Có thể thấy được lúc này sắc mặt nàng tỏ ra trắng bệch, ánh mắt trống rỗng vô thần dường như vẫn còn bị ám ảnh bởi chuyện tối qua.
"Két"
Cửa phòng bệnh mở ra, Trương Đồ Hổ đi vào.
Theo bản năng Chu Thiến xoay đầu lại nhìn ra phía bên cửa thì thấy được người xuất hiện là Trương Đồ Hổ, ánh mắt nàng liền trở nên tức giận, muốn ngồi dậy nhưng căn bản là không thể dậy nổi.
- Không nên cử động.
Trương Đồ Hổ thấy Chu Thiến muốn đứng dậy, vội vàng đi tới, ngăn trở Chu Thiến, vẻ mặt lo lắng hỏi han:
- Cô sao rồi?
Hả?
Nhận thấy được trong giọng nói Trương Đồ Hổ có chút lo lắng thì Chu Thiến có chút hồ nghi, không nói gì.
Hồ nghi là bởi vì Chu Thiến biết được thân phận của Trương Đồ Hổ cũng biết được hắn chính là người giới thiệu mình cho Pavarotti, hắn thật ra là một tên mặt người dạ thú.
- Tôi thật không ngờ sẽ xảy ra chuyện này, tối hôm qua là tôi đưa cô đến bệnh viện.
Thấy vẻ mặt hồ nghi của Chu Thiến thì Trương Đồ Hổ lại giải thích, giọng nói mang theo vài phần cầu khẩn.
- Thù lao của tôi đâu?
Chu Thiến không đoán được ý nghĩ trong lòng Trương Đồ Hổ, nàng mở miệng hỏi.
Đối với nàng mà nói thì hiện giờ nàng chỉ muốn lấy tiền để cứu đi người mẹ của mình mà thôi, mọi chuyện đối với nàng đã không còn quan trọng nữa rồi.
Ân
Nghe được Chu Thiến nói thế thì Trương Đồ Hổ vốn là ngẩn ra, sau đó thầm mắng Pavarotti thật sự như shjt, ngay cả tiền cũng chưa đưa.
Sau đó hắn liền cắn răng:
- Tiểu Chu, hiện tại tôi sẽ đưa chi phiếu cho cô.
Nói xong, Trương Đồ Hổ liền lấy chi phiếu ra rồi ký tên vào đó.
- Chờ sau khi cô ra viện thì cô có thể dùng chi phiếu 100 vạn này để làm phẫu thuật cho mẹ của mình.
Trương Đồ Hổ đem tờ chi phiếu 100 vạn đến trước mặt Chu Thiến.
Hả?
Nghe được 100 vạn thì mắt của Chu Thiến mở to ra, sau đó cầm lấy tờ chi phiếu.
- Dựa vào ước định lúc trước thì tên kia sẽ trả cô 10 vạn Đô, đối thành NDT cũng được 60 vạn.
Trương Đồ Hổ giải thích:
- Tôi đưa cô 100 vạn là cảm thấy có lỗi với việc tối qua, hơn nữa là muốn cô giúp tôi 1 việc.
- Không cần, tôi chỉ cần 60 vạn.
Đối với Chu Thiến mà nói, nếu không bởi vì mẫu thân của nàng cần tiền để phẫu thuật thì nàng sẽ không bao giờ làm ra những chuyện này, hiện giờ nàng chỉ muốn lấy 60 vạn để làm phẫu thuật cho mẹ mình, nàng không muốn lấy số tiền còn lại mà mình bán đi thể xác và linh hồn kia.
Như vậy sẽ khiến nàng vẫn còn ở trong cơn ác mộng.
- Tiểu Chu, cô hiểm lầm rồi, tôi không muốn cô làm cái chuyện đó nữa.
Trương Đồ Hổ thấy Chu Thiến dứt khoát cự tuyệt, có chút nóng nảy, nói thẳng ra mục đích:
- Tôi chỉ muốn cô làm chứng cho tôi, chứng mình là cô tự nguyện giao dịch với Pavarotti chứ không phải là do tôi ép buộc, hay dùng thủ đoạn gì.
Lại nghe được Trương Đồ Hổ nói thế thì Chu Thiến trầm mặc.
- Tiểu Chu, tôi thừa nhận là tôi hao hết tâm tư giới thiệu cô với Pavarotti là muốn nịnh bợ hắn, để hợp tác làm ăn với hắn nhưng mà tôi cũng không có ý làm ra những chuyện ác ý như thế, ngược lại sau khi biết cô sắp chết thì tôi liền đưa cô đến bệnh viện ngay.
Mắt thấy Chu Thiến trầm mặc, Trương Đồ Hổ sợ Chu Thiến không đồng ý, lập tức hiểu ý lấy chi phiếu ra:
- Mà vừa rồi chính là thù lao của cô, tôi sẽ ký cho tôi thêm tờ….
- Ông đưa tôi đến bệnh viện là sợ tôi chết ở biệt thự của ông, ông sẽ bị liên lụy nên ông mới đưa tôi đến đây.
Chu Thiến mở miệng, giọng nói của nàng tỏ ra bình tĩnh mà đáng sợ:
- Mà sở dĩ ông trả thù lao giúp tên ngoại quốc kia là bởi vì ông muốn tôi đi giải thích với 1 người khác, có đúng không?
"Ách..."
Lời nói của Chu Thiến khiến cho Trương Đồ Hổ há to mồm, không phản bác được.
- Tôi chỉ cần 60 vạn, ngoài ra hắn ta không cần….
Thấy Trương Đồ Hổ trầm mặc, Chu Thiến mở miệng lần nữa.
Nhưng mà.
Không đợi Chu Thiến nó hét thì Trương Đồ Hổ vội vàng nói:
- 200 vạn, chỉ cần cô đi giải thích với ngươi kia thì tôi sẽ cho cô 200 vạn, loại chuyện này cả đời cô sẽ không gặp được đâu.
- Tôi chỉ cần 60 vạn…
- 300 vạn, chỉ cần cô đi theo tôi thì tôi đưa cô 300 vạn.
Trương Đồ Hổ vội vàng lên tiếng, bởi vì hắn cảm thấy Chu Thiến đã nắm lấy nhược điểm của hắn, vì thế tuy rằng hắn cắn răng cắn lợi đưa tiền nhưng mà nếu làm như vậy Bùi Đông Lai không làm gì hắn thì đừng nói 300 vạn, cho dù 3000 vạn thì hắn cũng bằng lòng.
Bởi vì.
So với tiền thì hắn lại cần mạng của mình hơn. nguồn TruyenFull.vn
- Tôi sẽ đi theo ông nhưng tôi chỉ muốn 60 vạn của tôi.
Sau đó, coi như lúc Trương Đồ Hổ chuẩn bị tăng giá thì Chu Thiến mở miệng, giọng nói nhỏ nhưng vô cùng kiên định:
- Hắn là ân nhân của tôi và mẫu thân của tôi, tôi muốn đi cảm ơn hắn.
Nàng không cần tiền, nàng chỉ muốn đi cảm ơn Bùi Đông Lai, mà liền đáp ứng thỉnh cầu của mình sao?
Lời nói của Chu Thiến khiến Trương Đồ Hổ ngẩn ra.
…
Đối với hết thảy mọi chuyện thì Bùi Đông Lai cũng không biết, sau khi luyện công buổi sáng xong thì hắn cùng Quý Hồng, Đông Phương Lãnh Vũ trở về biệt thự.
- Bùi tiên sinh, tiên sinh, De Rossi ở bên ngoài, nói muốn gặp ngài.
Đợi Bùi Đông Lai tắm xong thì Tiểu Lang bước lên hội báo.
Nghe được Tiểu Lang hội báo, Bùi Đông Lai không nói hai lời, tự mình ra cửa nghênh đón.
Bên ngoài biệt thự, bộ dạng De Rossi uể oải dựa vào ở trên ô tô, miệng ngậm một cây cỏ, thấy Bùi Đông Lai đi ra thì phun ngọn cỏ đi, vẻ mặt có chút tiếu ý, nói:
- Tiểu tử, rất ngoan độc, có thể làm cho đám người Mafia chết hết, hơn nữa còn làm cho đám người Thần Võng sợ tới mức cút khỏi Nam Cảng.
- Thật có lỗi, De Rossi lão sư, tôi vứa mới tắm, khiến ngài chờ lâu rồi.
Đối mặt với lời tán dương của De Rossi thì Bùi Đông Lai không cảm thấy tự hào mà cúi đầu thật sâu với De Rossi, hiển nhiên là hắn đang giải thích vì sao không để cho De Rossi đi vào biệt thự.
Đối với Bùi Đông Lai mà nói, vô luân là De Rossi hay là những người khác thì cũng đã từng dạy hắn vô số kỹ năng, hơn nữa còn giúp hắn đối phó Thần Võng, hắn luôn nhớ điều này ở trong lòng.
- Tiểu tử ngốc, thời kỳ quan trọng, Tiểu Lang không biết ý đồ của ta đến đây, không cho ta vào là đúng, cậu giải thích cái gì?
De Rossi liền vỗ vỗ bả vai Bùi Đông Lai, nói sang chuyện khác:
- Người cậu cần ta đã mang đến.
Nói xong, De Rossi liền thủ thế, một gã thành viên dong binh đoàn Satan liền xách Từ Hoành kẻ âm thầm cấu kết với Dracula từ trong xe xuống, dẫn tới trước người Bùi Đông Lai.
"Phù..Phù"
Nhìn khuôn mặt quen thuộc của Bùi Đông Lai thì Từ Hoành không nói 2 lời, vội vàng quỳ xuống:
- Thực xin lỗi, Bùi tiên sinh, là tôi hồ đồ, tôi không nên làm chuyện xấu xa này, xin Bùi tiên sinh hãy nghĩ lại Tưởng đại ca mà tha cho tôi một con đường sống.
Nói xong, Từ Hoành liền ra sức lạy, hắn muốn dùng cách này để cầu xin tha thứ.
- Ta đã từng giúp Hồng Tinh tiêu diệt Đông Tinh, cứu mạng của ông. Sau đó, ta không có thâu tóm Hồng Tinh mà để cho tập đoàn Hồng Tinh và Đông Tinh hợp lại, để cho ông có được cổ phần, ta tự nói với Tưởng thúc rằng ta đã quan tâm đến anh em của thúc ấy.
Bùi Đông Lai thấy Từ Hoành quỳ trước mặt mình giống như một con chó TQ cầu xin tha thứ thì sắc mặt bình tĩnh, nói:
- 2 ngày trước, ta lầm vào tuyệt cảnh, cửu tử nhất sinh, cả tập đoàn Đông Hải như vậy cũng chỉ có một mình âm cấu kết với địch nhân âm thầm đâm vào sau lưng ta, hiện giờ ta lại có thẻ lật ngược thế cờ, ông bảo rằng ta tha cho ông một con đường sống, ông nói có thể được sao?
Không có khả năng.
Trong lòng Từ Hoành hiện ra cái đáp án này.
- Nạp Lan gia từng vong ân bội nghĩa, lấy oán trả ơn, ta đã tiêu diệt toàn gia.
Bùi Đông Lai tuyên án:
- Nhưng mà ta sẽ không giết ông, ta sẽ cho ông làm sơn dương thế tội, cả đời sám hối trong ngục giam.