Mắt thấy Tôn Tường Vân tâm xà bất chính, vẻ mặt hận ý nhìn Bùi Đông Lai thì Cổ Bồi Nguyên gằn từng chữ:
- Ta sẽ đem chuyện này nói rõ, bản thân ta muốn nhìn thấy Tôn Tường Vân ông có thể lấy thúng úp voi hay không?
- Tôn Tường Vân, loại người như ông quả thật là đã làm mất mặt quân khu Vân Nam, ta sẽ đem chuyện này nói cho ông ngoại ta biết.
Hạ Y Na cũng lộ ra bộ dạng giận dữ, mặc dù nàng có ấn tượng không tốt với Tôn Vệ Đông, nhưng mà đối với Tôn Tường Vân thì ấn tượng nàng cũng không sai, hiện giờ, Tôn Tường Vân so với Tôn Vệ Đông thì đáng giận hơn cả vạn lần.
Tôn Tường Vân hoàn toàn xong rồi!
Nghe Cổ Bồi Nguyên và Hạ Y Na nói như thế thì trong lòng Cung Minh liền hiểu rõ.
Ở hắn xem ra, nếu chỉ một mình Trần Anh thì sẽ không đủ để Tôn Tường Vân rơi vào con đường chết. Chắc chắn cấp trên sẽ nhớ đến tình cũ mà tha cho Tôn Tường Vân một lần.
Nhưng mà.
Hiện giờ Cổ Bồi Nguyên cùng với Hạ Y Na đã mở miệng, Tôn Tường Vân triệt để xong đời rồi.
Dù sao, người trong miệng của Cổ Bồi Nguyên chính là lão đại ở trên đỉnh kim tự tháp kia. Còn ông ngoại của Hạ Y Na tuy rằng chỉ là nhân vật số 1 của quân khu Vân Nam nhưng mà lời nói trong quân quyền cũng không nhỏ.
Dường như Tôn Tường Vân cũng hiểu được điểm này, nghe Cổ Bồi Nguyên và hn nói xong thì hắn hoàn toàn nhụt chí, 2 mắt vô thần nằm trên mặt đất.
- Cung chính ủy, sự tình đã lộ chân tướng, vì đề phòng Tôn Tường Vân chạy trốn cho nên tôi sẽ đưa hắn về Cảnh Bị Khu.
Trần Anh nói:
- Đồng thời, tôi sẽ gọi điện cho ông nội của tôi.
- Được.
Nghe Trần Anh nói thế thì Cung Minh liền gật đầu đồng ý.
- Ngoài ra, mấy người bọn hắn cũng mang đi.
Trần Anh nghĩ nghĩ rồi chỉ vào mấy tên thành viên của XX quân đoàn.
Tuy rằng mấy người này không biết rõ tình hình nhưng mà Trần Anh lại không tin, nàng rất rõ, Trương Phóng chính là kẻ chỉ huy ở phía sau, khẳng định sẽ có kẻ xung phong tiến lên phía trước.
"Bá!"
Nghe Trần Anh nói vậy thì mấy tên đoàn trưởng liền thay đổi sắc mặt.
- Nộp súng của hắn lên, sau đó áp giải Tôn Tường Vân cùng đám người bọn hắn trở về Cảnh Bị Khu.
Cung Minh liền hạ mệnh lệnh.
- Vâng thưa thủ trưởng,
Nghe được mệnh lệnh của Cung Minh, mấy tên cảnh vệ không nói 2 lời, lập tức tiến lên tước bỏ vũ khí.
Cảnh vệ của Tôn Tường Vân thấy thế thì cũng không phản kháng, lập tức giao súng ra.
Thấy một màn như thế thì mọi người đều thổn thức không thôi, Tôn Tường Vân đã trở thành phạm nhân mà người giải hắn đi lại chính là cảnh vệ của mình, thật là một chuyện đáng châm chọc.
- Các ngươi cũng đi theo.
Mắt thấy Tôn Tường Vân đã bị bắt ra ngoài, Cung Minh liền hướng về mấy tên thành viên trong XX quân đoàn nói.
- Vâng.
Mọi người nghe thế thì liền rục rịch đi theo.
Cung Minh thấy vậy thì cũng không nói gì thêm, khuôn mặt tươi cười nhìn Trần Anh, hỏi:
- Tiểu Anh, cô xem còn yêu cầu gì nữa không?
Trần Anh không trả lời, nàng quay đầu nhìn bdld nói:
- Đông Lai, việc này nên dừng lại đây, cậu cứ yên tâm, Trần tỷ sẽ cho cậu một cái công đạo.
Nghe được Trần Anh nói thế, sắc mặt Cung Minh không khỏi thay đổi.
Nguyên bản hắn cho rằng Trần Anh ra tay giúp đỡ Bùi Đông Lai là vì Trần Anh là một người ghét ác như cừu, gặp chuyện bất bình rút dao tương trợ. Hiện giờ mỗi lời Trần Anh nói đều mang theo 2 chữ " Trần tỷ" điều này làm cho Cung Minh hiểu được quan hệ giữa Trần Anh và Bùi Đông Lai thật không đơn giản a.
Không riêng gì Cung Minh mà ngay cả Cổ Bồi Nguyên và Hạ Y Na cũng ngạc nhiên. Nhất là Hạ Y Na, nàng biết được Bùi Đông Lai có quan hệ không tâm thường với Liễu Nguyệt, lại thấy Bùi Đông Lai có cử chỉ thân mật với Quý Hồng, hiện giờ Bùi Đông Lai lại có thêm một vị tỷ tỷ có năng lực cường đại, điều này không khỏi khiến nàng tò mò, rốt cuộc Bùi Đông Lai có thân phận gì?
- Cám ơn Trần tỷ.
Bùi Đông Lai cảm kích, hắn biết rõ, chuyện hôm nay nếu không có Trần Anh thì cho dù hắn có đoạn ghi âm kia cũng không thể nào đấu nổi Tôn Tường Vân.
- Trần tiểu thư, Cung chính ủy, chuyện này đã được giải quyết nhưng mà sinh viên của ta làm sao bây giờ?
Cổ Bồi Nguyên cau mày, lấy tình huống hiện giờ của XX quân đoàn thì huấn luyện căn bản không thể tiếp tục được nữa.
Cung Minh liền nói:
- Cổ hiệu trưởng, trên đường trở về, tôi sẽ dùng điện thoại báo cáo lại chuyện này cho Mạnh tư lệnh, đồng thời nhờ Mạnh tư lệnh phái người đến tiếp nhận XX quân đoàn. Nếu ngài không muốn để cho sinh viên của ngài tiếp tục huấn luyện thì như vậy, sáng sớm mai tôi sẽ an bài người hộ tống sinh viên trở về.
- Sáng mai trở về.
Bởi vì chuyện tình của Bùi Đông Lai nên Cổ Bồi Nguyên có thành kiến rất lớn với XX quân đoàn, cho nên Cổ Bồi Nguyên liền quyết định sáng sớm mai sẽ trở về.
- Tốt.
Cung Minh liền đáp ứng, sau đó nghĩ điều gì, hỏi:
- Cổ hiệu trưởng, trước mặt chuyện tình mkn tiểu thư bị bắt cóc đã gây nhiệt náo, hơn nữa sáng sớm mau các người trở về sẽ khiến mọi người biết được, ngài xem trước khi chúng ta trở về có nên cho bọn họ biết một tiếng hay không?
- Được.
Cổ Bồi Nguyên nghĩ nghĩ rồi nối.
Cung Minh cũng không nói gì thêm, hắn nhìn về phía Trần Anh, chờ Trần Anh truyền đạt mệnh lệnh.
- Cung chính ủy, mọi người cú đi đi. Nguồn truyện: Truyện FULL
Trần Anh nghĩ nghĩ, nói:
- Cổ hiệu trưởng, tôi có mấy lời muốn nói riêng với Đông Lai, xin ngài tránh mặt một lát.
- Tốt.
Cổ Bồi Nguyên liền đáp ứng, sau đó mang theo Trương Thụy và Hạ Y Na rời đi.
Trước khi đi, Hạ Y Na nhìn trộm về phía Bùi Đông Lai, trong l òng cũng không biết suy nghĩ cái gì.
Một lát sau, trong phòng hội nghị chỉ còn lại Bùi Đông Lai và Trần Anh.
Dưới ánh đèn, lông mày Trần Anh nhíu lại. Bùi Đông Lai thấy thế thì mơ hồ đoán được dụng ý của Trần Anh, hắn cũng không hé răng.
- Đông Lai, cậu có quan hệ như thế nào với Liễu Nguyệt?
Vài giây sau, Trần Anh mở miệng hỏi, giọng nói có chút phức tạp, có lo lắng, có tò mò, còn có một chút trách cứ.
- Vừa mới tới Đông Hải thì ta đã được Cổ hiệu trưởng giới thiệu làm gia sư cho cháu của Liễu tỷ.
Bùi Đông Lai nghĩ một chút rồi trả lời, hắn cũng không để lộ quan hệ giữa Liễu Nguyệt và Bùi Vũ Phu.
- Vậy còn Quý Hồng?
- Không có quan hệ gì.
Bùi Đông Lai cười khổ:
- Bất quá, nàng ta hoài nghi người đua xe ngày hôm ấy là ta, còn hoài nghi ta là người thủ tiêu Chu Phúc Thái cho nên nàng đi tìm ta, lại bị Hạ Y Na thấy được.
- Thì ra là thế.
Nghe Bùi Đông Lai nói xong thì Trần Anh cau mày, dường như nàng cảm thấy được đây là một chuyện khá phiền phức.
- Trần tỷ không cần lo lắng, ta sẽ cẩn thận.
Thấy Trần Anh có chút lo lắng thì trong lòng Bùi Đông Lai ấm áp.
- Ừh.
Trần Anh gật gật đầu, nghĩ nghĩ, hỏi:
- Cậu đã ở chỗ Liễu Nguyệt 2 tháng, chắc hẳn cậu đã biết thân phận thật sự của Liễu Nguyệt?
- Biết.
Bùi Đông Lai thực rõ ràng gật gật đầu.
- Liễu Nguyệt cùng Quý Hồng chính là 2 đầu mục lớn nhất ở Đông Hải, không chuyện trái pháp luật nào mà không làm, cấp trên không hề đụng vào các nàng không phải là sợ các nàng, chẳng qua chuyện này dính dáng tới lợi ích của nhiều người.
Vẻ mặt Trần Anh nghiêm túc nói:
- Chờ thời cơ chín muồi, cấp trên sẽ động thủ, đến lúc đó kết quả của các nàng sẽ vô cùng thê thảm.
Nghe Trần Anh nói như thế thì Bùi Đông Lai cũng biết ngụ ý của Trần Anh, bất quá hắn vẫn không nói gì.
- Đông Lai, cậu là đệ tử của Tiêu Phi cho nên ta đã coi cậu là đệ đệ của ta.
Nói đến 2 chữ " Tiêu Phi" thì khuôn mặt Trần Anh hiện len vẻ đau thương, sau đó thở dài:
- Tỷ cũng không muốn cậu tiếp cận với Liễu Nguyệt, càng không hy vọng cậu gia nhập vào tổ chức của Liễu Nguyệt, cậu có thể hiểu được suy nghĩ của tỷ không?
Bùi Đông Lai hiểu được hảo ý của Trần Anh, đồng thời hắn cũng biết Liễu Nguyệt đối với hắn vô cùng tốt, cho nên hắn cũng không tỏ thái độ gì.
- Tỷ không hy vọng một ngày nào đó, tên của cậu sẽ có trong danh sách truy bắt của tỷ.
Trần Anh hơi thất vọng:
- Tỷ hy vọng cậu có thể suy nghĩ lại.
Nói xong, không đợi Bùi Đông Lai trả lời, nàng đã xoay người rời đi.
- Tỷ, nếu muốn làm chuyện của Tiêu Phi thì chắc chắn ta phải nhúng vào hắc đạo, cảm ơn lời nhắc nhở của tỷ, ta sẽ hảo hảo nắm vận mệnh của mình vào trong tay. Đồng thời, ta sẽ không để tỷ khó xử.
Nhìn bóng lưng Trần Anh rời đi, Bùi Đông Lai nhắm 2 mắt lại, thì thào nói.