Mắt thấy sắc mặt Cố Mỹ Mỹ trắng bệch đứng ở đó thì 4 nữ nhân viên liền khó hiểu nhìn về phía Cố Mỹ Mỹ.
Dường như đã nhận ra ánh mắt khác lạ của 4 nữ nhân viên kia, Cố Mỹ Mỹ lấy lại tinh thần. Nàng không lên tiếng giải thích mà bước xuống lầu, cố gắng coi thử có phải Bùi Đông Lai là khách mời đến tham gia buổi thảo luận ngày hôm nay không? Cho tới bây giờ, nàng vẫn không tin, một người xuất thân cơ hàn, mới chỉ 18 tuổi mà lại có tư cách tham gia vào một buổi thảo luận cao quý như thế này.
Rất nhanh, Cố Mỹ Mỹ đã xuống đại sảnh phía dưới, nàng trực tiếp đi tới chỗ ghi danh nơi đại sảnh rồi mở miệng hỏi:
- Xin hỏi, Bùi Đông Lai là người đến tham gia buổi luận ngày hôm nay phải không?
- Đúng vậy.
Mặc dù nữ nhân viên kia khá khinh thường Cố Mỹ Mỹ nhưng nàng không dám cười lên tiếng, bởi nàng biết làm như vậy thì sẽ ảnh hưởng đến công việc của mình, ngoài ra nếu đắc tội Cố Mỹ Mỹ thì chẳng khác gì đắc tội Chu Kiến. Đối với phát triển sau này của thì sẽ gặp bất lợi, cho nên nàng cố nén vẻ khinh thường trong lòng mình lại rồi trả lời câu hỏi của Cố Mỹ Mỹ.
- Tôi nghĩ muốn nhìn qua tin tực của nhân của anh ấy.
Cố Mỹ Mỹ chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.
Đối mặt với yêu cầu của Cố Mỹ Mỹ, nữ nhân viên cũng không nhịn được mà chỉ vào thông tin của Bùi Đông Lai trên máy tính, nói:
- Cô qua xem đi.
Cố Mỹ Mỹ nghe vậy thì cố gắng mở to 2 mắt nhìn vào màn hình máy tính.
Tên họ: Bùi Đông Lai.
Đơn vị: đại học Đông Hải.
Chức vụ: Sinh viên khoa Quản Lý Kinh Tế của ĐH Đông Hải, là đệ tử của Cổ Bồi Nguyên.
Ghi chú: Được lên phát ngôn tại buổi thảo luận.
Rất nhanh, một đống thông tin liền hiện ra trước mắt Cố Mỹ Mỹ.
Thấy thấy đống tin tức kia liền mắt của Cố Mỹ Mỹ liền mở to ra, trên mặt hiện lên vẻ khiếp sợ.
- Hắn là đệ tử của Cổ Bồi Nguyên ư? Hắn còn là người có quyền lên nói chuyện tại buổi thảo luận ngày hôm nay nữa sao?
Cố Mỹ Mỹ lẩm bẩm tự nói một mình.
Giờ phút này, nàng có ngàn vạn lý do không tin mọi chuyện là sự thật, nhưng mà hết thảy mọi chuyện nói cho nàng biết đây là sự thật không thể chối cãi được.
Bởi vì nàng tin người hội nghị này sẽ không đưa ra những tin tức sai.
Đồng thời nàng cũng biết hiện nay Bùi Đông Lai đang học tại ĐH Đông Hải.
Như vậy,, Bùi Đông Lai trở thành đệ tử của Cổ Bồi Nguyên lại còn có quyền nói chuyện tại buổi hội nghị này thì hết thảy mọi chuyện đều có thể giải thích được.
- Cô khỏe chứ, xin mời cô chứng nhận thân phận của mình để chúng tôi đưa thẻ tham gia hội nghị hôm nay cho cô.
Không đợi Cố Mỹ Mỹ lấy lại tinh thần, nữ nhân viên kia thấy Tần Đông Tuyết đi vào thì liền nở ra nụ cười, nói.
Nghe được nữ nhân viên kia mở miệng thì Cố Mỹ Mỹ lấy lại tinh thần, theo bản năng nàng ngẩng đầu lên.
Sau một khắc.
Tần Đông Tuyết đã xuất hiện trong tầm mắt của Cố Mỹ Mỹ.
" Lộp bộp."
Thấy được Tần Đông Tuyết xuất hiện trước mặt mình thì trong lòng Cố Mỹ Mỹ không khỏi căng thẳng.
Bởi vì đi tới Yên Kinh học, bởi vì có Chu Kiến bạn trai của nàng là một hội viên trong Hồng Kinh hội nên Cố Mỹ Mỹ chẳng những biết được Tần Đông Tuyết là người của Tần gia. Hơn nữa nàng còn biết Diệp Tranh Vanh đã xem nàng là thái tử phi rồi.
Mà người được xưng là thái tử Diệp Tranh Vanh kia cũng đủ khiến cho bạn trai của nàng là Chu Kiến phải cuối xuống liếm giày rồi.
- Hừ, không phải là đề thi này đơn giả nàng cô mới làm được điểm cao như thế sao?
- Wey, không nghĩ rằng một người lúc nào cũng tỏ ra là Thánh nữ như Tần Đông Tuyết đồng học lại an ủi mày, thật là mặt trời mọc ở phía Tây a.
Bên tai vang lên những lời chê cười của mình đối với Tần Đông Tuyết lúc trước, nhìn ngày hôm nay ngay cả tư cách xách giày cho Tần Đông Tuyết thì bản thân mình cũng không có. Cố Mỹ Mỹ cảm thấy rằng bản thân mình giống như chú hề đứng trên sân khấu, nàng hận không thể tìm một cái lỗ nào để chui xuống.
Lúc này đây, tuy rằng đã nhận ra sự có mặt của Cố Mỹ Mỹ nhưng Tần Đông Tuyết cũng không có chào hỏi Cố Mỹ Mỹ mà là liếc mắt nhìn Cố Mỹ Mỹ một cái. Sau đó nhận lấy thẻ rồi hướng về phía thang máy mà đi tới.
Nhìn thấy Tần Đông Tuyết nhìn thoáng mình thì Cố Mỹ Mỹ cảm thấy rằng mặt của mình đã bị tát một phát.
Lòng hư vinh của nàng rất mạnh. Theo bản năng nàng cho rằng Tần Đông Tuyết cố ý giả vờ không nhận ra nàng là muốn trả thù năm đó nàng đã chê cười Tần Đông Tuyết.
Người TQ thường rất ngu xuẩn, lúc nào gặp phải chuyện gì to lớn không biết cách giải quyết thì đều cũng tự tỏ ra là thông minh, rồi sau đó liền dùng tinh thần AQ để tự an ủi mình.
Lúc này Cố Mỹ Mỹ cũng như thế.
Mặc dù bị Tần Đông Tuyết đả kích làm cho trọng thương đầy người nhưng mà nàng nghĩ tới Tần Đông Tuyết từng nói qua lời yêu thương với Bùi Đông Lai thì trong lòng liên thoải mái hơn nhiều. Trong lòng không ngừng cười lạnh: " Bùi Đông Lai a Bùi Đông Lai, mày tưởng rằng hôm nay mày đến tham dự hội nghị thì đã rất ngưu sao? Hắc hắc, mày nằm mơ cũng không nghĩ ra được trong lần hội nghị này, mày chỉ làm nền cho những người khác. Mày chỉ là diễn viên phụ, phối hợp với những đại nhân vật trong đó mà thôi."
Còn về phần tình yêu của Bùi Đông Lai với Tần Đông Tuyết ư? Hắc, thân là người xuất thân bần hàn như Bùi Đông Lai thì vận mệnh của mày đã được định rồi, mày có cố gắng đi thế nào chăng nữa thì cũng chỉ là một con chicken mà thôi.
" Thế giới của Tần Đông Tuyết là thế giới mà mày không có tư cách để bước vào. Lúc mày biết được Tần Đông Tuyết là Thái Tử Phi thì một khắc đó thì không biết vẻ mặt của mày sẽ ra sao đây?"
Chẳng qua là.
Nàng nằm mơ cũng không ngờ rằng, người thiếu niên kia lại biết hết thảy mọi chuyện.
Lúc này đây, trong hội trường, khi bước vào thì Bùi Đông Lai liền tìm kiếm bóng dáng của Tần Đông Tuyết, kết quả là phát hiện Tần Đông Tuyết chưa đến.
Đối với việc này hắn cũng không cưỡng cầu, mà đi chào hỏi mấy bị lão bằng hữu của Cổ Bồi Nguyên, sau đó đến ngồi tại vị trí của mình.
Bởi vì buổi thảo luận sắp bắt đầu cho nên mọi người đều ngồi vào chỗ của mình.
Thông qua thị lực biến thái của mình thì Bùi Đông Lai có thể thấy được trên đài chủ tịch có 7 chiếc ghế giành cho 7 người. Trong đó ở giữa là một vị đại lão cấp quốc gia, bên cạnh là 3 vị cán bộ thuộc ủy ban trung ương. Ngoài ra còn có Cổ Bồi Nguyên,Trần Tử Viết thêm vào đó chính là Tống Kim, người mà Bùi Đông Lai đã gặp mặt ở phòng ăn.
" Ách"
Sau đó, ánh mắt của Bùi Đông Lai ngó về phía cửa hội trường, hắn thấy được một bóng dáng thân quen xuất hiện ở đó, trong lòng không khỏi run lên.
" Bá"
Sau đó, đạo thân ảnh ấy xuất hiện đã hấp dẫn toàn bộ ánh mắt của mọi người trong hội trường.
Một loại cảm xúc tên là kinh diễm xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Kinh diễm không phải vì dung mạo của nào.
Kinh diễm là bởi vì tài hoa hơn người của nàng.
Đối với mọi người tham giả buổi thảo luận hôm nay mà nói thì bọn họ đều biết Trần Tử Viết là Cổ Bồi Nguyên là người tài hoa như thế nào. Họ nhận đệ tử không cần quan tâm đến xuất thân, địa vị…chỉ chú trọng đế một điểm đó là: Tài hoa.
Đối với lần này, bọn họ cũng rõ ràng cô bé Tần gia được Trần Tử Viết nhìn trúng thu làm đệ tử cũng không phải là bởi vì ánh hào quang của Tần gia mà là bởi vì tài hoa hơn người của nàng.
Dưới ánh đèn, Bùi Đông Lai nhìn chăm chăm vào thân ảnh mà lúc nào mình cũng nghĩ kia. May là hắn đã sớm luyện được một trái tim tăng cường nếu không là lên tăng xông rồi banh chè rồi ( chém thôi) Đôi mắt của hắn hiện lên mấy phần kích động cùng hưng phấn.
Bất quá hắn cũng không có đứng lên, cũng không vẫy vẫy tay về phía Tần Đông Tuyết mà chỉ lặng lặng nhìn vào.
So sánh với Bùi Đông Lai mà nói thì trong đôi mắt của Tần Đông Tuyết lại hiện lên vẻ kích động, nàng vừa đi về vị trí của mình, ánh mắt lại ngó qua ngó lại để tìm bóng dáng Bùi Đông Lai.
Một người, hai người, ba…
Mặc dù Tần Đông Tuyết đã rất cố gắng nhưng số người trong hội trường quá nhiên, cho nên khi nàng vừa bước đến vị trí của mình thì vẫn khồn tìm được bóng dáng của Bùi Đông Lai đâu cả.
Nhưng mà.
Tần Đông Tuyết không bỏ qua.
Đợi sau khi đến vị trí của mình, nàng không có lập tức ngồi xuống mà vẫn không cam lòng, tiếp tục tìm kiếm.
Sau đó, không đợi Tần Đông Tuyết tìm được bóng dáng Bùi Đông Lai. Một nhóm 8 người đã xuất hiện ở cửa hội trường.
Trong bọn họ, trừ Diệp Tranh Vanh ra thì những người khác đều ngồi ở trên đài chủ tịch, bọn họ được coi là diễn viên của buổi hội nghị hôm nay.
8 người xuất hiện lại hấp dẫn lực chú ý của mọi người.
Sau đó, Diệp Tranh Vanh đi về phía chỗ trống bên cạnh Tần Đông Tuyết, mà 7 người còn lại thì đi lên đài chủ tịch.
Mất thấy Tần Đông Tuyết không nhìn về phía đài chủ tịch mà đưa mắt tìm bóng hình ai đó trong đám người thì chân mày của Diệp Tranh Vanh khẽ nhíu lại, hắn không nhịn được mà liếc qua vị trí của Bùi Đông Lai thì thấy Bùi Đông Lai cũng giống như Tần Đông Tuyết cả 2 đang tìm nhau.
Ánh mắt của hắn khẽ nheo lại, trong đôi mắt hiện lên tinh quang.
Trong lòng Tần Đông Tuyết vừa động, theo ánh mắt của Diệp Tranh Vanh mà nhìn tới.
Sau một khắc.
Nàng đã nhìn được khuôn mặt mà mình vẫn luôn khắc sâu trong nội tâm. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Bùi Đông Lai không chú ý đến ánh mắt không có ý tốt của Diệp Tranh Vanh mà hắn hướng về phía Tần Đông Tuyết, nở ra nụ cười.
Cuối cùng cũng gặp nhau.
Dường như đã nhận ra ánh mắt khác lạ của 4 nữ nhân viên kia, Cố Mỹ Mỹ lấy lại tinh thần. Nàng không lên tiếng giải thích mà bước xuống lầu, cố gắng coi thử có phải Bùi Đông Lai là khách mời đến tham gia buổi thảo luận ngày hôm nay không? Cho tới bây giờ, nàng vẫn không tin, một người xuất thân cơ hàn, mới chỉ 18 tuổi mà lại có tư cách tham gia vào một buổi thảo luận cao quý như thế này.
Rất nhanh, Cố Mỹ Mỹ đã xuống đại sảnh phía dưới, nàng trực tiếp đi tới chỗ ghi danh nơi đại sảnh rồi mở miệng hỏi:
- Xin hỏi, Bùi Đông Lai là người đến tham gia buổi luận ngày hôm nay phải không?
- Đúng vậy.
Mặc dù nữ nhân viên kia khá khinh thường Cố Mỹ Mỹ nhưng nàng không dám cười lên tiếng, bởi nàng biết làm như vậy thì sẽ ảnh hưởng đến công việc của mình, ngoài ra nếu đắc tội Cố Mỹ Mỹ thì chẳng khác gì đắc tội Chu Kiến. Đối với phát triển sau này của thì sẽ gặp bất lợi, cho nên nàng cố nén vẻ khinh thường trong lòng mình lại rồi trả lời câu hỏi của Cố Mỹ Mỹ.
- Tôi nghĩ muốn nhìn qua tin tực của nhân của anh ấy.
Cố Mỹ Mỹ chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.
Đối mặt với yêu cầu của Cố Mỹ Mỹ, nữ nhân viên cũng không nhịn được mà chỉ vào thông tin của Bùi Đông Lai trên máy tính, nói:
- Cô qua xem đi.
Cố Mỹ Mỹ nghe vậy thì cố gắng mở to 2 mắt nhìn vào màn hình máy tính.
Tên họ: Bùi Đông Lai.
Đơn vị: đại học Đông Hải.
Chức vụ: Sinh viên khoa Quản Lý Kinh Tế của ĐH Đông Hải, là đệ tử của Cổ Bồi Nguyên.
Ghi chú: Được lên phát ngôn tại buổi thảo luận.
Rất nhanh, một đống thông tin liền hiện ra trước mắt Cố Mỹ Mỹ.
Thấy thấy đống tin tức kia liền mắt của Cố Mỹ Mỹ liền mở to ra, trên mặt hiện lên vẻ khiếp sợ.
- Hắn là đệ tử của Cổ Bồi Nguyên ư? Hắn còn là người có quyền lên nói chuyện tại buổi thảo luận ngày hôm nay nữa sao?
Cố Mỹ Mỹ lẩm bẩm tự nói một mình.
Giờ phút này, nàng có ngàn vạn lý do không tin mọi chuyện là sự thật, nhưng mà hết thảy mọi chuyện nói cho nàng biết đây là sự thật không thể chối cãi được.
Bởi vì nàng tin người hội nghị này sẽ không đưa ra những tin tức sai.
Đồng thời nàng cũng biết hiện nay Bùi Đông Lai đang học tại ĐH Đông Hải.
Như vậy,, Bùi Đông Lai trở thành đệ tử của Cổ Bồi Nguyên lại còn có quyền nói chuyện tại buổi hội nghị này thì hết thảy mọi chuyện đều có thể giải thích được.
- Cô khỏe chứ, xin mời cô chứng nhận thân phận của mình để chúng tôi đưa thẻ tham gia hội nghị hôm nay cho cô.
Không đợi Cố Mỹ Mỹ lấy lại tinh thần, nữ nhân viên kia thấy Tần Đông Tuyết đi vào thì liền nở ra nụ cười, nói.
Nghe được nữ nhân viên kia mở miệng thì Cố Mỹ Mỹ lấy lại tinh thần, theo bản năng nàng ngẩng đầu lên.
Sau một khắc.
Tần Đông Tuyết đã xuất hiện trong tầm mắt của Cố Mỹ Mỹ.
" Lộp bộp."
Thấy được Tần Đông Tuyết xuất hiện trước mặt mình thì trong lòng Cố Mỹ Mỹ không khỏi căng thẳng.
Bởi vì đi tới Yên Kinh học, bởi vì có Chu Kiến bạn trai của nàng là một hội viên trong Hồng Kinh hội nên Cố Mỹ Mỹ chẳng những biết được Tần Đông Tuyết là người của Tần gia. Hơn nữa nàng còn biết Diệp Tranh Vanh đã xem nàng là thái tử phi rồi.
Mà người được xưng là thái tử Diệp Tranh Vanh kia cũng đủ khiến cho bạn trai của nàng là Chu Kiến phải cuối xuống liếm giày rồi.
- Hừ, không phải là đề thi này đơn giả nàng cô mới làm được điểm cao như thế sao?
- Wey, không nghĩ rằng một người lúc nào cũng tỏ ra là Thánh nữ như Tần Đông Tuyết đồng học lại an ủi mày, thật là mặt trời mọc ở phía Tây a.
Bên tai vang lên những lời chê cười của mình đối với Tần Đông Tuyết lúc trước, nhìn ngày hôm nay ngay cả tư cách xách giày cho Tần Đông Tuyết thì bản thân mình cũng không có. Cố Mỹ Mỹ cảm thấy rằng bản thân mình giống như chú hề đứng trên sân khấu, nàng hận không thể tìm một cái lỗ nào để chui xuống.
Lúc này đây, tuy rằng đã nhận ra sự có mặt của Cố Mỹ Mỹ nhưng Tần Đông Tuyết cũng không có chào hỏi Cố Mỹ Mỹ mà là liếc mắt nhìn Cố Mỹ Mỹ một cái. Sau đó nhận lấy thẻ rồi hướng về phía thang máy mà đi tới.
Nhìn thấy Tần Đông Tuyết nhìn thoáng mình thì Cố Mỹ Mỹ cảm thấy rằng mặt của mình đã bị tát một phát.
Lòng hư vinh của nàng rất mạnh. Theo bản năng nàng cho rằng Tần Đông Tuyết cố ý giả vờ không nhận ra nàng là muốn trả thù năm đó nàng đã chê cười Tần Đông Tuyết.
Người TQ thường rất ngu xuẩn, lúc nào gặp phải chuyện gì to lớn không biết cách giải quyết thì đều cũng tự tỏ ra là thông minh, rồi sau đó liền dùng tinh thần AQ để tự an ủi mình.
Lúc này Cố Mỹ Mỹ cũng như thế.
Mặc dù bị Tần Đông Tuyết đả kích làm cho trọng thương đầy người nhưng mà nàng nghĩ tới Tần Đông Tuyết từng nói qua lời yêu thương với Bùi Đông Lai thì trong lòng liên thoải mái hơn nhiều. Trong lòng không ngừng cười lạnh: " Bùi Đông Lai a Bùi Đông Lai, mày tưởng rằng hôm nay mày đến tham dự hội nghị thì đã rất ngưu sao? Hắc hắc, mày nằm mơ cũng không nghĩ ra được trong lần hội nghị này, mày chỉ làm nền cho những người khác. Mày chỉ là diễn viên phụ, phối hợp với những đại nhân vật trong đó mà thôi."
Còn về phần tình yêu của Bùi Đông Lai với Tần Đông Tuyết ư? Hắc, thân là người xuất thân bần hàn như Bùi Đông Lai thì vận mệnh của mày đã được định rồi, mày có cố gắng đi thế nào chăng nữa thì cũng chỉ là một con chicken mà thôi.
" Thế giới của Tần Đông Tuyết là thế giới mà mày không có tư cách để bước vào. Lúc mày biết được Tần Đông Tuyết là Thái Tử Phi thì một khắc đó thì không biết vẻ mặt của mày sẽ ra sao đây?"
Chẳng qua là.
Nàng nằm mơ cũng không ngờ rằng, người thiếu niên kia lại biết hết thảy mọi chuyện.
Lúc này đây, trong hội trường, khi bước vào thì Bùi Đông Lai liền tìm kiếm bóng dáng của Tần Đông Tuyết, kết quả là phát hiện Tần Đông Tuyết chưa đến.
Đối với việc này hắn cũng không cưỡng cầu, mà đi chào hỏi mấy bị lão bằng hữu của Cổ Bồi Nguyên, sau đó đến ngồi tại vị trí của mình.
Bởi vì buổi thảo luận sắp bắt đầu cho nên mọi người đều ngồi vào chỗ của mình.
Thông qua thị lực biến thái của mình thì Bùi Đông Lai có thể thấy được trên đài chủ tịch có 7 chiếc ghế giành cho 7 người. Trong đó ở giữa là một vị đại lão cấp quốc gia, bên cạnh là 3 vị cán bộ thuộc ủy ban trung ương. Ngoài ra còn có Cổ Bồi Nguyên,Trần Tử Viết thêm vào đó chính là Tống Kim, người mà Bùi Đông Lai đã gặp mặt ở phòng ăn.
" Ách"
Sau đó, ánh mắt của Bùi Đông Lai ngó về phía cửa hội trường, hắn thấy được một bóng dáng thân quen xuất hiện ở đó, trong lòng không khỏi run lên.
" Bá"
Sau đó, đạo thân ảnh ấy xuất hiện đã hấp dẫn toàn bộ ánh mắt của mọi người trong hội trường.
Một loại cảm xúc tên là kinh diễm xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Kinh diễm không phải vì dung mạo của nào.
Kinh diễm là bởi vì tài hoa hơn người của nàng.
Đối với mọi người tham giả buổi thảo luận hôm nay mà nói thì bọn họ đều biết Trần Tử Viết là Cổ Bồi Nguyên là người tài hoa như thế nào. Họ nhận đệ tử không cần quan tâm đến xuất thân, địa vị…chỉ chú trọng đế một điểm đó là: Tài hoa.
Đối với lần này, bọn họ cũng rõ ràng cô bé Tần gia được Trần Tử Viết nhìn trúng thu làm đệ tử cũng không phải là bởi vì ánh hào quang của Tần gia mà là bởi vì tài hoa hơn người của nàng.
Dưới ánh đèn, Bùi Đông Lai nhìn chăm chăm vào thân ảnh mà lúc nào mình cũng nghĩ kia. May là hắn đã sớm luyện được một trái tim tăng cường nếu không là lên tăng xông rồi banh chè rồi ( chém thôi) Đôi mắt của hắn hiện lên mấy phần kích động cùng hưng phấn.
Bất quá hắn cũng không có đứng lên, cũng không vẫy vẫy tay về phía Tần Đông Tuyết mà chỉ lặng lặng nhìn vào.
So sánh với Bùi Đông Lai mà nói thì trong đôi mắt của Tần Đông Tuyết lại hiện lên vẻ kích động, nàng vừa đi về vị trí của mình, ánh mắt lại ngó qua ngó lại để tìm bóng dáng Bùi Đông Lai.
Một người, hai người, ba…
Mặc dù Tần Đông Tuyết đã rất cố gắng nhưng số người trong hội trường quá nhiên, cho nên khi nàng vừa bước đến vị trí của mình thì vẫn khồn tìm được bóng dáng của Bùi Đông Lai đâu cả.
Nhưng mà.
Tần Đông Tuyết không bỏ qua.
Đợi sau khi đến vị trí của mình, nàng không có lập tức ngồi xuống mà vẫn không cam lòng, tiếp tục tìm kiếm.
Sau đó, không đợi Tần Đông Tuyết tìm được bóng dáng Bùi Đông Lai. Một nhóm 8 người đã xuất hiện ở cửa hội trường.
Trong bọn họ, trừ Diệp Tranh Vanh ra thì những người khác đều ngồi ở trên đài chủ tịch, bọn họ được coi là diễn viên của buổi hội nghị hôm nay.
8 người xuất hiện lại hấp dẫn lực chú ý của mọi người.
Sau đó, Diệp Tranh Vanh đi về phía chỗ trống bên cạnh Tần Đông Tuyết, mà 7 người còn lại thì đi lên đài chủ tịch.
Mất thấy Tần Đông Tuyết không nhìn về phía đài chủ tịch mà đưa mắt tìm bóng hình ai đó trong đám người thì chân mày của Diệp Tranh Vanh khẽ nhíu lại, hắn không nhịn được mà liếc qua vị trí của Bùi Đông Lai thì thấy Bùi Đông Lai cũng giống như Tần Đông Tuyết cả 2 đang tìm nhau.
Ánh mắt của hắn khẽ nheo lại, trong đôi mắt hiện lên tinh quang.
Trong lòng Tần Đông Tuyết vừa động, theo ánh mắt của Diệp Tranh Vanh mà nhìn tới.
Sau một khắc.
Nàng đã nhìn được khuôn mặt mà mình vẫn luôn khắc sâu trong nội tâm. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Bùi Đông Lai không chú ý đến ánh mắt không có ý tốt của Diệp Tranh Vanh mà hắn hướng về phía Tần Đông Tuyết, nở ra nụ cười.
Diệp đại thiếu gia.
Tần gia kim chi.
Thiếu niên Bùi gia.
Cuối cùng cũng gặp nhau.