“Vù”
Trong chớp mắt, Đông Phương Lãnh Vũ liền đến trước người Chu Kiến rồi tung ra một quyền.
“Bốp”
Không đợi Chu Kiến né tránh thì một quyền của Đông Phương Lãnh Vũ đã nện trúng vào đầu của Chu Kiến.
“ Ù…Ù..”
Chu Kiến chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, 2 tai vang lên nhưng tiếng ù ù rồi ngã xuống.
Một quyền đánh trúng, Đông Phương Lãnh Vũ không ngừng lại, ngay sau đó lại là một chiêu Câu Quyền.
“ Bốp”
Một quyền này đánh trúng ngay cằm của Chu Kiến.
“Phốc”
Răng và máu của Chu Kiến liền văng ra, thân thể của Chu Kiến liền lộn ngược về phía sau.
"Ách..."
Thấy một màn như thế thì đám hoàn khố ở phía sau Chu Kiến liền há to miệng, bọn hắn biết tính tình của Đông Phương Lãnh Vũ không tốt nhưng không ngờ Đông Phương Lãnh Vũ lại ra tay dũng mãnh như thế.
“Rầm”
Thân thể Chu Kiến liền ngã xuống đất, sau đó thân thể của hắn không ngừng giật giật, người nhìn qua thì còn tưởng hắn sắp chết đến nơi rồi.
- Mẹ nó, ngay cả Chu ca mà cũng dám đánh.
Chu Kiến ngã xuống đất làm cho đám hoàn khố kia lấy lại tinh thần, trong đó có một tên là chó săn của Chu Kiến tên là Triệu Vĩ, lúc này thấy Chu Kiến ngã xuống đất thì lập tức quát lớn:
- Mọi người cùng nhau tiến lên đánh tên tạp chủng này.
“Vù”
Đám chó săn của Chu Kiến sớm đã khó chịu với những hành vi của Đông Phương Lãnh Vũ, lúc này nghe được đồng bạn nói như thế thì lập tức đánh về phía Đông Phương Lãnh Vũ.
Không riêng gì bọn hắn mà những kẻ trước đây đi theo Đông Phương Lãnh Vũ, bây giờ đi theo Chu Kiến cũng xông lên, muốn đánh Đông Phương Lãnh Vũ để phát tiết những oán hận trong lòng.
Trong lúc nhất thời, đám hoàn khố kia liền đánh về phía Đông Phương Lãnh Vũ.
Nhưng mà.
Tốc độ của Đông Phương Lãnh Vũ lại nhanh hơn so với bọn hắn.
Bắt giặc cần bắt vua, đánh người cần đánh tên cầm đầu.
Đây là điều mà Bùi Đông Lai dạy hắn nên hắn luôn luôn nhớ ở trong lòng.
Không chờ cho đám người kia nhảy đến bên cạnh Đông Phương Lãnh Vũ thì Đông Phương Lãnh Vũ giống như mãnh hổ xuống núi, trực tiếp xông lên vung tay nhắm ngay tên dẫn mà nện vào mặt, bất quá hắn lại bị đá trúng 2 cước.
Bởi vì luyện “ Dẫn thể thuật” và đứng tấn cho nên hạ bàn của Đông Phương Lãnh Vũ rất ổn cho nên bị trúng 2 cước này cũng không có việc gì, một tay hắn liền ấn chặt đầu Triệu Vĩ, tay kia vung lên, rồi nện xuống.
“Bốp”
“Rắc”
Một quyền nện xuống, sống mũi của Triệu Vĩ đã bị một đấm của Đông Phương Lãnh Vũ làm cho gãy vụn, máu tươi văng khắp nơi.
"A..."
Đau đớn kịch liệt làm cho Triệu Vĩ phát ra một tiếng hét thảm.
“ Bốp..Bốp..Bốp..”
Cùng lúc đó, vài tên hoàn khố vung quyền lên người, lên đầu của Đông Phương Lãnh Vũ.
Không để ý đến cơn đau trên người, hai mắt Đông Phương Lãnh Vũ đỏ lên, giống như làm một con sư tử bị chọc giận, không ngừng vung quyền vào mặt Triệu Vĩ.
Mỗi một lần vung quyền, hắn đều dùng hết sức.
Một một lần vung quyền, hắn đều bị trúng nhiều đòn.
Nhưng mà.
Hắn không để ý.
Hắn cũng dường như đã quên đi đau đơn.
Hắn giống như là một người điên, không ngừng vung quyền.
Một quyền, hai quyền, ba quyền...
Sau khi đánh xong 3 quyền thì cả người Triệu Vĩ đều đầy máu, ăn nói trở nên lộn xộn:
- A…A…Đừng…Đánh đánh nữa…
“Bốp”
Đông Phương Lãnh Vũ đánh ra quyền thứ 4 khiến cho những lời cầu xin của Triệu Vĩ biến mất, cả người trực tiếp ngất đi.
“Bốp…Bốp…Bốp”
Nhưng mà, trên người của Đông Phương Lãnh Vũ cũng bị ăn quyền của những tên hoàn khô kia.
Ánh rạng đông, trên mặt của hắn dính đầy máu tươi, không biết là của mình hay là của Triệu Vĩ.
- Chết người rồi, đánh chết người rồi.
Cách đó không xa, vài em nữ sinh thấy được người Triệu Vĩ toàn là máu, vẫn không nhúc nhích thì nghĩ rằng Triệu Vĩ đã bị Đông Phương Lãnh Vũ đánh chết cho nên liền hét lớn lên.
“Lộp bộp”
Nghe được tiếng thét của những nữ sinh này, thấy được người Triệu Vĩ toàn là máu thì trong lòng đám hoàn khố kia run lên, theo bản năng liền dừng tay lại.
Nhưng mà.
Đông Phương Lãnh Vũ không có dừng tay.
Hắn tung ra quyền thứ 5.
Tuy rằng lực đạo và tốc độ của một quyền này kém xa so với mấy quyền trước nhưng mà cũng chính xác mà nện trúng mặt Triệu Vĩ.
“Bốp”
Máu tươi văng ra, khuôn mặt Triệu Vĩ rung lên, không chút phản ứng nào.
"A..."
Thấy một màn như vậy thì đám người xem xung quanh liền sợ tới mức lại hét lên.
Trong đôi mắt đám hoàn khố kia toát lên vài phần sợ hãi.
"Hô... Hô..."
Sau đó, Đông Phương Lãnh Vũ không có tiếp tục đánh Triệu Vĩ đang hôn mệ nữa mà cố nén đau đớn, đứng lên, thở ra 2 hơi, 2 mắt đỏ ngàu nhìn về phía đám hoàn khố kia:
- Đánh nữa đi? Con mẹ chúng mày sao không đánh lão tử nữa? Tiếp tục đi?
Không trả lời.
Đám hoàn khố liền lùi về sau 1 bước.
Một bước lớn.
- Con mẹ chúng mày, không phải là chúng mày chửi Đông Lai ca sao? Có gan thì con mẹ chúng mày tiếp tục mắng thêm một câu thử xem?
Ánh mắt Đông Phương Lãnh Vũ đỏ ngầu nhìn về phía đám hoàn khố kia, giống như là ánh mắt của dã thủ nhìn thấy con mồi, làm cho lông tóc người ta dựng đứng.
Có lẽ là ánh mắt Đông Phương Lãnh Vũ quá kinh khủng, có lẽ là hành động lúc này của Đông Phương Lãnh Vũ quá hung tàn cho nên không có một người nào dám nhìn thẳng vào Đông Phương Lãnh Vũ.
Một người cũng không có.
Đông Phương Lãnh Vũ thấy thế, thu hồi ánh mắt rồi bước lên 1 bước.
Đám hoàn khố liền lùi về sau 1 bước.
Đông Phương Lãnh Vũ bước lên bước thứ 2.
Đám hoàn khố lại lùi về sau.
"Bá!"
Sau đó, Đông Phương Lãnh Vũ liền cúi người xuống, nắm lấy cổ áo của Chu Kiến rồi xách Chu Kiến lên khỏi mặt đất.
- Mày…Mày muốn làm gì?
Chu Kiến thấy được khuôn mặt đầy máu của Đông Phương Lãnh Vũ, thấy được ánh mắt hung tàn của Đông Phương Lãnh Vũ thì sợ tới mức khi nói chuyện cũng run lên.
- Mày nghe cho kỹ.
Đông Phương Lãnh Vũ giơ Chu Kiến đến sát người, giọng nói khàn khàn:
- Tao mặc kệ thằng cha mày làm bộ trưởng gì nhưng mà sau này nếu mày còn dám mắng Đông Lai ca một câu thì lão tử làm thịt mày.
"Ách..."
Chu Kiến bị dọa đến trợn mắt há hốc mồm.
- Cậu làm gì đó? Buông người xuống.
Sau đó, không đợi Chu Kiến lên tiếng thì bảo vệ trưởng học mang theo côn điện chạy tới.
- Không cần hoài nghi lời nói của lão tử.
Không để ý đến lời cảnh cáo của mấy tên bảo vệ kia, Đông Phương Lãnh Vũ nhổ một ngụm nước miếng vào mặt Chu Kiến, sau đó hắn lại vung quyền, nện thẳng vào miệng của Chu Kiến.
“A..”
Quyền chưa tới, Chu Kiến liền sợ tới mức phát ra một tiếng hét thảm, hai mắt nhắm lại, trực tiếp dọa hôn mê bất tỉnh.
“Bốp”
Chu Kiến bị một quyền của Đông Phương Lãnh Vũ đánh vào miệng, 4 cái răng cùng máu tươi liền phun ra, sau đó té ngã xuống đất làm cho người ta nhìn vào mà cảm thấy ghê người.
- Dừng tay.
Tên bảo vệ vung côn điện lên, phát ra cảnh cáo với Đông Phương Lãnh Vũ.
Đông Phương Lãnh Vũ buông tay ra, dần dần bình tĩnh trở lại, tùy ý để 5 tên bảo vệ của trường tới gần để chế phục hắn.
Sau đó, Đông Phương Lãnh Vũ cùng đám hoàn khố không bị thương bị đám người bảo vệ trường đưa đi, còn Chu Kiến cùng với Triệu Vĩ thì bị đưa đến phòng y tế trong trường.
30’ sau.
Trường trung học tư nhân Thánh Quang tổ chức hội nghị khẩn cấp.
Bùi Đông Lai đến bệnh viện Đông Hải, trong một phòng bệnh cấp cao thì gặp được Liễu Nguyệt cùng Đông Phương Uyển Nhi.
Đông Phương Uyển Nhi nằm ở trên giường bệnh, hai mắt nhắm nghiền, khuôn mặt đáng yêu trở thành một màu xám xịt, trên tay có cắm kim tiêm đang truyền dịch mà Liễu Nguyệt ngồi ở một bên thì tỏ ra lo lắng, cầm lấy cánh tay còn lại của Đông Phương Uyển Nhi.
- Liễu tỷ, Uyển Nhi không có sao chứ?
Đi vào phòng bệnh, Bùi Đông Lai vội vàng đi nhanh về phía Liễu Nguyệt.
- Virus cảm khiến cho sốt cao.
Liễu Nguyệt mang theo vài phần tự trách, nói:
- Vừa rồi bác sĩ đã chườm đá hạ nhiệt độ, hiện tại thì đã hạ xuống dưới 39 độ.
“Phù”
Bùi Đông Lai nghe vậy, âm thầm nhẹ nhàng thở ra, cúi người, đưa tay xoa đầu của Đông Phương Uyển Nhi.
- Liễu tỷ không cần lo lắng.
Bùi Đông Lai thu tay về, cười nói:
- Uyển Nhi ngủ xong sẽ không có việc gì đâu.
“Reng…Reng…”
Lúc này đây, không đợi Liễu Nguyệt mở miệng, đột nhiên tiếng điện thoại vang lên.
Liễu Nguyệt lấy điện thoại ra, thấy được số gọi đến là từ trường trung học tư nhân Thánh Quang thì hơi ngẩn ra sau đó liền nghe máy.
- Liễu tiểu thư, chào cô, tôi là Khang Kiếm, hiệu trưởng của trường trung học Thánh Quang.
Đầu bên kia điện thoại, giọng nói của Khang Kiếm tỏ ra vô cùng ngưng trọng:
- Vừa rồi cháu của cô đã đánh nhau với người khác, tình huống vô cùng nghiêm trọng.
- Nó có sao không?
Trong lòng Liễu Nguyệt cả kinh, mở miệng hỏi.
- Cậu ta cũng bị thương.
Khang Kiếm nói:
- Tình huống cụ thể, đợi cô đến rồi nói sau.
- Liễu tỷ, để tôi đi cho.
Bởi vì thính lực của Bùi Đông Lai quá biến thái cho nên hắn đã nghe được cuộc nói chuyện trong điện thoại, hắn liền Liễu Nguyệt một cái:
- Tỷ hãy ở lại mà chăm sóc Uyển Nhi.
- Được.
Liễu Nguyệt hơi do dự một chút sau đó liền đồng ý đề nghị của Bùi Đông Lai rồi còn bổ sung thêm:
- Sau khi biết rõ mọi chuyện thì hãy gọi điện báo cho tôi.
Chẳng lẽ có người khi dễ Tiểu Vũ?
Bùi Đông Lai gật đầu, xoay người đi, không nhịn được mà thầm hỏi.