Rất nhanh, Trần Anh, Tiêu Cuồng, Tôn Nhân cùng Vương Khuê đã ăn mặc chỉnh tề, từ trong lều mình bước ra.
- Cuồng thiếu, cậu có biết dược vật mà Đông Lai cho chúng ta là cái gì không? Quả thật rất thần kỳ, tối qua xương cốt cả người tôi nhức mỏi, thế mà hôm nay lại không có việc gì cả.
Ra khỏi lều, Tôn Nhận liền hỏi Tiêu Cuồng.
Nghe Tôn Nhận nói thế, Vương Khuê cũng phụ họa thêm:
- Đúng a, nếu không có Đông Lai cung cấp dược vật thì sợ rằng chúng ta cũng không thể huấn luyện với cường độ cao như thế này.
- Nghe nói Đông Lai có quan hệ tốt với Miêu gia ở Tây Nam, dược vật này chắc là do Miêu gia cung cấp.
Trong mấy người, Tiêu Cuồng là quen thuộc với Bùi Đông Lai nhất, cho nên đoán được.
- Chẳng lẽ các người cảm thấy hôm nay có cái gì đó không đúng sao?
Đột nhiên, Trần Anh lên tiếng.
Nghe Trần Anh nói thế, 3 người Tiêu Cuồng vốn là ngẩn ra, sau đó bọn hắn phát hiện được một vấn đề: Bùi Đông Lai vẫn chưa xuất hiện.
Trước đây, Bùi Đông Lai là người dậy sớm nhất, luôn ở bên ngoài chờ bọn họ tập hợp.
Mà hôm nay Bùi Đông Lai lại không có mặt.
- Không phải Đông Lai còn ngủ đó chứ?
Tôn Nhận có chút không tin mà hỏi:
- Theo lý thuyết thì hẳn là không có a.
Tôn Nhận không tin, Vương Khuê cũng không tin, Trần Anh cùng Tiêu Cuồng lại càng không tin, bọn họ tình nguyện tin trên đời này có quỷ cũng không tin Bùi Đông Lai sẽ ngủ nướng.
- Chắc là Đông Lai rời giường đi huấn luyện rồi.
Khi nói chuyện, ánh mắt của Tiêu Cuồng nhìn về phía con đường nhỏ.
3 người Trần Anh nghe vậy, mơ hồ nghe được tiếng bước chân, vội đưa mắt nhìn về phía đường nhỏ.
Dần dần, bóng dáng Bùi Đông Lai xuất hiện trong tầm mắt của bọn họ.
Nương theo ánh trắng, bọn hắn mơ hô thấy được Bùi Đông Lai ăn mặc chỉnh tề, mang theo ba lô, chạy nhanh trên đường tuyết.
Thấy vậy, 4 người Tiêu Cuồng biến sắc.
Theo trí nhớ của bọn họ thì tối qua sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với Long Vương Diệp Cô Thành thì Bùi Đông Lai cũng không có đi ngủ, mà đi luyện quyền gần tiếng, sau đó ngồi ở trong đống tuyết để đả tọa, thổ nạp, dùng cách này để làm cho lục phủ ngũ tạng cường đại hơn.
Thẳng cho đến khi bọn họ đi vào giấc ngủ thì Bùi Đông Lai vẫn còn tu luyenj.
- Tối qua cậu ta ngủ mấy giờ, hoặc là nói cậu ta không có ngủ?
Trong phút chốc, đám người Tiêu Cuồng liền có suy nghĩ.
Không có đáp án.
- Thật có lỗi, tôi đến muộn rồi.
Khi đến trước mặt 4 người Tiêu Cuồng, phát hiện mình đã đến trễ 2" thì Bùi Đông Lai lập tức xin lỗi.
- Đông Lai, tối qua cậu có ngủ không?
Tiêu Cuồng không quan tâm đến chuyện Bùi Đông Lai đến trễ, hắn chỉ đến ý đến chuyện tối qua Bùi Đông Lai có ngủ hay không, vì thế liền mở miệng hỏi.
- Không ngủ.
Bùi Đông Lai trầm ngâm một chút, cấp ra câu trả lời thuyết phục.
Không ngủ?
"Ách..."
Nghe được câu trả lời của Bùi Đông Lai, 4 người Trần Anh đều cả kinh, huấn luyện với hạng mục nặng như thế nếu không ngủ thì chỉ sợ là chết bất đắc kỳ tử, chứ không phải là vui vẻ như hiện giờ.
- Bên trong " Bùi gia quyền" có phương pháp thổ nạp, chẳng những có thể làm cho lục phủ ngũ tạng cường đại, còn có thể khôi phục tinh thần, cũng chính là " Thần" trong võ học.
Thấy 4 người tỏ ra ngạc nhiên, Bùi Đông Lai giải thích:
- Đây cũng là tôi mới vừa phát hiện.
- Phét, Đông Lai, đây cũng là nói sau này chú không cần ngủ nữa à?
Tiêu Cuồng nghe vậy, càng thêm khiếp sợ: xem tại TruyenFull.vn
- Ka cũng học từ Long Vương một bộ thổ tức, tại sao lại không có công hiệu này?
- Tôi cùng mò mẫm đụng phải chuột chết, vừa mới lĩnh ngộ được một chút, đợi sau khi xác định không tạo thành nguy hại thì sẽ dạy cho mọi người.
Bùi Đông Lai cười cười nói dối một câu.
…
Sau khi tán dóc với nhau một chút, một ngày huấn luyện mới bắt đầu.
Dựa theo kế hoạch huấn luyện, đầu tiên chính là huấn luyện thể năng, Bùi Đông Lai dẫn theo đám người Tiêu Cuồng mang theo ba lô nặng 50kg, chạy bộ trong Tuyết Sơn.
Vì lo lắng thể đám người Tiêu Cuồng không thể chịu đựng được, Bùi Đông Lai đã để mọi người chạy chậm.
Dù là như thế, sau khi lên tới đỉnh núi thì thể năng của đám người Tiêu cuồng cũng bị tiêu hao nghiên trọng.
Bởi vì biết được trong lần Đại Bỉ Võ lần này sẽ thi đấu 3 hạng mục là đột kích cá nhân, tác chiến đoàn thể cùng cách đấu cá nhân.
Vì thế mỗi ngày mấy người Bùi Đông Lai đều luyện tập 3 hạng mục này.
Khi vừa tới trưa, bọn người Bùi Đông Lai đã chạy lên tới đỉnh núi, sau đó bắt đầu huấn luyện đột kích, rồi bắt đầu phối hợp đoàn thể, để có thể có được một chiến thuật hợp lý.
Sau khi kết thúc huấn luyện, mọi người lại chạy bộ về trụ sở, làm cơm ăn, tranh thủ một chút để nghi ngơi.
Xong cơm trưa, lại bắt đầu chạy tới Cao Sơn hồ, tiến hành huấn luyện xạ kích.
Huấn luyện có chỗ bất đồng so với những quân nhân bình thường, phương pháp mà Bùi Đông Lai đề ra chính là bắn vào những con chim đang bay lượn trên mặt hồ.
Bắn di động đã khó, bắn những con chim bay với tốc độ cao này càng khó hơn.
Cho nên, ngày đầu tiên, Tôn Nhận cũng không bắn được con nào, mà Vương Khuê thì càng khỏi phải nói.
Thậm chí ngay cả Trần Anh cùng Tiêu Cuồng chỉ có thể bắn trúng mỗi người một con chim nhỏ, chỉ có Bùi Đông Lai vẫn duy trì bách phát bách trúng.
Điều này làm cho đám người Tiêu Cuồng nhìn về Bùi Đông Lai giống như là nhìn một con quái vật.
Cũng may là thời gian trôi qua, đám người Tiêu Cuồng dần dần có tiến bộ, sau 10 ngày, bọn họ cũng đã bắn trúng.
Sau khi huấn luyện xong xạ kích, là bắt đầu huán luyện cách đấu, thông thường là Tôn Nhận đối chiến với Vương Khuê, Tiêu Cuồng và Trần Anh đối chiến với nhau, sau đó 4 người sẽ hợp lực vây công Bùi Đông Lai.
Như vậy, sau khi huấn luyện xong, thể lực của bọn họ sẽ hết sạch.
…
Khi ánh chời chiều dần dần hạ xuống đỉnh núi, ngày huấn luyện thứ 11 đã kết thúc, trừ Bùi Đông Lai ra, 4 người Tiêu Cuồng đều nằm thở gấp bên bờ hồ, đồng thời đưa mắt nhìn về phía đám chim trên hồ nước.
- Xuống nước.
" Bõm"
Bùi Đông Lai vừa ra lệnh, tất cả mọi người đều nhảy xuống nước, bơi về phía đàn chim.
Bọn họ thông qua cách này để khiêu chiến cực hạng thể năng, đồng thời bắt hết những con chim này.
Bởi vì những thịt này là bữa cơm trưa ngày mai của bọn họ.
..
9h đêm, 2 người Vương Khuê và Tôn Nhận vừa mới ngâm dược vật xong, kéo thân mình trở về lều, liền nằm xuống, hoàn toàn không có động tĩnh.
- Đông Lai, ka cùng Trần tỷ tập luyện với cậu.
Thấy Vương Khuê cùng Tôn Nhận đi vào giấc ngủ tuy rằng Tiêu Cuồng mệt mõi nhưng mà cũng không có ý đi ngủ, đề nghị với Bùi Đông Lai:
- Lần này 2 người bọn ka sẽ dùng toàn lực, cậu cứ thẳng tay vào.
Nghe được Tiêu Cuồng nói thế, thấy Trần Anh không có ý kiến gì thì Bùi Đông Lai liền gật đầu đồng ý.
"Vù..Vù..Vù"
"Bốp..Bốp..Bốp"
Sau đó, tiếng xé gió, tiếng quyền cước liền vang lên.
1 tiếng sau.
Tiều Cuồng nằm trên bãi đất trống, vô lực mà nói:
- Phét, Đông Lai, nếu không phải ka tin Trần tỷ thì ka sẽ không tin 1 năm trước chú mới chỉ là Minh Kính.
Bùi Đông Lai cười cười không lên tiếng, mà Trần Anh thì đi vào lều rồi nằm xuống ngủ.
- Trong vòng 1 năm, từ Minh Kính đến Hóa Kính, chú còn dám nói mình không biến thái sao?
- Mja nó, Long Vương nói ka là thiên tài, bây giờ chú lại càng hơn ka….
Nói xong vài câu, Tiêu Cuồng liền nằm ngủ luôn.
Bùi Đông Lai thấy thế, cười khổ rồi đưa Tiêu Cuồng vào lều.
Ra khỏi lều, Bùi Đông Lai vẫn giống như những ngày trước, ngồi xuống khoanh chân tu luyện thổ tức.
Thổ tức không được bao lâu, Bùi Đông Lai cảm thấy cả người vô lực, lại cảm thấy bên trong người truyền ra một cơn đau, giống như là kim đâm vậy.
- Xem ra khí kình và " Thần" đã tiêu hao hết rồi, lại đạt đến cực hạn.
Cảm nhận được thân thể truyền đến cơn đau, thân thể Bùi Đông Lai bắt đầu run lên.
- Qua tử, con có thể.
Bùi Đông Lai ngẩng đầu nhìn trời.
Nói xong, hắn bằng vào lực ý chí kiên cường của mình, hoàn toàn không để ý đến cơn đau trong người, tiếp tục bức bách thân thể tiếp tục tu luyện.
Qua một lúc, thân thể Bùi Đông Lai càng run lên, sắc mặt trở nên trắng bệch, khuôn mặt biến dạng, nhìn qua giống như vô cùng thống khổ.
- Kiên trì, ta phải kiên trì!
Bùi Đông Lai cắn chặt răng, máu tươi trong miệng tràn ra, hắn cũng không có để ý đến.
Thời gian từng phút từng giây trôi qua.
Không biết qua bao lâu, khi Bùi Đông Lai cảm thấy mình không thể kiên trì nữ thì đột nhiên một cảm giác thoải mái truyền đến, thân thể cũng khôi phục vài phần khí lực.
Thậm chí trong cơ thể hắn lại tràn ra một ít khí kình, tuy rằng rất ít nhưng vẫn tồn tại.
Nhận thấy được điểm này, sắc mặt trắng bệch của Bùi Đông Lai nở ra một nụ cười.
Mặc dù hắn thừa nhận cơn đau còn lớn hơn tối qua nhưng mà cuối cùng hắn đã đạt đến cực hạn.
Không điên không thành ma.
Hắn tin chắc sẽ có một ngày khổ tận cam lại.