

Vô luận là Từ Vạn Sơn hay là bảo tiêu của hắn đều lộ ra vẻ nghi ngờ nhìn vào Từ Ưng, tò mò vì sao khi nghe xong cuộc điện thoại thì Từ Ưng lại đơ như cây cơ.

Vì cái gì?

Bởi vì thân là con trai của Từ Vạn Sơn thì Từ Ưng biết được 3 chữ “Bùi Đông Lai” đại biểu cho cái gì của giới hắc đạo ở TQ.

- Tiểu Ưng.

Mắt thấy Từ Ưng đứng ngây người đó thì Từ Vạn Sơn quát lên, giọng nói có chút không vui.

Không vui là bởi vì hắn cảm thấy biểu hiện của Từ Ưng hoàn toàn không xứng với thân phận của hắn ở Tây Nam.

- Cha…cha..

Tiếng quát của Từ Vạn Sơn làm cho Từ Ưng lấy lại tinh thần, cả người run rẩy:

- Cha…chúng…chúng ta chọc tới đại phiền toái rồi.

“Ách?”

Nghe được Từ Ưng nói như thế thì Từ Vạn Sơn có chút ngạc nhiên:

- Phiền toái gì?

- Cha, ngày hôm qua khi Khúc Phong trở lại đây thì có gây chuyện phải một người…

Từ Ưng kinh hồn táng đảm giải thích.

Tối qua thì Từ Vạn Sơn đã nghe vợ của mình nói chuyện này rồi, hiện giờ nghe Từ Ưng giải thích dài dòng thì Từ Vạn Sơn liền cắt ngang:

- Nói vào điểm chính.

- Người mà Khúc Phong chọc phải chính là Bùi Đông Lai.

Từ Ưng nói xong thì trên mặt hiện ra vẻ hối hận, nếu hắn biết được người Khúc Phong chọc là Bùi Đông Lai thì cho hắn 100 lá gan thì hắn cũng không dám phái người đến tính sổ với Bùi Đông Lai.

- Ai?

Cũng giống với Từ Ưng lúc nãy, lúc này nghe được tên của Bùi Đông Lai thì Từ Vạn Sơn cũng cả kinh từ chỗ ngồi đứng lên.

- Chủ tịch tập đoàn Đông Hải, người nắm giữ hắc đạo của vùng tam giác Trường Giang cùng Nam Cảng, Bùi Đông Lai.

Từ Ưng ngừng thở, vội vàng đem nguyên những lời nói của Lôi Đại Bưu nói lại cho Từ Vạn Sơn nghe.

“Bá”

Nghe vậy thì 2 mắt của Từ Vạn Sơn mở to ra, sắc mặt không khỏi biến đổi.

Sau đó.

Hắn giống như Từ Ưng, cả người liền ngơ ngác đứng nguyên tại chỗ, vẫn không nhúc nhích.

Khuôn mặt của hắn lộ ra vẻ ngưng trọng.

- Lập tức gọi điện cho Lôi Đại Bưu, hỏi hắn là hiện giờ Bùi Đông Lai ở nơi nào?

Dù sao thì Từ Vạn Sơn cũng là một người trải qua vô số sinh tử, tâm lý cũng tốt hơn nhiều so với Từ Ưng. Khiếp sợ qua đi thì hắn liền khôi phục lại vẻ bình tĩnh, làm ra an bài.

- Điện…điện thoại của con đã vỡ rồi.

Từ Ưng nói xong thì trong lòng vừa động:

- Cha…chúng ta đi tìm Bùi Đông Lai sao?

- Ừh.

Bởi vì biết danh tiếng của Bùi Đông Lai nên Từ Vạn Sơn cũng không có trách cứ Từ Ưng mà là gật đầu:

- Tuy rằng Khúc Phong tên phế vật có mắt như mù kia chọc phải Bùi Đông Lai nhưng mà việc này thì Bùi Đông Lai cũng chưa gặp tổn thất gì. Như vậy, nếu như chúng ta hạ thấp mình đi giải thích hắn thì hơn phân nữa hắn sẽ không làm khó chúng ta.

- Cha, con nghe nói tên kia tâm ngoan thủ lại, ra tay không theo quy tắc, vừa ra tay nhất định làm cho người ta trí mạng. Con lo lắng hắn sẽ không nhận lấy lời giải thích của chúng ta mà sẽ nhân cơ hội này xuống ta với chúng ta để mở rộng thế lực của hắn.

Từ Ưng nói ra lo lắng ở trong lòng.

“Hắc”

Từ Vạn Sơn không cho là đúng,cười lắc lắc đầu:

- Ngay cả Diệp gia mà tiểu tử đó cũng dám chọc vào, chứng tỏ hắn là một người liều. Bất quá, hắn và cha của hắn không làm cho căn cơ của Diệp gia tổn thất, ngược lại, bởi vì chuyện tình ở khách sạn Yên Kinh mà cha nghĩ vô luận là hắn hoặc cha của hắn đều sợ Diệp gia trả thù.

- Cha, ý của ngài là?

Từ Ưng khó hiểu.

- Ta hỏi con, nếu hắn thật sự không đem Diệp gia để vào mắt thì tại sao lúc ở sân bay khi hắn ở sân phát sinh xung đột với thủ hạ của con thì thành thành thật thật đi tới đồn cảnh sát rồi để Miêu Dịch bảo lãnh hắn ra?

Vẻ mặt Từ Vạn Sơn khôn khéo, nói:

- Hắn làm như vậy chính là muốn không xảy ra xung đột với cảnh sát, thậm chí hắn không có làm trò bỏ chạy trước mặt cảnh sát là bởi vì hắn lo lắng Diệp gia trả thủ, hắn sợ lộ ra nhược điểm để Diệp gia nắm ở trong tay.

- Hắn không dám trắng trợn phát sinh xung đột với mấy tên cảnh sát kia, chẳng lẽ hắn vì chuyện nhỏ này mà muốn cá chết rách lưới với chúng ta sao?

- Thì ra là thế.

Từ Ưng nghe vậy thì tỉnh ngộ:

- Vẫn là cha cao minh.

- Đưa di dộng cho ta.

Từ Vạn Sơn mỉm cười, lộ ra bộ dạng mọi việc đã nằm trong lòng bàn tay.

Lúc nãy khi gọi điện cho Từ Ưng nhưng đột nhiên bị Từ Ưng cúp điện thoại thì Lôi Đại Bưu đã goi lại vài cuộc nhưng kết quả là không gọi được. Lúc này đây, nghe tiếng chuông điện thoại vang lên thì Lôi Đại Bưu liền nghe máy:

- Từ gia.

- Đại Bưu, hiện tại Bùi Đông Lai đang ở nơi nào?

Từ Vạn Sơn hỏi thẳng.

- Ở biệt thự của Hạ gia.

Lôi Đại Bưu đáp.

- Cái gì?

Nghe được câu trả lời của Lôi Đại Bưu thì một lần nữa Từ Vạn Sơn lại cả kinh.

Thân là thành viên quan trọng bên cạnh Từ Vạn Sơn thì Lôi Đại Bưu biết được Từ Vạn Sơn đã nhắm đến miếng bánh ngọt tập đoàn Hạ thị.

Lúc này, hắn dùng đầu ngón chân cũng nghĩ đến sau khi nghe được câu trả lời của mình thì Từ Vạn Sơn sẽ kinh hãi đến thế nào.

Vì thế, hắn liền lựa chọn trầm mặc, cố gắng để Từ Vạn Sơn lấy lại tinh thần, chủ động mở miệng.

Giống như xác định suy đoán của Lôi Đại Bưu là đúng, lúc này trong lòng của Từ Vạn Sơn nhấc lên sóng to gió lớn nhưng bằng vào tố chất tâm lý hơn người thì hắn cố gắng để cho bản thân bình tĩnh trở lại, hỏi:

- Đại Bưu, tin tức này có thể tin được không?

- Bẩm Từ gia, tuyệt đối là đáng tin.

Lôi Đại Bưu trầm giọng nói:

- Người của tôi tận mắt thấy hắn và bạn của hắn ở biệt thự Hạ gia, ngoài ra bên ngoài biệt thự Hạ gia còn có binh lính canh gác, bảo vệ vô cùng sâm nghiêm.

"Tê "

Nghe được câu trả lời thuyết phục của Lôi Đại Bưu thì Từ Vạn Sơn tức giận đến cả người run lên ” Cám treo mà heo nhịn thèm”.

Tuy rằng hắn không biết Hạ gia và Bùi Đông Lai có quan hệ gì nhưng mà hắn hiểu được nếu Bùi Đông Lai xuất hiện ở Hạ gia thì như vậy chính là muốn nói cho mọi người biết, hắn muốn thông qua con đường này để đem Hạ gia vào trong tay mình.

- Cha, thế nào rồi?

Từ Ưng thấy Từ Vạn Sơn tức giận thì hỏi.

- Tập đoàn Hạ thị, miếng thịt béo này chúng ta ăn không được.

Vẻ mặt Từ Vạn Sơn tiếc nuối, nói.

- Vì sao?

Từ Ưng trừng to mắt, sau đó bừng tỉnh:

- Có quan hệ với Bùi Đông Lai sao?

- Ừh.

Từ Ưng gật gật đầu không nói gì thêm mà là đang nghĩ làm sao để đem chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không

Cùng lúc đó.

Biệt thự Hạ gia, Bùi Đông Lai và Hạ Y Na đang cùng ngồi trong phòng ăn dùng bữa sáng.

Ánh nắng ban mai xuyên qua cửa kính thủy tinh chiếu vào phòng ăn, chiếu rọi lên khuôn mặt của Hạ Y Na.

Trải qua một đêm nghỉ ngơi, tuy rằng nhìn qua thì Hạ Y Na có vẻ không còn tiêu tụy nữa nhưng mà trong mắt nàng vẫn còn nhiều tơ máu, hai mắt sưng đỏ, sắc mặt vẫn còn hơi trắng bệch.

- Người là sắt, cơm là thép, không ăn cơm không được.

Mắt thấy Hạ Y Na không đụng vào bữa ăn sáng thì Bùi Đông Lai khẽ thở dài:

- Người chết rồi thì không thể sống lại, cậu phải học cách chấp nhận tất cả chuyện này.

- Tớ ăn không vô.

Hạ Y Na khẽ cắn môi một cái, nhẹ giọng nói.

Nói xong, Hạ Y Na có nến xúc động rơi lệ, đem ánh mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ.

- Y Na, tuy rằng biên cảnh truyền về tin cha cậu đã chết nhưng mà tục ngữ có câu “ Sống phải thấy người, chết phải thấy xác”.

Bùi Đông Lai nói xong thì vươn tay ra nhẹ vuốt mái tóc của Hạ Y Na, để cho Hạ Y Na nhìn về mình, rồi tiếp tục nói:

- Có lẽ, cha của cậu vẫn chưa có chết?

Chưa chết?

Nghe Bùi Đông Lai nói thế thì trong lòng Hạ Y Na chấn động, mơ hồ có chút kích động.

Nhưng mà.

Rất nhanh, nàng lại mất tinh thần:

- Không thể nào, nếu như cha của tớ không chết thì cho dù người không về tham dự được lễ tang của ông ngoại thì cũng sẽ liên lạc với tớ và mẹ tớ.

Lời nói của Hạ Y Na khiến cho Bùi Đông Lai không khỏi thở dài ở trong lòng.

Hiển nhiên là hắn cũng đồng ý cách nói này của Hạ Y Na.

Vì muốn để Hạ Y Na có thể ăn được chút gì nên Bùi Đông Lai thoải mái, nói:

- Có lẽ cậu không biết, vùng biên cảnh ấy toàn là núi rừng. Một khi đã vào ấy thì đừng là là vài ngày, cho dù là 10 ngày hay nửa tháng cũng rất khó ra được. Nếu cha của cậu bị phục kích ở đó thì chắc là đang lạc ở nơi nào đó trong rừng.

- Nếu là như vậy thì cha … cha của tớ có thể vẫn còn sống?

Hạ Y Na chớp chớp mắt, trên mặt hiện ra vẻ kích động.

Bùi Đông Lai mỉm cười gật đầu:

- Đương nhiên là có thể, đó là núi rừng chứ không phải là sa mạc, trong đó có động vật và nguồn nước mà.

Tuy rằng nàng biết khả năng giống như lời nói của Bùi Đông Lai là rất thấp nhưng mà trong lòng nàng vẫn xuất hiện một tia chờ mong, chờ mong Hạ Hà có thể bình an trở về.

- Ăn đi, ăn cho nó mới có sức để đợi cha của cậu trở về.

Thấy được vẻ biến hóa của Hạ Y Na thì Bùi Đông Lai lại cười cười.

- Cảm ơn cậu.

Hạ Y Na gật đầu rồi cúi xuống ăn một ngụm cháo, sau đó ngẩng đầu lên, nhẹ giọng nói cảm ơn với Bùi Đông Lai.

- Đông Lai.

Đột nhiên, lúc này Hạ Binh cầm điện thoại di động đi vào phòng ăn, cau mày nói:

- Từ Vạn Sơn gọi điện cho cậu.

“ Ách?”

Trong lòng Bùi Đông Lai vừa động, minh bạch được cái gì, nhưng mà không có nghe điện thoại mà là cười với Hạ Y Na rồi nói:

- Tớ đi nghe điện thoại rồi sẽ trở lại.

- Ừh.

Hạ Y Na nhu thuận mà gật đầu.

- Alo.

Mười mấy giây sau, Bùi Đông Lai cầm di động đi ra khỏi phòng ăn.

- Bùi tiên sinh, tôi là Từ Vạn Sơn chủ tịch tập đoàn Vạn Sơn.

Đầu bên kia điện thoại, Từ Vạn Sơn cố gắng ngăn chặn cơn lo lắng ở trong lòng, lộ ra bộ dạng ăn nói khép nép:


- Thực xin lỗi Bùi tiên xinh, tôi xin thay mặt cho hành động ngu xuẩn của con và cháu của mình hướng ngài để xin lỗi. Ngoài ra, tôi sẽ dẫn hắn đến nhà, hướng ngài để chịu đòn nhận tội.


- Nếu xin lỗi có ích thì đặt ra pháp luật làm gì?


Trong đầu hiện ra vẻ mặt tiều tụy của Hạ Y Na, Bùi Đông Lai cự tuyệt, vung đồ đao lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK