- Tôi còn lo lắng đám người NB đợi khi máy bay cất cánh rồi sẽ gắn bom ở trên này rồi để nó nổ tung.
Trong khoang hạng nhất, Tịch Hồ mỉm cười trêu ghẹo Bùi Đông Lai.
- Đúng rồi Đông Lai, không phải là cậu nói sẽ không thông báo cho Đông Tuyết cùng Y Na rằng cậu sẽ trở lại vào đêm nay sao?
Thấy Bùi Đông Lai không nói lời nào thì trong lòng Tịch Hồ vừa động, đề nghị:
- Nếu vậy thì đêm nay chúng ta làm vài chén đi?
Bởi vì máy bay bay về Đông Hải hơi muộn nên Bùi Đông Lai muốn quấy rầy Tần Đông Tuyết và Hạ Y Na nên không có thông báo gì cho 2 người bọn họ cả.
Cho nên khi nghe Tịch Hồ đề nghị thế thì Bùi Đông Lai liền gật đầu cái rụp.
- Nếu như thời gian không muộn thì đã gọi điện cho Tiểu Cuồng rồi, lấy cá tính của tên tiểu tử đó thì biết đêm nay 2 chúng ta trở về thì sợ rằng hắn sẽ lái trực thăng mà bay thẳng đến Đông Hải.
Thấy Bùi Đông Lai gật đầu thì Tịch Hồ không khỏi nhớ lại Tiêu Cuồng.
"Tích... Tích..."
Nghe được Tịch Hồ nhắc đến Tiêu Cuồng thì Bùi Đông Lai định nói cái gì nhưng mà điện thoại của hắn lại rung lên.
- Đông Lai, cậu sẽ không để ca ca vui vẻ một mình a?
Tịch Hồ nghe vậy thì vẻ mặt buồn bực.
- Tôi thật sự không nói cho các nàng mà.
Bùi Đông Lai dở khóc dở cười, nhưng trong lòng đoán được hơn phân nửa là do Quý Hồng gọi đến.
- Lão bản thân ái, tôi luôn không liên lạc được với cậu, nói vậy thì cậu đang ở trên máy bay sao?
Điện thoại được chuyển, giọng nói nũng nịu của Quý Hồng vang lên làm cho vẻ mặt của Tịch Hồ ở một bên càng thêm buồn bực.
- Ừh, vừa mới xuống Đông Hải.
- Lão bản thân ái, đêm còn dài mà cậu lại không thể về nhà.
Biết được Bùi Đông Lai đã đến Đông Hải thì Quý Hồng liền trở nên hưng phấn, giọng nói ngọt như mía lùi:
- Nếu không thì cậu hãy đến đây cùng tỷ tỷ uống vài chén đi, nghiên cứu nhân sinh một chút, sau đó lại xâm nhập trao đổi a?
"—— "
Bùi Đông Lai nghe vậy thì có chút ngượng ngùng, nhớ lại đã đáp ứng Tịch Hồ đi uống rượu thì thở dài:
- Chị 2, đừng làm rộn nữa, mau đi ngủ đi, tôi cùng với Tịch Hồ ca làm vài chén rồi.
- Honey, cậu không tới sao?
Chẳng biết tại sao, nghe được Bùi Đông Lai nói không đến thì Quý Hồng có chút mất mát, bất quá giọng nói của nàng vẫn vô cùng dụ hoặc:
- Chỉ cần cậu đến thì đêm nay sẽ do cậu làm chủ.
- Nếu cô hưng phấn không thể ngủ được thì ra ngoài uống rượu đi.
Bùi Đông Lai nghĩ nói.
Đối với đề nghị của Bùi Đông Lai thì Quý Hồng có chút do dự, vẫn nói tiếp:
- Vừa rồi Diệp Cấm đến tìm tôi, tôi đang hưng phấn muốn đi hát, muốn đi nhảy cùng cậu đây.
Hả?
Nghe được Quý Hồng nói thế thì chân mày Bùi Đông Lai hơi nhíu lại.
Hắn có thể cảm nhận được tâm tình của Quý Hồng lúc này.
- Tôi sẽ qua tìm cô. Truyện được copy tại Truyện FULL
Hơi trầm ngâm,, Bùi Đông Lai làm ra quyết định.
- Đông Lai, cậu là thứ trọng sắc khinh bạn a.
Tịch Hồ thấy Bùi Đông Lai thay đổi chủ ý, cố ý trêu ghẹo nói.
Bùi Đông Lai cười khổ thở dài một hơi:
- Diệp Cấm đi tìm Quý Hồng, cũng không biết là nói cái gì, tôi muốn qua bên đó để hiểu thêm tình huống.
- Oh?
Nghe Bùi Đông Lai nói thế thì vẻ mặt Tịch Hồ trở nên nghiêm túc:
- Quý Hồng là con tư sinh của Diệp Cấm, Diệp Cấm đến tìm Quý Hồng là hơn phân nửa dùng khổ nhục kế để chúng ta buông tha cho Diệp gia, đương nhiên đây chỉ là suy đoán của tôi, cụ thể thì phải đợi cậu hỏi Quý Hồng mới biết được.
- Ừh.
Bùi Đông Lai gật gật đầu.
40" sau, Bùi Đông Lai ngồi trong chiếc Audi đi đến biệt thự Tử Viên.
"Két"
Bùi Đông Lai vừa mới bước tới của thì đột nhiên cánh cửa biệt thự được mở ra, Bùi Đông Lai mang một chiếc áo ngủ bằng tơ tằm màu hồng đi ra.
Có lẽ là do ở trong nhà nên nàng không mặc áo ngực, vì vậy có thể thấy được 2 quả nho trên ngực của nàng nhô ra, thật sự là làm người ta muốn phạm tội con mja nó mà.
- Đông Lai đệ đệ thân ái, tỷ tỷ đợi cậu lâu rồi.
Quý Hồng bưng ly rượu, ánh mắt nhìn vào Bùi Đông Lai, thân hình hơi nghiêng về phía trước, thổi một hơi vào tai Bùi Đông Lai, làm cho dưới háng Bùi Đông Lai xuất hiện một chiếc lều nhỏ.
- Chị 2, chị như vậy thật khiến người ta muốn phạm tội mà.
Bùi Đông Lai cười khổ một tiếng, sau đó đi vào đại sảnh.
- Vào nhà rồi nói, chỉ cần cậu đến rồi thì mọi chuyện đều do cậu làm chủ.
Quý Hồng đóng của lại, nở ra nụ cười quyến rũ, đi theo sau Bùi Đông Lai, tiếp tục trêu đùa.
Bùi Đông Lai không có trả lời mà đi về phía ghế sô pha, sau khi ngồi xuống hắn cầm một ly rượu, uống một ngụm rồi hỏi:
- Diệp Cấm tìm cô để làm gì?
- Cầu xin tha thứ thôi.
Quý Hồng ngồi bên cạnh Bùi Đông Lai, nghe Bùi Đông Lai hỏi thế thì nàng nở ra nụ cười, có chút hưng phấn:
- Hắn muốn gặp mặt tôi, nên tôi đã hẹn gặp mặt hắn ở đại sảnh của hội sở Đông Hải.
Bùi Đông Lai nghe vậy, không có lên tiếng mà đợi Quý Hồng nói hết.
- Cậu không biết đó, tên Trần Thế Mỹ kia vô cùng ghê gớm, nói cái gì là muốn đền bù cho tôi, thậm chí là nhiều lần muốn tôi trở về nhà.
- Tôi không chịu nổi những lời ghê tởm của hắn cho nên nói hắn không cần phải đóng kịch nữa, có gì thì nói thẳng. Sau đó hắn nói cho tôi biết, chỉ cần tôi thuyết phục cậu buông tha cho Diệp gia thì hắn sẽ bằng lòng đến trước mộ mẹ tôi mà quỳ xuống, cúi đầu nhận sai.
- Lúc trước tôi cũng từng đánh cuộc với hắn, nếu hắn có lương tâm thì tại sao lúc hắn thua hắn lại không đến đó mà quỳ xuống cúi đầu nhận sai? Hay là hắn không làm, cái mặt của hắn quả thật là dày như mặt đường.
Quý Hồng nói xong, tỏ ra trào phúng:
- Cậu nói, hắn tốt xấu gì cũng là thành viên của Diệp gia, tại sao lại vô sỉ như thế?
Bùi Đông Lai trầm mặc.
- Thấy hắn quá vô sỉ nên tôi nói cho hắn biết, chỉ cần hắn ở ngay đại sảnh mà quý xuống cúi đầu nhận sai với mẹ tôi thì tôi sẽ đáp ứng hắn, kết quả là hắn không đồng ý, thẳng cho đến khi thấy tôi muốn đi thì hắn mới tỏ ra thống khổ mà đáp ứng.
Quý Hồng hơi hơi tạm dừng, cười lạnh nói:
- Cuối cùng hắn vẫn bỏ tôn nghiêm của mình nhưng mà hắn nằm mơ cũng không ngờ rằng ngay từ đầu tôi đã muốn trêu đùa hắn, tôi nói chuyện này tôi không có quyền gì, Đông Lai mới là người quyết định, hắc, lúc đó cậu không có mặt ở đó, nếu không thì cậu sẽ thấy được khuôn mặt của hắn.
Nói xong, Quý Hồng liền cầm ly rượu lên rồi uống, tay cầm ly rượu của nàng có chút run run nên đã làm đổ không ít rượu.
- Quyền quyết định đã giao cho cô, chỉ cần cô cảm thấy hết giận thì có thể xóa bỏ mọi ân oán.
Vẻ mặt Bùi Đông Lai thàn thật nói.
Không trả lời.
Tay Quý Hồng run lên, cuối cùng cũng đổ sạch ly rượu vào miệng.
Sau đó.
Nàng nuốt rượu xuống, nước mắt chạy ra.
Nàng giải thích như thế, hắn cũng vậy.