Mục lục
Siêu Cấp Cường Giả - Phong Cuồng (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ lúc Bùi Đông Lai đạt tới cảnh giới Ám Kính đại thành thì có thể hoàn toàn thu liễm khí tức của mình chẳng những người thường không thể nhận ra được thậm chí người luyện võ có thực lực kém hắn cũng không thể cảm ứng được, cũng không thể thấy được thực lực chân chính của hắn.

Bốn gã đại hán áo đen đứng bên cạnh Khúc Phong chỉ là mấy tên Hắc bang bình thường tuy rằng có nhiễm qua máu người nhưng là ở trước mặt Bùi Đông Lai thì không đáng được nhắc tới.

Đối với lần này, nghe được lời nói của Khúc Phong, nhìn thấy đoàn người Bùi Đông Lai thì bọn hắn căn bản không có để ý, thậm chí khi bọn hắn thấy được Bùi Đông Lai không cố ý bước nhanh hơn thì bọn chúng cũng không có để ý, chính là đợi Bùi Đông Lai đi tới.

- Tiểu tạp chủng, mày rất ngưu đấy?

Mắt thấy Bùi Đông Lai một thân một mình dẫn đầu đi tới thì Khúc Phong cười lạnh nói một câu với Bùi Đông Lai, sau đó dùng ánh mắt ý bảo bốn gã đại hán áo đen người của Từ gia có thể động thủ.

- Người của Từ Vạn Sơn?

Bùi Đông Lai đem lời nói của Khúc Phong trở thành rắm thúi, sắc mặt bình tĩnh hướng về phía bốn gã đại hán áo đen hỏi như muốn hoàn toàn xác nhận thân phận của đối phương.

Ân?

Nguyên bản bốn gã đại hán áo đen nghe được lời nói của Khúc Phong rằng đám người Bùi Đông Lai xuất khẩu cuồng ngôn nhục mạ Từ Ưng tiểu vương gia Tây Nam thì đều là không tin cho rằng Khúc Phong chém gió, nhưng lúc này đây nghe được Bùi Đông Lai gọi thẳng tên của Từ Vạn Sơn thì bọn hắn lập tức sửng sốt, ở Tây Nam này người dám gọi thẳng tên của Từ Vạn Sơn chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay!

Ngây người một lúc, sau đó bọn hắn cũng hoàn toàn tin tưởng lời nói của Khúc Phong.

- Thằng nhóc, chẳng lẽ cha mày không dạy mày cách làm người sao?

Phút giây ngây người ngắn ngủi qua đi, đại hán đầu lĩnh áo đen giận tím mặt nói:

- Mẹ nó, đại danh của Từ gia mà mày cũng dám gọi sao?

“Vù!”

Thanh âm vừa dứt thì đại hán đầu lĩnh áo đen thuận thế vung ra một cái tát đối với Bùi Đông Lai cố gắng khiến cho Bùi Đông Lai ghi nhớ thật lâu.

Cha mày…

Bên tai vang lên mấy chữ đó, trong con ngươi hiện ra động tác chậm rãi của tên đầu lĩnh đại hán kia thì ánh mắt của Bùi Đông Lai chợt lạnh, cũng không né tránh.

Ngay sau đó.

Trong vẻ mặt cười lạnh của Khúc Phong, thấy bàn tay của tên đầu lĩnh đại hán sắp chạm vào trên mặt của Bùi Đông Lai thì tay phải của Bùi Đông Lai đột nhiên vung lên giống như một cái kìm chế trụ cổ tay của tên đầu lĩnh đại hán khiến hắn không thể nhúc nhích bàn tay.

Cổ tay bị tóm chặt, đồng tử tên đầu lĩnh đại hán đột nhiên phóng đại theo bản năng muốn giãy dụa.

“Răng rắc”

Sau đó, không đợi tên đầu lĩnh đại hán làm ra giãy dụa thì tiếng xương gãy giòn tan vang lên, cổ tay của tên đầu lĩnh đại hán bỗng chốc bị Bùi Đông Lai bẻ gãy, khiến trọng tâm không ổn định lập tức ngã quỵ xuống.

Buông lỏng tay ra, sau đó hóa trảo thành chưởng, dùng sức kéo mạnh!

“Bốp!”

Tiếng cái tát vang dội vang lên.

Ở lối đi, tên đại hán đầu lĩnh mới vừa rồi hổ báo không ai bì nổi liền giống như một quả bóng chày bị đánh trúng trực tiếp bị bay ra ngoài.

“Tê ~”

Một màn như vậy bất ngờ xảy ra khiến cho ba gã đại hán còn lại cùng tên bạn học của Khúc Phong giống như là giữa ban ngày ban mặt nhìn thấy quỷ, cả đám cả kinh hít sâu một hơi ánh mắt theo bản năng nhìn theo thân ảnh đang bay lượn của đại hán đầu lĩnh.

Theo ánh nhìn chăm chú của bọn họ, thân hình tên đầu lĩnh đại hán bay ngược mà ra, khóe miệng hoàn toàn bị máu tươi nhiễm đỏ không nói nửa bên mặt của hắn hoàn toàn lõm vào, xương trắng xuyên thấu qua da thịt bại lộ ra ngoài không khí nhiễm lên vết máu nhìn vô cùng thê thảm.

“Bịch!”

Thân hình của tên đại hán đầu lĩnh bay trên không trung theo một đường cong ngắn ngủi sau đó hung hăng nện xuống mặt đất phát ra thanh âm trầm đục.

Trên mặt đất, tên đầu lĩnh giống như một con chó chết cả người cuộn tròn lại một chỗ run rẩy không ngừng.

- A…

Chứng kiến một màn kinh hãi này, nhóm lữ khách giống như một bầy tuần lộc bị kinh hãi kêu lớn lên mà chạy khắp bốn phía.

Tiếng kêu sợ hãi cùng chạy trốn khiến cho ba gã đại hán còn lại cùng hai người Khúc Phong trong lúc khiếp sợ lấy lại được tinh thần, bọn hắn cũng muốn trốn chỉ là khi bọn hắn nhìn thấy Bùi Đông Lai đang đứng bình tĩnh ở trước mặt, cảm thụ được ánh nhìn bình thản nhưng lại tràn ngập lực áp bách của Bùi Đông Lai thì bọn hắn chỉ cảm thấy dưới chân như đang đeo chì nặng ngàn cân căn bản không thể bước được nửa bước.

Giờ khắc này.

Trên mặt ba gã đại hán còn lại không tìm ra được nửa điểm cuồng ngạo nào.

Tên bạn học của Khúc Phong trên mặt cũng tìm không được nửa điểm vui sướng khi người khác gặp họa.

Trên mặt của Khúc Phong cũng tìm không ra nửa điểm tiểu nhân đắc chí lúc trước.

Có chính là sợ hãi!

- Tao hỏi lại lần nữa, chúng mày có phải là người của Từ Vạn Sơn hay không?

Bùi Đông Lai vẫn như trước coi thường sự tồn tại của Khúc Phong mà quay về hướng ba gã đại hán còn lại mà hỏi.

- Tôi… đúng là người của Từ Vạn Sơn.

Khúc Phong luôn luôn ỷ thế hiếp người quen rồi cho tới bây giờ chưa từng đá phải thiết bản nên vừa rồi thấy Bùi Đông Lai giống như là đập một con ruồi bình thường, một cái tát đánh bay đầu lĩnh đại hán dọa cho hắn sắc mặt trắng bệch hai chân phát run, nghe được câu hỏi của Bùi Đông Lai thì theo bản năng hồi đáp.

- Mày rất hổ báo.

Bùi Đông Lai nghe vậy quay đầu nhìn về phía Khúc Phong.

"Ách..."

Khúc Phong thấy Bùi Đông Lai quay đầu nghĩ đến Bùi Đông Lai muốn động thủ sợ tới mức miệng há ra hai chân mềm nhũn trực tiếp xụi lơ ở trên mặt đất.

- Tuy rằng tao không biết mày là ai nhưng là tao hi vọng mày hiểu được, ở Tây Nam này không có người nào dám hung hăng càn quấy như thế đối với Từ gia!

Cùng lúc đó, ba gã đại hán áo đen còn lại đều lấy lại được tinh thần sau hành động rat ay của Bùi Đông Lai khiến cho bọn hắn kinh hãi, trong đó một gã đại hán dáng người cao lớn sắc mặt khó coi nói.

- Người khác không dám không có nghĩa là tao không dám.

Bùi Đông Lai nhìn thấy đại hán mở miệng bèn nói:

- Hạ Hà có phải là bị Từ Vạn Sơn xử lý hay không?

Ân?

Bởi vì lúc trước nghe được Bùi Đông Lai gọi thẳng đại danh của Từ Vạn Sơn lại thêm kiến thức thân thủ khủng bố của Bùi Đông Lai nên ba gã đại hán còn lại trong lòng đều đoán mò thân phận của Bùi Đông Lai, lúc này nghe được Bùi Đông Lai đề cập tới Hạ Hà thì sắc mặt chúng đều biến đổi.

- Tao cho chúng mày thời gian ba giây nếu chúng mày không ai trả lời câu hỏi của tao thì tao không ngại cho chúng mày giống như nó.

Dư quang chứng kiến bốn gã cảnh sát đang chạy tới bên này, Bùi Đông Lai mất đi kiên nhẫn.

- 1

- 2

- Không phải.

Khi Bùi Đông Lai đếm đến số 2 thì tên đại hán phía trước còn đang do dự thì bỗng nói ra câu trả lời.

Nghe được lời nói của tên đại hán kia, chứng kiến đối phương không có giống bộ dáng nói dối thì Bùi Đông Lai không có động thủ nữa.

- Dừng tay!

Cùng lúc đó, bốn gã cảnh sát từ phía trước chạy vội đến, người chưa tới mà tiếng đã tới trước.

Bên tai vang lên tiếng hô của bốn gã cảnh sát, ba gã đại hán còn lại đều âm thầm nhẹ nhàng thở ra, bọn hắn tuy rằng không tin bốn gã cảnh sát này có thể bắt được Bùi Đông Lai, nhưng mà bọn hắn cũng không tin Bùi Đông Lai có đảm lượng xử lý bọn hắn trước mặt cảnh sát.

Mắt thấy bốn gã cảnh sát tới gần, Bùi Đông Lai hơi trầm ngâm cuối cùng bởi vì không muốn lưu lại chỗ bẩn để ngày sau Diệp gia tìm được nhược điểm đối phó với mình. Hắn buông tha xung đột chính diện với cảnh sát cũng không chạy trốn mà là lựa chọn phối hợp.

- Các cậu ở bên ngoài chờ tớ một lát.

Sau khi làm ra quyết định, Bùi Đông Lai quay đầu nói một một câu với đám người Ngô Vũ Trạch phía sau.

Lời vừa ra khỏi miệng, Bùi Đông Lai không đợi mấy người Ngô Vũ Trạch rời đi mà lấy ra điện thoại di động bấm một số điện thoại rồi nói:

- Miêu thúc, cháu là Đông Lai, cháu có chút phiền toái nhỏ cần ngài ra mặt xử lý.

- Đông Lai, cháu ở đâu?

Đầu bên kia điện thoại, Miêu Dịch người con cả của Miêu lão gia tử nghe được hai chữ Đông Lai thì vốn là ngẩn ra sau đó lập tức hỏi.

- Đồn công an sân bay Xuân Thành.

Bùi Đông Lai dứt lời rõ ràng thấy bốn gã cảnh sát tiếp cận mình.

- Đông Lai, chờ một chút chú sẽ lập tức tới ngay.

Nghe được Miêu Dịch trả lời thuyết phục thì Bùi Đông Lai cúp điện thoại sau đó cất đi.

Bởi vì Xuân Thành là thành thị lớn gần nhất với biên cảnh Tây Nam thường xuyên có buôn bán ma túy xuất hiện nên áp lực trị an hẳn là nhiều hơn. Vì thế bến xe, nhà ga cùng sân bay đều sẽ có cảnh sát có vũ trang đứng gác. Mắt thấy Bùi Đông Lai hoàn toàn coi thường mệnh lệnh thì bốn gã cảnh sát lập tức rút súng lục ra nhắm ngay vào Bùi Đông Lai nói:

- Giơ hai tay lên, ôm đầu ngồi xuống nhanh lên.

Bùi Đông Lai thấy thế, giờ hai tay lên dùng ánh mắt ý bảo đám người Ngô Vũ Trạch rằng mình không có việc gì, bọn họ cứ đi trước đi.

- Đi thôi, Đông Lai không có việc gì.

Ngô Vũ Trạch đối với Bùi Đông Lai có thể nói là nhất thanh nhị sở, hắn biết rõ chỉ cần Bùi Đông Lai nguyện ý có thể bỏ trốn ngay trong tay bốn gã cảnh sát hết sức thoải mái cho nên nhắc nhở mọi người rời đi.

- Người là do cậu đánh?

Bốn gã cảnh sát thấy Bùi Đông Lai phối hợp giơ hai tay lên liền yên lòng, trong đó một gã cảnh sát tiến lên nghiêm mặt hướng Bùi Đông Lai hỏi.

- Đúng.

Sắc mặt Bùi Đông Lai bình tĩnh gật đầu.

- Tiểu tử, xuống tay rất độc ác nha, toàn bộ theo chúng tôi về đồn công an một chuyến!

Đầu lĩnh cảnh sát như có suy nghĩ gì nhìn Bùi Đông Lai cùng mấy tên đại hán rồi liếc mắt một cái, thấy xung quanh có không ít người đang vây xem hơi trầm ngâm sau đó vung tay lên làm ra quyết định.

Nghe được lời nói của tên đầu lĩnh cảnh sát, ba gã đại hán còn lại tuy rằng không biết vì sao Bùi Đông Lai không phản kháng nhưng đều là hoàn toàn yên lòng.

Theo bọn hắn xem ra, lấy mạng lưới quan hệ của Từ Vạn Sơn chỉ cần một cú điện thoại liền có thể đưa bọn họ từ trong đồn công an thả ra, ngược lại Bùi Đông Lai nếu là vào đồn công an muốn ra ngoài cũng không phải dễ dàng như vậy.

Không riêng gì ba gã đại hán còn lại hiểu được điểm này mà Khúc Phong cũng là tâm như gương sáng, đối với lần này chứng kiến Bùi Đông Lai bị cảnh sát chế phục thì hắn theo bản năng muốn mở miệng nhắc nhở cảnh sát rằng Bùi Đông Lai còn có đồng bạn.

Nhưng mà.

Không đợi hắn mở miệng thì nhìn thấy Bùi Đông Lai đem ánh mắt nhìn hắn một cái.

“Lộp bộp!”

Giữa lúc hoảng hốt, Khúc Phong chỉ cảm thấy giống như bị tử thần nhìn trúng, trong lòng rung mạnh lời nói đến bên miệng cũng đành phải nuốt xuống bụng.

- Vũ Trạch, Đông… Đông Lai hắn thực sự không có chuyện gì chứ?

- Đúng vậy a, nếu không chúng ta gọi điện thoại cho Y Na đi?

Mắt thấy Bùi Đông Lai bị cảnh sát mang đi, hai người Tằng Khả Tâm cùng Dương Tĩnh trước sau mở miệng, trong đó Tằng Khả Tâm bởi vì tâm tính đơn thuần chỉ là lo lắng Bùi Đông Lai có chuyện gì mà Dương Tĩnh thì tinh thông đạo lý đối nhân xử thế hơn một chút biết lấy gia thế của Hạ Y Na thì muốn mang Bùi Đông Lai ra khỏi tay cảnh sát là chuyện dễ dàng.

- Yên một trăm cái tâm đi, hắn không có việc gì.

Ngô Vũ Trạch cười khổ không thôi, hắn rất muốn nói cho mọi người biết Bùi Đông Lai từ trước đến giờ đã làm ra biết bao hành động nghịch thiên nhưng nghĩ lại Bùi Đông Lai đã từng dặn dò hắn không được cho mọi người biết những chuyện hắn đã làm nên đành thôi:

- Cũng không cần phải gọi điện thoại cho Hạ Y Na, lúc này tâm tình của Hạ Y Na rất mất mát nên chúng ta không thể làm phiền cậu ta nữa, càng quan trọng hơn chính là Đông Lai có thể xử lý chuyện này.

- Vũ Trạch nói đúng đó, các cậu không cần phải lo lắng cho Bùi Đông Lai.

Trang Bích Phàm tuy rằng không biết năng lực thật sự của Bùi Đông Lai nhưng bởi vì Bùi Đông Lai đã trợ giúp hắn giết tên Lăng Hoa Cường không bằng cầm thú kia thì biết là cảnh sát cũng không làm khó được Bùi Đông Lai.

Thấy hai người Ngô Vũ Trạch cùng Trang Bích Phàm đều nói như vậy thì Tằng Khả Tâm cùng Dương Tĩnh cũng yên lòng.

Cùng lúc đó.

Tại nhà tang lễ lớn nhất thành phố Xuân Thành.

Di thể của ông ngoại Hạ Y Na sau khi trải qua chuẩn bị mặc một thân quân trang trên người đắp một lá cờ đỏ nằm ở trong một bộ quan tài làm bằng thạch anh.

Lễ truy điệu đã bắt đầu, nhân sĩ ở trong hai lĩnh vực quân sự cùng chính trị ở tỉnh Tây Nam đều sắp thành hàng dài theo thứ tự cáo biệt đối với di thể ông ngoại của Hạ Y Na, mỗi lần có người đi đến bên cạnh quan tài thạch anh thì cũng sẽ cúi đầu thật sâu.

Thương tiếc phát ra từ nội tâm hay là xuất phát từ lễ tiết thì không thể nào biết được.

- Nén bi thương.

Nhân vật số một cảnh sát Tây Nam mang theo con của mình sau khi cáo biệt đối với di thể ông ngoại Hạ Y Na đi vòng qua quan tài thạch anh theo lễ tiết bắt tay cùng Tống Hân sau đó vỗ bả vai của Hạ Y Na.

Nguyên bản là người đứng đầu giới cảnh sát cũng như giữ nguyên chức vụ ở trong quân khu thì phải quen thuộc vô cùng với ông ngoại của Hạ Y Na thì không nên biểu hiện đạo đức giả như vậy.

Nhưng mà.

Từng phát sinh một việc khiến cho hắn làm như vậy, lúc trước khi hắn mang theo con của mình tới cửa cầu hôn, kết quả bị tính cách ngay thẳng của Hạ Y Na ngay mặt cự tuyệt khiến hắn không xuống đài được mất hết mặt mũi.

- Dì Tống, người chết không thể sống lại, di hãy nén bi thương.

Cao Thế Toàn sau khi cùng mẹ con Hạ Y Na, Tống Hân an ủi xong, Cao Tường cùng nhi tử Cao Thế Toàn tiến lên phía trước lời nói tuy rằng làm cho người ta có một loại cảm giác an ủi nhưng mà ngữ khí lại mang theo vài phần vui sướng khi người khác gặp họa, cảm giác vui sướng khi người khác gặp họa song hắn cũng mang theo vài phần hài hước liếc mắt nhìn Hạ Y Na một cái.

Cảm giác kia giống như đang nói: Hạ Y Na a Hạ Y Na, tục ngữ nói ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, ngày đó lúc cô cự tuyệt tôi thì cô có nằm mơ cũng thật không ngờ ông ngoại cùng với cha của cô sẽ chết nhanh như vậy đi?

Hổ xuống đồng bằng bị chó khinh.


Hạ Y Na đích xác thật không ngờ.


Chỉ là.


Nếu Cao Tường biết cái thanh niên kia ở khách sạn Yên Kinh cấp cho Diệp gia một cái bạt tai vang dội vì Hạ Y Na mà tới Tây Nam thì hắn sẽ có cảm tưởng gì?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK