Một đôi nam nữ hấp dẫn toàn bộ ánh mắt của mọi người.
Nam tử trẻ tuổi là lão đại ở phía sau hắc đạo ở Đông Hải, đó chính là Bùi Đông Lai. Còn nữ nhân này là Xà mỹ nữ Quý Hồng.
Đối với Bùi Đông Lai mà nói thì đây chính là lần thứ 2 hắn đến nơi này, lần đầu tiên là hắn tới đây dùng cơm với Liễu Nguyệt, Mộ Khuynh Nhan.
Hôm nay tuy rằng thân phận hắn đã khác nhưng mà hắn vẫn không tỏ ra bộ dạng hung hăng, càn quấy của một tên công tử ăn chơi trách táng. Ngược lại cử chỉ của hắn vô cùng tao nhã.
- Tục ngữ nói " Người đẹp vì lụa, lúa tốt vì phân" Lão bản thân ái của ta, thật không ngờ bộ quần áo hôm nay cậu mặc lại có mị lực đến thế.
Quý Hồng nhẹ nhàng nuốt một miếng thịt bò, sau đó bưng chén rượu bên cạnh lên, từ từ nhấp môi, thân hình nàng khẽ nghiêng về phía trước, chớp chớp đôi mắt làm mê hoặc lòng người, nũng nịu cười nói:
- Từ sau khi cậu vào đây thì vô số vị phu nhân đều nhìn cậu, chỉ cần cậu nguyện ý thì hôm nay có thể hưởng được hương vị 3p, 4p a. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Bên tai vang lên lời nói Quý Hồng, lại thấy nàng gióng như một quả đào chín mọng, toàn thân toát lên một hơi thở thành thục, cho dù là một người có định lực mạnh như Bùi Đông Lai cũng khó tránh mà phải phản ứng như một người đàn ông bình thường, bất quá trên mặt hắn không hề có chút dục vọng nào, chỉ giả vờ tức giận nói:
- Đệ đệ đây còn là xử nam, mà mấy người kia đã bị qua tay cả rồi, nếu cùng các nàng lăn qua lăn lại trên giường thì giá trị của ta đây sẽ giảm đi sao?
- Cậu còn là xử nam?
Quý Hồng cười, mở to hai mắt:
- Tỷ tỷ đây cũng còn là xử nữ, cậu có muốn cùng tỷ trải qua một đêm không?
- Muốn, rất muốn, vô cùng muốn.
Có lẽ là đã quá quen với trò khiêu khích này của Quý Hồng nên mặt hắn không đổi sắc:
- Ta sợ cái động không đáy của tỷ tỷ kia sẽ không ngăn cản được cây thương của ta đâm vào a. ( Nguyên văn, ko thêm)
- Vô sỉ, hạ lưu.
Sắc mặt Quý Hồng biến đổi.
- Như nhau, như nhau.
Bùi Đông Lai cười bưng chén rượu đỏ lên, nói:
- Tỷ tỷ, cùng cạn một chén nào.
- Linh hồn của cậu mới dơ bẩn.
Quý Hồng cố ý quệt mồm, nói.
Chẳng hiểu tại sao, mỗi lần thấy Quý Hồng làm ra hành động này thì Bùi Đông Lai lại cảm thấy vô cùng thú vị, lúc này Bùi Đông Lai không biết liêm sỉ nói:
- Đệ đệ đây chẳng những có tâm hồn dơ bẩn, mà còn có một thân cường tráng, ân, dùng sức mạnh cường tráng của đệ đệ để thỏa mãn linh hồn của tỷ tỷ, tỷ tỷ có muốn thử một chút không?
- Bùi Đông Lai, tỷ phát hiện càng ngày cậu càng không biết xấu hổ.
Quý Hồng mắng một câu, sau đó giơ ly rượu lên chạm vào ly rượu của Bùi Đông Lai.
Sau đó hai người nhấp một ngụm rượu.
- Được rồi, nói đến việc chính.
Mắt thấy Quý Hồng không dám trêu chọc mình nữa, Bùi Đông Lai nghiêm mặt nói:
- Kế hoạch hợp lại giữa 2 tập đoàn đã diễn ra thuận lợi, kế tiếp chúng cần phải làm một việc.
- Việc gì?
Thấy Bùi Đông Lai nói đến chính sự thì Quý Hồng nghiêm túc hỏi.
- Thứ nhất, trước kia sinh ý thuốc phiện là do người của cô làm, hiện giờ hai bên đã hợp lại nên thuốc phiện vẫn được tiếp tục nhưng mà phải hạn chế số lượng, ngoài ra phải nói cho bọn hắn biết, ngày sau ở Hàng Hồ nếu có người nào dám bắt buộc hoặc dụ dỗ người bình thường hít thuốc phiện thì ta sẽ cắt đứt chân hắn, sau đó ném xuống sông Hoàng Phổ.
Bùi Đông Lai trầm giọng nói:
- Về vấn đề mát mẻ vẫn tiếp tục như cũ nhưng mà mọi việc phải do tự nguyện. Nói cách khác, bất kỳ cô nào bởi vì gia đình bần cùng hay bất đắc dĩ mới đi làm hay những người tham giàu, muốn giang háng kiếm tiền thì được nhưng nếu ta biết được người nào bắt buộc hoặc uy hiếp thì nhất định ta sẽ biến hắn thành thái giám, sau đó đuổi hắn cút ra khỏi Hàng Hồ.
Nghe được Bùi Đông Lai nói như thế thì Quý Hồng nhìn Bùi Đông Lai bằng ánh mắt kỳ lạ.
- Thứ 3, hãy tuyên bố với bên ngoài, nếu có bọn đạo tặc nào dám đến Hàng Hồ cướp bóc thì Hồng Nguyệt bang chính là người thứ nhất đưa hắn đi gặp Diêm vương.
Bùi Đông Lai tiếp tục nói:
- Tạm thời là 3 việc này, ta mặc kệ cô dùng biện pháp gì nhất định trong thời gian sớm nhất phải thực hiện được.
- Lão bản thân ái của ta, ta cảm thấy cậu nên làm công bộc cho nhân dân thì tốt hơn.
Quý Hồng dở khóc dở cười:
- Có đại ca hắc đạo nào làm những việc này không? Cậu chẳng những muốn lợi ích của bản thân bị hao tổn mà cậu còn đang phá bỏ những quy cũ.
- Quy củ là do người đặt.
Vẻ mặt Bùi Đông Lai kiên định.
Quý Hồng thấy vậy thì liền tỉnh ngộ:
- Lão bản thân ái của ta, nếu ta đoán không sai thì tất cả những việc cậu làm là vì muốn ngăn cản miệng của Trần Anh, khiến cho Trần Anh không đi tìm chúng ta gây phiền phức?
Bùi Đông Lai cười cười, không có giải thích.
30" sau.
Bùi Đông Lai và Quý Hồng uống cạn ly rượu, sau đó, Quý Hồng không đợi Bùi Đông Lai dứng dậy, nàng liền tính tiền.
Thấy một màn như vậy thì tất cả nam nhân trong phòng ăn liền xem Bùi Đông Lai giống như một tiểu bạch kiếm.
Thấy một màn như vậy, Bùi Đông Lai cũng chẳng thèm để ý, mà Quý Hồng thấy vậy thì liền khoát tay thân mật với Bùi Đông Lai, hơn nữa nàng còn dùng 2 cái bánh bao của mình cọ cọ vào cánh tay của Bùi Đông Lai, khiến cho những tên nam nhân kia suýt nữa hộc máu mà chết.
- Đệ đệ thân ái của ta, có muốn đến biệt thự của tỷ tỷ không?
Ra khỏi khách sạn, bệnh cũ của Quý Hồng lại nổi lên, giọng nói của nàng vô cùng mê hoặc hơn nữa lại khẽ thổi một hơi vào tai Bùi Đông Lai.
Vẻ mặt Bùi Đông Lai tức giận nhìn nàng:
- Nếu ta chưa có bạn gái thì nhất định ta sẽ cưỡng gian cô.
"Khanh khách..."
Quý Hồng phóng đãng cười to.
Bùi Đông Lai không nói nữa, mà đi đén chiếc Audi A4 của mình.
- Tần Đông Tuyết, tuy rằng cô là người trong danh gia vọng tộc nhưng mà cô có thể khiến một người đàn ông lúc nào cũng nghĩ đến cô, đời này cô sống cũng không uổng.
Nhìn bóng lưng Bùi Đông Lai rời đi, Quý Hồng nhịn không được mà cảm thán một câu.
Trong xe, Bùi Đông Lai khẽ vẫy tay với Quý Hồng sau đó trở lại biệt thự Đàn Cung.
Lúc Bùi Đông Lai trở lại biệt thư Đàn Cung thì Liễu Nguyệt đã mặc một bộ áo ngủ màu đen, ngồi trên ghế salon trong phòng khách. Mà tiểu loli Uyển Nhi lại chổng vó nằm trên ghế, xem phim hoạt hình.
- Đông Lai.
Mắt thấy Bùi Đông Lai vào nhà, Liễu Nguyệt đứng lên, mỉm cười chào hỏi.
Mà tiểu loli vốn đang xem hoạt hình, thấy Bùi Đông Lai về thì liền nhảy lên khỏi ghế, nhìn thẳng vào Bùi Đông Lai.
- Liễu tỷ.
Bùi Đông Lai mỉm cười chào Liễu Nguyệt, sau đó đến bên cạnh tiểu loli:
- Uyển Nhi càng ngày càng xinh a.
- Khẩu thị tâm phi. (miệng nói một đường tâm nghĩ một nẻo)
Tiểu la lỵ rất khinh thường trừng mắt liếc Bùi Đông Lai một cái:
- Đông Lai ca, trên người ca chẳng những có mùi rượu hơn nữa lại có mùi nước hoa của nữ nhân, khẳng định lúc này ca ra ngoài đi chơi với nữ nhân, có phải là hồ ly tinh Quý Hồng không?
"Ách..."
Nghe được tiểu Loli nói vậy thì Bùi Đông Lai liền dừng bước, quay mặt lại nhìn.
- Đông Lai ca.
Sau đó, không đợi Bùi Đông Lai mở miệng, Đông Phương Lãnh Vũ đã từ trong thư phòng chạy ra, vẻ mặt hưng phấn vẫy vẫy tay với Bùi Đông Lai.
- Tiểu Vũ, cô và Đông Lai nói chuyện vài câu, cháu cứ vào làm bài đi.
Liễu Nguyệt thấy Đông Phương Lãnh Vũ xuống lầu thì mở miệng nói:
- Uyển Nhi, thời gian không còn sớm nữa, trở về phòng ngủ đi.
- Đông Lai ca…
Vẻ mặt Đông Phương Lãnh Vũ tỏ ra đáng thương nhìn Bùi Đông Lai.
- Hừ, đi thì đi, hông cần nói nhiều với nam nhân hoa tâm như vậy.
So sánh với Đông Phương Lãnh Vũ thì tiểu loli có cốt khí hơn nhiều, nàng mắng Bùi Đông Lai một cậu rồi đắc ý rời đi.
- Tiểu Vũ, cứ làm bài trước đi.
Thấy tiểu loli nói vậy thì Bùi Đông Lai dở khóc dở cười, sau đó hắn nhìn lên Đông Phương Lãnh Vũ rồi nói.
- Được rồi.
Vẻ mặt Đông Phương Lãnh Vũ khổ sở, sau đó xoay người trở lại thư phòng.
- So với ta thì Tiểu Vũ nó nghe lời cậu hơn.
Bùi Đông Lai thản nhiên ngồi xuống:
- Dù sao thì cũng lớn hơn tiểu Vũ vài tuổi, nên giữa hai người cũng có tiếng nói chung.
- Ừh.
Liễu Nguyệt khổ gật đầu cười, sau đó nghĩ nghĩ, nói:
- 1 tuần nữa là đến ngày giỗ của ca ca, tỷ tính toán mang theo tiểu Vũ và Uyển Nhi đi bái tế.
Ân?
Nghe được Liễu Nguyệt nói vậy, Bùi Đông Lai có chút sửng sốt, hắn không rõ vì sao Liễu Nguyệt lại phải nói chuyện này với mình.
- Tỷ và ca ca của tỷ đã lớn lên từ cô nhi viện ở Giang Ninh, cho nên trước khi chết ca ấy có dặn tỷ đem tro của hắn về an táng ở Giang Ninh.
Liễu Nguyệt nói ra mục đích của mình.
Giang Ninh?
Khóe mắt Bùi Đông Lai khẽ giật lên, trong đầu hiện lên hình ảnh của Dương Sách.
- Liễu tỷ, ta đi với mọi người.
- Không cần.
Liễu Nguyệt hiểu được lo lắng của Bùi Đông Lai, lắc lắc đầu:
- Cho dù tỷ đây quang minh chính đại đến đó thì chưa chắc Dương Sách đã ra tay, huống chi âm thầm đi.
- Ta không an tâm.
Bùi Đông Lai mở miệng lần nữa, ngữ khí kiên định:
- Còn nữa, ta cũng muốn đi gặp Đông Phương đại ca.
- Được rồi.
Liễu Nguyệt nghĩ nghĩ, nói:
- Đến lúc đó, sẽ để người của Huyết Sát dò đường, hẳn là không vấn đề gì.
- Ừh.
Bùi Đông Lai gật gật đầu, nhưng trong lòng là hiểu được, đây là một hành động nguy hiểm.
Đồng thời, trong lòng hắn làm ra một quyết định.
…
…