Sau khi cùng nới chuyện với Bùi Đông Lai xong, Liễu Nguyệt khôi phục lại khí thế lạnh lùng của người có quyền thế, ngữ khí nói chuyện khiến cho người ta có cảm giác không thể phản kháng.
Mạc Nhận giữ im lặng rời đi.
Chính là lúc rời đi hắn làm như vô ý liếc nhìn Bùi Đông Lai một cái.
Hành động của Mạc Nhận làm cho đôi mi thanh tú của Liễu Nguyệt nhẹ nhàng nhíu lại không nói cái gì nữa.
Sau khi Mạc Nhận rời đi, Liễu Nguyệt đưa Bùi Đông Lai tiến vào một biệt thự tràn ngập phong cách châu Âu, lập tức đi đến đại sảnh.
Đi theo phía sau Liễu Nguyệt, Bùi Đông Lai ngửi thấy một mùi thơm, ban đầu Bùi Đông Lai tưởng là mùi hoa thơm trong vườn của biệt thự nhưng sau khi hắn cùng Liễu Nguyệt tiến vào đại sảnh của biệt thự thì bởi vì khoảng cách hai người gần hơn hắn mới phát hiện mùi hoa này là từ trên người Liễu Nguyệt phát ra.
Bùi Đông Lai nhớ lại thời gian ở cùng với Tần Đông Tuyết, trên người Tần Đông Tuyết có mùi thơm đặc thù của nữ nhân, nhưng mùi thơm giống như trên người Liễu Nguyệt thì lại là lần đầu tiên ngửi được.
Cùng với kiến trúc của biệt thự giống nhau, bên trong biệt thự cũng là phong cách châu Âu điển hình, rườm rà nhưng hoa lệ.
Trên ghế sa lon trong đại sảnh là một tiểu cô nương ước chừng bảy tám tuổi, mặc quần đùi nhỏ nằm trên ghế sa lon xem ti vi.
Nghe thấy tiếng mở cửa, tiểu cô nương lập tức đem ánh mắt từ trên ti vi dời đi, đứng mạnh dậy trên ghế sa lon, cầm điều khiển từ xa, trợn trừng con ngươi nhìn chằm chằm Bùi Đông Lai như là phát hiện một tân đại lục, cảm thấy hết sức hứng thú.
- Này Xin chào, ta tên là Đông Phương Uyển Nhi, mẹ nói ngươi thi ĐH được 745, ngươi là truyền thuyết của cuộc thi sao?
Nhìn đi nhìn lại, tiểu cô nương tên là Đông Phương Uyển Nhi hứng thú hỏi.
- Uyển Nhi ăn nói lễ phép chút.
Liễu Nguyệt không nặng không nhẹ giáo huấn khuôn mặt không lạnh lùng giống như bên ngoài biệt thự mà lộ ra vài phần cưng chiều.
- Dạ!
Đông Phương Uyển Nhi khẽ mân mê miệng nhỏ, khẽ hừ một tiếng tiếp tục xem phim hoạt hình.
Liễu Nguyệt hơi có vẻ xin lỗi liếc Bùi Đông lai một cái:
- Bùi Lão sư, Uyển Nhi tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện người đừng để ý.
- Hừ hừ.
Đông Phương Uyển nặng nề lẩm bẩm hai tiếng, bày ra bộ dáng kháng nghị.
Bùi Đông Lai thấy thế thì không khỏi cảm thấy Đông Phương Uyển Nhi đáng yêu, nhẹ nhàng cười nói:
- Không có gì.
- Uyển Nhi, mau đi gọi Lãnh Vũ xuống đây.
Sau khi Bùi Đông Lai ngồi xuống, Liễu Nguyệt đưa cho Bù Đông Lai một cốc nước trái cây lạnh rồi nói với Đông Phương Uyển Nhi.
Lúc này đây Đông Phương Uyển không có làm trái lại mà hơi có vẻ hưng phấn quơ quơ cái tay nhỏ bé nói:
- Dạ.
Nói xong Đông Phương Uyển còn nghịch ngợm hướng tới Bùi Đông Lai thè lưỡi, một bộ dáng vui sướng khi người khác gặp họa.
- Bùi lão sư nếu như ngài không để ý thì sau này cứ gọi ta là Liễu tỷ đi.
Liễu Nguyệt thấy Đông Phương Uyển lên lầu thì nhếch chân bắt chéo ngồi trên ghế sa lon nói với Bùi Đông Lai.
- Liễu Tỷ người gọi ta là Đông Lai được rồi.
Tuy rằng cảm giác đầu tiên của Bùi Đông lai khi gặp Liễu Nguyệt là lạnh lùng cường thế, nhưng trong lòng hắn cũng không thấy phản cảm với nữ nhân này mà tương phản trực giác nói cho hắn biết Liễu Nguyệt so với vẻ bên ngoài thì còn dễ tiếp xúc hơn.
- Ừ.
Liễu Nguyệt khẽ gật đầu.
Cùng lúc đó trên lầu truyền đến một tiến mở cửa, một gã thiếu niên từ trong phòng đi ra.
Thiếu niên này nhìn qua cao khoảng chừng 1m8, tóc mai bình thường, kiểu tóc nhìn qua có chút cá tính.
Trừ những cái đó ra, khuôn mặt của thiếu niên này khá tuấn mỹ, bất quá màu da cũng không trắng nõn giống các thiếu niên con nhà giàu khác mà là màu đồng cổ.
Có lẽ là do trời nóng, thiếu niên này chỉ mặc một chiếc quần lót, giống như một con nghé con, nửa trên người cường tráng hoàn toàn khoe ra, cơ ngực cơ bụng hoàn toàn rõ ràng.
Thiếu niên sau khi ra khỏi phòng thì cưng chiều ôm lấy Đông Phương Uyển, sau đó mới nhìn xuống dưới lầu.
Trong phút chốc ánh mắt Bùi Đông Lai và gã thiếu niên gặp nhau trên không trung.
Trong ánh mắt toát ra vài phần kiệt ngạo bất thuần, còn có vài phần địch ý.
Hơn nữa địch ý trong mắt thiếu niên không che giấu giống Mạc Nhận mà là biểu hiện rõ ràng.
Nhận thấy được điều này Bùi Đông lai giữ im lặng, mà Đông Phương Uyển Nhi nhìn thấy Bùi Đông Lai và tên thiếu niên nhìn nhau thì giống như trai cò đánh nhau ngư ông được lợi trên mặt hiện một cái tiểu má núm đồng tiền đáng yêu cười đến kêu lên một cái sung sướng.
Rất nhanh thiếu niên ôm Đông Phương Uyển đi xuống đại sảnh lầu một, tôn kính chào Liễu Nguyệt một câu:
- Tiểu cô.
- Đây là Bùi lão Sư là người mà ta nói với cháu ngày hôm qua, đến để làm gia sư cho cháu.
Đối với thiếu niên Liễu Nguyệt không có biểu hiện cưng chiều giống như Đông Phương Uyển, nhưng ở sâu trong mắt lại cất giấu tình yêu nồng đậm.
- Bùi lão sư, người khỏe.
Nghe Liễu Nguyệt giới thiệu, thiếu niên trước tiên đứng dậy đi đến trước mặt Bùi Đông Lai, vươn hai tay ra, thái độ khá tốt, tươi cười rất nhiệt tình.
Mắt thấy thiếu niên chơi trò này thì Bùi Đông lai cười khổ, cũng đứng dậy cùng với thiếu niên bắt tay.
- Đông Lai đây là cháu họ ta, Đông Phương Lãnh Vũ, đang học lớp 11.
Liễu Nguyệt giới thiệu với Bùi Đông Lai.
Bên tai vang lên tiếng xưng hô của Liễu Nguyệt với Bùi Đông Lai thiếu niên tên là Đông Phương Lãnh Vũ có vẻ hơi kinh ngạc.
Hiển nhiên hắn thật không ngờ Liễu Nguyệt luôn luôn lạnh lùng lại có thể trong khoảng thời gian ngắn quen thuộc với Bùi Đông Lai như thế.
- Tiểu Vũ, Bùi Lão sư chẳng những thi được 745 điểm, hơn nữa còn rất được Cổ Hiệu Trưởng coi trọng.
Mắt thấy Bùi Đông Lai cùng Đông Phương lãnh Vũ buông tay ra Liễu Nguyệt cố ý sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn nói:
- Cháu cần theo Bùi lão sư chăm chỉ học tranh thủ sang năm thi vào học viện đại học Đông Hải.
- Đã biết, tiểu cô.
Đông Phương Lãnh Vũ gật đầu đáp ứng thái độ tương đối nghiêm chỉnh.
Liễu Nguyệt nghe vậy muốn nói cái gì, lại nghe thấy tiếng điện thoại, rút điện thoai ra, trầm ngâm vài giây đồng hồ hơi xin lỗi Bùi Đông Lai noi:
- Đông Lai ta có việc phải đi, giữa trưa trở về thương lượng tiếp, Lãnh Vũ sẽ dẫn ngươi đi xem phòng của mình.
- Được Liễu tỷ.
Bùi Đông Lai gật đầu.
- Uyển Nhi xem TV xong nhớ học đàn đấy.
Liễu Nguyệt cầm lấy túi xách, trước khi ra cửa không quên dặn dò Đông Phương Uyển một câu.
- Đã biết, chờ khi nào mẹ về con sẽ cho mẹ xem.
Đông Phương Uyển nhu thuận cười, trong con mắt cũng lóe lên ánh mắt mong chờ, tựa hồ nàng chờ mong sự việc xảy ra sau khi Liễu Nguyệt đi khỏi.
Mà Đông Phương Lãnh Vũ cũng đi lên lầu không biết làm cái gì.
Nửa phút đồng hồ sau Liễu Nguyệt cưỡi xe lincoln rời khỏi biệt thự thì Đông Phương Lãnh Vũ cầm một xấp hồng vào phòng khách, trực tiếp nói trước mặt Bùi Đông lai:
- Cho ngươi hai lựa chọn hoặc là lấy tiền rồi cút đi hoặc là ta đá ngươi ra bên ngoài.
Có lẽ bởi vì nguyên nhân Đông Phương Lãnh vũ tôn trọng Liễu Nguyệt từ nội tâm, Bùi Đông Lai nhiều ít từ trên người Đông Phương Lãnh Vũ tìm được một chút điểm giống nhau, đối với việc Đông Phương Lãnh Vũ sắc mặt không tốt ăn nói khó nghe nhưng hắn không có tức giận mà ảm đạm cười nói:
- Nếu ta không chọn cái nào thì sao?
- Thật đáng tiếc ngươi chẳng những phải cút ra khỏi đây mà còn phải tự mình trả tiền thuốc men.
Đông Phươn Lãnh Vũ cườil một tiếng, trực tiếp từ trên ghế sa lon đứng lên.
Đông Phương Uyển thấy thế sợ hai người chiến đấu không kịch liệt xấu xa cười thêm mắm thêm muối nói:
- Đông Lai ca ca, Lãnh Vũ ca ca đánh nhau rất lợi hai, ngươi phải cẩn thận đó.
Đông Lai không cử động, yên tĩnh ngồi trên ghế sa lon.
- Ta cho ngươi thêm một cơ hội cuối cùng.
Đông Phương Lãnh Vũ tiến đến trước người Bùi Đông Lai rồi dừng lại, tựa hồ ở sâu trong nội tâm hắn cũng không muốn động thủ.
Bùi Đông Lai đứng lên, dừng ở trước ánh mắt kiệt ngạo bất tuần của Đông Phương Lãnh Vũ cười nói:
- Ta nếu theo Liễu tỷ đi vào biệt thự này, nếu phải rời đi thì phải do nàng nới mới được.
Không trả lời.
Đông Phương Lãnh Vũ trực tiếp hướng về phía Bùi Đông Lai đấm ra một quyền lực đạo không nhỏ.
Bùi Đông Lai không né không tránh, mà là đem tay phỉa chém ra ngăn đón nắm tay của Đông Phương Lãnh vũ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Chưởng khắc quyền.
Đây là do qua tử dạy cho hắn.