Trong đó, bởi vì bị ánh mắt Diệp Cô Thành nhìn vào nên Dương Viễn chỉ cảm giác được trên cổ của mình bị một thanh đao cứa vào, làm cho hắn không dám nhúc nhích.
"Bá!"
Cùng lúc đó, vẻ mặt của tất cả mọi người đều tỏ ra kinh ngạc nhìn vào Diệp Cô Thành.
Kinh ngạc sao?
Đúng vậy!
Ngoại trừ Tần Phong ra thì toàn bộ những người ở đây đều là người bên phe cánh của Diệp Thạch.
Cho nên, thân là tổ trưởng của tổ chuyên án thì Tần Phong hiểu rõ, cho dù thẩm vấn có được gì đi chăng nữa thì kết quả cũng giống nhau.
Bởi vì biết điểm này, bởi vì muốn làm dịu quan hệ với Diệp gia cho nên trước khi đến Nam Tô này thì Tần Hồng Sơn từng gặp riêng Tần Phong, hơn nữa nói cho Tần Phong nên làm những việc gì.
Lúc này, nghe được Diệp Cô Thành nói ra một câu như vậy thì không nói người của Diệp gia mà ngay cả Tần Phong cũng cả kinh không nhẹ.
Tần Phong còn như thế huống gì là người của Diệp gia?
Trong bọn họ, trừ Trứu cục trưởng ra thì những người khác cũng không biết thân phận của Diệp Cô Thành.
Nhưng mà.
Bọn hắn cũng không dám mở miệng ra nói lại Diệp Cô Thành.
Trong đó, kinh ngạc nhất chính là Trứu cục trưởng cùng Diệp Tranh Vanh.
Trứu cục trưởng chẳng những là người của Diệp gia, hơn nữa bởi vì công tác mà cũng đã gặp qua, tiếp xúc với Diệp Cô Thành nên biết được thân phận của Diệp Cô Thành, đồng thời cũng biết được Diệp Cô Thành chính là một thành viên của Diệp gia.
Bởi vì biết tất cả chuyện này, cho nên cách nhìn của hắn và Diệp Tranh Vanh đều giống nhau. Đều cho rằng Diệp Cô Thành đến đây là bởi vì Diệp Thạch, mục đích chính là muốn đề phòng Bùi Đông Lai chó cùng rứt giậu.
Mà giờ phút này, nghe được Diệp Cô Thành nói như thế thì Trứu cục trưởng liền phủ định suy đoán này, nếu như Diệp Cô Thành được Diệp Thạch phái tới đây thì hắn sẽ không nói ra câu nói như vậy.
Trứu cục trưởng còn có thể hiểu được điểm này, Diệp Tranh Vanh tự nhiên cũng hiểu được.
Khi hắn nghe được giọng nói lạnh như băng, quở trách của Diệp Cô Thành đối với Dương Viễn, gián tiếp giúp đỡ Quý Hồng thì hắn hoài nghi lỗ tai của mình có vấn đề.
Đúng vậy...
Hắn là có loại cảm giác này!
Tuy hắn biết Diệp Cô Thành một lòng vì nước, công bằng chính trực, địa vị ở Diệp gia cũng rất đặc thù, cho dù là Diệp Thạch cũng không có thể sai khiến được Diệp Cô Thành, nhưng mà ở Diệp Tranh Vanh xem ra, thân là nhân vật đầu lĩnh đời thứ tư của Diệp gia, hắn thiếu chút nữa bị Bùi Đông Lai thủ tiêu a.
Dưới một loại tình hình như vậy, hắn cảm thấy được Diệp Cô Thành cho dù tiếp tục công chính vô tư, cũng không nên giúp đỡ Quý Hồng mà cần phải giúp hắn lấy lại công đạo a.
Thúc thúc đây là muốn làm gì?
Trong lúc nhất thời, Diệp Tranh Vanh mở to hai mắt nhìn, vẻ mặt tỏ ra nghi ngờ.
Cùng lúc đó, mắt thấy Diệp Cô Thành nhìn sang nơi khác thì Dương Viễn âm thầm thở ra, sắc mặt có chút khó coi nhìn sang Diệp Tranh Vanh thì thấy được vẻ kinh ngạc của Diệp Tranh Vanh, sau đó hắn do dự một chút rồi nói:
- Thật xin lỗi đồng chí Thiếu Tướng, là do tôi quá nóng lòng.
Diệp Cô Thành không rãnh mà để ý đến.
- Đồng chí Thiếu Tướng, ông thân là người xuất thân ở bộ đội thần bí, ở phương viện thẩm vấn thì không có kinh nghiệm như những đồng chí khác, nếu không thì người của ông hãy ra mặt thẩm vấn, để những nhân viên khác phối hợp, ông cảm thấy thế nào?
Bởi vì không đoán ra được tâm tư của Diệp Cô Thành nên Tần Phong đành phải mở miệng dò xét.
Mặt Diệp Cô Thành không chút thay đổi, nói:
- Đúng như lời của cô ta, cô ta đến đây chỉ là để hiệp trợ chúng ta phá án, cô ta không phải là người tình nghi, lại càng không là tội phạm. Nếu chúng ta không có chứng cớ chứng minh có ta có quan hệ với vụ án này thì cho dù cô ta không nói gì thì dựa vào quy định của pháp luật thì sau 24 tiếng nữa, chút ta nhất định phải thả nàng rời đi.
- Thông qua đoạn thẩm vấn ngắn vừa rồi, thì nói như vậy các vị đã nhìn ra được, nếu như cô ta không muốn mở miệng nói thì người của tôi cũng vô kế khả thi.
Diệp Cô Thành lại bổ sung nói:
- Còn về phần bức cung thì tôi khuyên các vị nên vứt bỏ ý tưởng ngu xuẩn này. Đây là hành động trái pháp luật, hơn nữa dựa vào thân phận của 2 người bọn họ thì nếu các vị dám làm như vậy thì tôi cam đoan ngày mai các vị sẽ vì thế mà bị trả giá. Tập đoàn Đông Hải chính là tập đoàn lớn thứ 3 của quốc nội, hơn nữa Bùi Đông Lai còn kiêm nhiệm chức vụ đội phó của đại đội đặc chủng Đằng Lòng, các vị dám dùng hình bức cung hắn chính là đang gây hấn với cả quân đội, trách nhiệm nay, ai trong số các vị có thể gánh chịu được?
Nói xong, ánh mắt của Diệp Cô Thành liền quét quanh, phàm là người nào bị ánh mắt của Diệp Cô Thành nhìn vào thì đều không dám nhìn thẳng vào hắn, điều này cũng gián tiếp cho thấy không ai có thể gánh nổi trách nhiệm này.
- Lấy mạng lưới tình báo của thúc thúc, thì cho dù người đoán không được chuyện tối qua là do Bùi Đông Lai nhưng mà cũng có thể đoán ra được một số manh mối, người không có đạo lý làm như vậy a?
Lại nghe được Diệp Cô Thành nói những lời như vậy thì Diệp Tranh Vanh có thể xác định lần này Diệp Cô Thành đến đây không phải là để giúp hắn, bất quá hắn cũng vô cùng nghi hoặc, nghi hoặc mục đích đến đây lần này của Diệp Cô Thành. Hắn thể tin được, cũng không thể chấp nhận Diệp Cô Thành lấy tay bắt cá" a, tiến đến trợ giúp Bùi Đông Lai cùng Quý Hồng!
Không riêng gì Diệp Tranh Vanh tò mò mục đích đến đây của Diệp Cô Thành mà đám người Tần Phong cũng tỏ ra tò mò.
- Lần này tôi đến đây là làm theo mệnh lệnh của cáp trên, nhiệm vụ chủ yếu không phải là vì phá án, mà làm đảm bảo chắc chắn các vị ở đây sẽ tra hỏi một cách hợp pháp đối với đội phó của đại đội đặc chủng Đằng Long là Bùi Đông Lai.
Sau đó, không đợi mọi người suy nghĩ hết thì Diệp Cô Thành liền nói rõ mục đích đến đây.
Thì ra là thế!
Trong lúc nhất thời, mọi người tỉnh ngộ, hơn phân nửa là bởi vì Trần Quốc Đào muốn bảo vệ Bùi Đông Lai cho nên đem chuyện này báo lại cho cấp trên.
- Đồng chí Thiếu Tướng, nếu đúng như vậy thì dựa vào nội dung của hội nghị thì vụ án lần này phải cần phải công chính, công khai, công bằng, tuyệt đối không được dùng hình bức cung.
Trầm mặc một chút, thân là tổ trưởng tổ chuyên án thì Tần Phong lại mở miệng, sau đó cầm lấy bộ đàm rồi nói:
- Tạm thời không cần thẩm vấn Quý Hồng nữa, hãy thẩm vấn Bùi Đông Lai.
Trong phòng thẩm vấn, tuy rằng đối với hành vi hung hăng càn quấy của Quý Hồng thì khiến cho đám người kia vô cùng căm tức, nhưng mà sau khi nghe được mệnh lệnh của Tần Phong thì bọn hắn cũng không nói gì nữa mà liền đứng dậy, đi đến một gian phòng thẩm vấn khác.
Trong một phòng thẩm vấn khác, Bùi Đông Lai ngồi ở trên ghế, mắt nhắm lại, hơi thở từ từ mà có quy luật.
Ân?
Thông qua màn hình, thấy được hành động của Bùi Đông Lai thì sắc mặt Diệp Cô Thành liền biến đổi.
Một tia kinh ngạc liền xuất hiện trên khuôn mặt của Diệp Cô Thành.
Kinh ngạc là bởi vì hắn nhìn ra lúc này đây Bùi Đông Lai đang luyện tập thổ tức!
- Bùi Đông Lai.
Bước vào phòng thẩm vấn thấy Bùi Đông Lai đang nhắm mắt, giống như là đang ngủ thì đám người thẩm vấn liền nhíu mày, sau đó tên thẩm vấn viên đến từ cục GA liền mở miệng.
Bùi Đông Lai từ từ mở mất, sắc mặt tỏ ra bình tĩnh nhìn vào 5 người kia, mặc dù là thấy được có thành viên của Long Nha nhưng mà vẻ mặt của hắn cũng không chút thay đổi.
- Vào lúc 2h sáng tối qua thì cậu đang ở đâu và làm cái gì?
Tên thẩm vấn viên đứng đầu liền mở miệng hỏi, vấn đề cũng giống như lúc hỏi Quý Hồng. Như vậy chỉ cần Bùi Đông Lai khai khác với Quý Hồng thì hắn có thể bắt được điểm này.
Trong phòng hội nghị, Diệp Cô Thành nghe được tên thẩm vấn viên đứng đầu thì liền lắc đầu, hắn tình nguyện tin thế giới này có quỷ cũng không tin tên thẩm vấn viên này có thể hỏi được gì từ miệng của Bùi Đông Lai.
Dù sao, người thanh niên kia từng không có sự ủng hộ của Bùi Vũ Phu cũng đã nhấc lên gió tanh mưa máu ở hắc đạo Nam Phương, hơn nữa còn không lưu lại nhược điểm gì. Trong lần Đại Bị Võ của cả nước thì hắn dùng phương thức Linh Vong để tiêu diệt cả tiểu đội dự bị Long Nha. Trong trận quyết đấu với người được xưng là thiên tài võ học của NB, thì hắn đã bước vào trạng thái “ Nhập Thần” cảnh giới mà những võ giả luông ước mơ, cuối cùng xoay chuyển càn khôn, giết chết đối thủ.
Hắn không thể tưởng tượng được một thanh niên chưa đến 20 tuổi có thể làm ra những chuyện này, hắn không tin rằng tố chất tâm lý của người thanh niên này lại mạnh đến mức nào có thể làm ra được những chuyện đó. Nhưng mà hắn tin được, cho dù hắn ra mặt cũng không thể lấy được tin tức hữu dụng từ trong miệng của người thanh niên đó.
Giống như suy đoán của Diệp Cô Thành, đám người kia không thể nào thu được một tin tức hữu dụng từ trong miệng của Bùi Đông Lai.
- Nếu chúng ta không thể từ trong miệng Bùi Đông Lai và Quý Hồng thu được tin tức hữu dụng thì kế tiếp chúng ta chỉ có thể thay đổi sách lượt cùng với phương châm rồi.
Sau khi 5 tên thẩm vấn viên rời khỏi phòng thẩm vấn thì Tần Phong nhíu mày, nói:
- Mọi người ăn cơm trước đi đã, sau khi cơm nước xong thì chúng ta sẽ nghiên cứu kế tiếp nên làm cái gì.
- Các vị lãnh đạo hãy nghi ngơi một chút, tôi sẽ kêu người chuẩn bị cơm cho mọi người.
Nghe được Tần Phong nói như vậy thì Diệp Tranh Vanh liền xung phong đứng lên nhận việc.
Thấy hành động của Diệp Tranh Vanh thì mọi người đều biết Diệp Tranh Vanh muốn mượn cơ hội để gọi điện.
- Được.
Tần Phong gật đầu, đồng ý Diệp Tranh Vanh rời đi.
Diệp Tranh Vanh thấy vậy thì lập tức bước ra, lúc đi đường thì ánh mắt của hắn nhìn về phía Diệp Cô Thành, dường như muốn nhắc nhở Diệp Cô Thành đi ra cùng hắn.
Bởi vì hắn biết, nếu như không có Diệp Cô Thành nhúng tay vào chuyện này thì cho dù Bùi Đông Lai và Quý Hồng có cố gắng đi thế nào chăng nữa thì hắn cũng có thủ đoạn để cạy miệng Bùi Đông Lai và Quý Hồng.
Thậm chí, cho dù Bùi Đông Lai và Quý Hồng không nói cái gì thì hắn cũng có thể buộc tội 2 người.
Không có phản ứng.
Diệp Cô Thành hoàn toàn không thèm nhìn Diệp Tranh Vanh.
Diệp Tranh Vanh biến sắc, cắn chặt răng, âm thầm quyết định sau khi rời khỏi đây sẽ liên hệ Diệp Thạch, để Diệp Thạch ra mặt, gây áp lực cho Diệp Cô Thành.
Nhưng mà.
Không đợi Diệp Tranh Vanh đi ra phòng hội nghị, một tiếng “ Báo cáo” liền vang lên ở bên ngoài.
- Vào đi.
“Két”
Tần Phong vừa dứt lời thì cánh cửa liền mở ra, cánh cửa thiếu chút nữa là đập vào tường.
Ân?
Thấy được một màn như vậy thì Dương Viễn liền nhíu mày, vẻ mặt có chút bất mãn, hắn muốn nhìn xem thử rốt cuộc là ai mà trước mặt lãnh đạo lại làm mất mặt của hắn.
- Các…các vị lãnh đạo, không tốt rồi.
Đi vào cửa là một tên cảnh sát, khuôn mặt của hắn lộ ra vẻ khẩn trương:
- Trên mặt đột nhiên xuất hiện những đoạn clip, những đoạn này đều có liên quan đến Dương thư ký vào Diệp thị trưởng, mọi người hãy nhìn lên màn hình.
"Bá!"
Nghe được tên cảnh sát này nói như vậy thì tất cả mọi người liền biến sắc, trong đó Diệp Tranh Vanh trực tiếp cả kinh dừng bước.
- Những đoạn clip này đếu có quan hệ đến vụ án ở hội sở Đường Hối, hơn nữa còn có những bài post vạch trần Dương thư ký và Diệp thị trưởng….
- Cái gì?
Lúc này, không đợi tên cảnh sát kia nói hết thì Dương Viễn liền cả kinh mà đứng dậy, mà Diệp Tranh Vanh thì đoán được cái gì, sợ tới mức mặt không có chút máu.