Hạt Tử lại mở miệng, đồng thời ánh mắt hắn nhìn về chiếc trực thăng ở đằng xa:
- Điều kiện quan trọng là ngài phải đưa ra tiền.
- Ai?
Nghe được Hạt Tử nói thế thì không riêng gì Từ Ưng mà ngay cả Từ Vạn Sơn đều sửng sốt, bọn hắn không hẹn mà cùng mở miệng hỏi.
- Lão bản, chờ chúng ta thành công rời khỏi TQ thì tôi sẽ giúp ngài tìm biện pháp liên hệ với bọn họ.
Hạt Tử thu hồi ánh mắt, nhìn vào Từ Vạn Sơn rồi nhắc nhở:
- Trước mắt, việc chúng ta cần làm là phải rời khỏi nơi này.
- Được.
Tuy rằng Từ Vạn Sơn hận không thể đem Bùi Đông Lai ra để rút gân lộ da nhưng hắn cũng biết chỉ khi nào còn sống rời khỏi đây thì mới có thể báo thù được, cho nên hắn không có hỏi kỹ sự việc.
Cùng lúc đó, cách biệt thự 100m, Lệnh Vĩ thấy xe chở Bùi Đông Lai đến thì liền cùng mang theo Hà Vũ Bân cùng Thái lữ trưởng bước lên nghênh đón.
- Bùi đội trưởng, chào cậu.
Lệnh Vĩ liền chào hỏi:
- Tôi là đội trưởng đội biên phòng Tây Nam, Lệnh Vĩ, vị này chính là đội trưởng đội đặc công Tây Nam Hà Vũ Bân, còn vị này đến từ quân khu Tây Nam, Thái lữ trưởng.
- Lệnh đội trưởng, Hà đội trưởng, Thái lữ trưởng, chào mọi người.
Bùi Đông Lai vội vàng đáp lễ, theo thứ tự bắt tay với 3 người.
- Bùi đội trưởng, tình huống khẩn cấp chúng tôi cũng nói nhanh luôn. Tổng cộng hung thủ có 3 người là Từ Vạn Sơn, Từ Ưng cùng bảo tiêu của Từ Vạn Sơn là Hạt Tử. Trong 3 người đó, kẻ khó đối phó nhất là Hạt Tử, người này từng là sát thủ, hắn từng giao thủ với cảnh sát nhiều nước, hơn nữa đều thoát khỏi sự truy đuổi của đặc công các nước khác.
Sau khi bắt tay xong, Lệnh Vĩ liền nói vào vấn đề:
- Trước mắt, trong tay hung thủ có 3 con tin, bọn hắn muốn lợi dụng con tin để uy hiếp chúng ta. Điều kiện của bọn hắn là đem trực thăng đến đây để bọn hắn trốn chạy, nhưng mà một khi làm như vậy thì chẳng những chúng ta không thể bắt được bọn chúng hơn nữa còn có thể khiến tình hình đối ngoại trở nên tồi tệ hơn. Nên biết, quân sự của quân độtruyenfull.vn đã trở nên khủng bố hơn chúng ta, một khi phát sinh xung đột thì chúng ta chỉ có nước úp máng mà thôi. Cho nên, cậu nhất định phải vào biệt thự trước khi bọn chúng lên trực thăng. Quan trọng nhất là phải bảo vệ an toàn của con tin rồi sau đó mới xử lý đám người kia.
- Bùi đội trưởng, chúng ta thông qua đồ dùng đặc biệt mà làm quấy nhiễu hệ thống camera trong nhà, đề phòng bọn hắn lợi dụng camera của biệt thự để giám thị chúng ta. Nhưng mà, trước khi cậu đến đây thì bên chúng ta cũng từng thử lén vào biệt thự nhưng vừa gần vào bên trong thì liền bị hung thủ phát hiện, hung thủ liền nổ súng, bảo chúng ta không nên hành động thiếu suy nghĩ. Ngoài ra, trước khi giao Từ Ưng cho hung thủ thì chúng ta cũng đã đặt máy nghe lén trên người của hắn nhưng mà sau khi Từ Ưng tiến vào trong ấy thì máy nghe lén đã bị mất tín hiệu, chắc là bị Hạt Tử phát hiện.
Lệnh Vĩ nói xong thì Hà Vũ Bân mang theo vài phần nghi hoặc cùng phẫn nộ, nói:
- Tuy rằng chúng ta không biết Hạt Tử dùng biện pháp gì để phát hiện nhất cử nhất động của chúng ta, bất quá nếu cậu muốn giải cứu con tin thành công thì điều kiện quan trọng là cậu phải không để cho Hạt Tử phát hiện được, nếu không thì Hạt Tử sẽ giết chết con tin.
- Nếu hung thủ không lợi dụng camera để phát hiện hành động của chúng ta thì như vậy hắn chỉ có thể thông qua thính lực của mình.
Thân là cao thủ Ám Kính đại thành thì Bùi Đông Lai rất rõ. Khi thực lực của người luyện võ tăng lên thì thị lực, thính lực cùng các cơ năng cũng trở nên biến thái.
- Thính lực?
3 người Lệnh Vĩ không phải là người luyện võ, nghe được Bùi Đông Lai nói như thế thì đều lộ ra bộ dạng ngạc nhiên.
- Lệnh đội trưởng, để cho phi công kéo dài thời gian một chút, tôi sẽ tranh thủ lén vào biệt thự.
Mắt thấy trực thăng gần đến thì Bùi Đông Lai cũng không có giải thích thêm.
- Được.
Lệnh Vĩ liền đáp ứng.
- Bùi Đông Lai, cần người của tôi trợ giúp gì không?
Hà Vũ Bân nhịn không được mà hỏi, dường như là muốn lập công chuộc tội.
Bùi Đông Lai lắc lắc đầu
- Đám cảnh sát cùi chó kia, lập tức để trực thăng hạ xuống, nếu không tao sẽ giết con tin.
Bùi Đông Lai vừa nói xong thì trong biệt thự lại vang ra tiếng hô của Hạt Tử, giọng nói rất đớn, đủ để mọi người bên ngoài biệt thự nghe được.
- Lệnh đội trưởng, ngài thông báo cho phi công hạ trực thăng xuống đi.
Bằng vào năng lực biến thái của mình thì Bùi Đông Lai có thể đoán được vị trí của Hạt Tử, hắn nheo mắt nhìn thoáng qua.
- Tốt, Bùi đội trưởng, cẩn thận.
Lệnh Vĩ liền cúi chào với Bùi Đông Lai rồi thông qua bộ đàm liên lạc với phong công.
Bùi Đông Lai hoàn lễ rồi sau đó liền bắn ra ngay tại chỗ, biến mất trong tầm mắt của 3 người Lệnh Vĩ, hắn dựa vào cây cối xung quan biệt thự, dùng tốc độ nhanh nhất để xông vào biệt thự.
Dưới ánh mặt trời, Bùi Đông Lai dùng tốc độ phát huy đến mức tận cùng, cả người hóa thành một đạo ảo ảnh làm cho người ta không thể nào nhìn được hắn, hơn nữa lúc di chuyển thì không có phát ra bất kỳ tiếng động nào.
- Thật nhanh.
Mắt thấy Bùi Đông Lai sắp tiến vào được biệt thự thì tất cả mọi người đều ngẩn ra.
“Vù…Vù..”
Cùng lúc đó, tên phi công liền dựa vào chỉ thị của Lệnh Vĩ mà điều khiển trực thăng bay quanh biệt thự.
“ Pằng”
Tiếng súng lại vang lên.
- Đậu xanh, đám cảnh sát chó chết kia, chúng mày không nên khiêu chiến sự kiên nhẫn của tao. Nếu trong một phút nữa mà trực thăng không hạ xuống đất thì tao sẽ cho chúng mày thấy được một cỗ thi thể.
Sau khi tiếng súng vang lên thì giọng nói của Hạt Tử liền vang lên.
- Bắt đầu hạ xuống, tốc độ từ từ một chút.
Lại nghe được lời cảnh cáo của Hạt Tử, thì lúc này Lệnh Vĩ thấy được một động tác thủ thế của Bùi Đông Lai thì liền dùng bộ đàm thông báo cho tên phi công kia.
- Vâng, thủ trưởng.
Phi công liền trả lời sau đó liền điều khiển trực thăng từ từ hạ xuống.
- Chúng ta đã dựa theo yêu cầu của ngươi, đã hạ trực thăng xuống, các ngươi nhất định phải thả con tin ra.
Mắt thấy trực thăng sắp hạ xuống đất thì Lệnh Vĩ thông qua chiếc loa mà hô to lên.
- Mẹ nó, nếu chúng ta tha cho đám con tin này thì bọn hắn sẽ phái người đến bắn hạ trực thăng, bọn hắn cho rằng chúng ta là người ngu sao?
Trong biệt thự, nghe được như vậy thì Từ Ưng cười lạnh rồi mắng một tiếng.
Bên ngoài biệt thự.
Đám người Lệnh Vĩ đã không thấy được bóng dáng của Bùi Đông Lai.
- Lão bản, chờ tôi xử lý xong tên phi công thì tôi sẽ mang theo 2 người trốn khỏi nơi nào.
Trong gian phòng ngủ của biệt thự, Hạt Tử thấy được trực thăng sắp hạ xuống thì hướng Từ Vạn Sơn nói.
- Đứng lên.
Nghe được Hạt Tử nói như thế thì Từ Vạn Sơn liền dùng súng nhắm vào đôi hoa tỷ muội kia rồi quát một tiếng.
"A..."
Đôi hoa tỷ muội kia thấy thế thì liền sợ tới mức hét to lên.
- Đứng lên, nếu không tao sẽ bắn chết bọn mày.
Từ Vạn Sơn lên đạn, lạnh lùng nói.
"Hô... Hô..."
Nghe được lời nói uy hiếp của Từ Vạn Sơn thì một người liền đứng dậy.
Hạt Tử thấy thế thì nghiêng đầu đi chỗ khác, từ từ cầm khẩu súng trường lên rồi nhắm vào chiếc trực thăng kia, chờ đợi sau khi trực thăng dừng lại thì sẽ liền bắn.
Ngoài căn phòng, Bùi Đông Lai đã thành công đột nhập vào biệ thự, hắn mang theo khẩu P-210 chậm rãi đi vào.
“Vù…Vù”
Tại bãi cỏ trong biệt thự, tốc độ cánh quạt càng ngày càng chậm lại.
Trong hành lang lầu 2 của biệt thự.
Khoảng cách giữa Bùi Đông Lai và phòng của đám người Từ Vạn Sơn càng lúc càng gần.
5m.
4m.
3m.
2m.
1m.
“Két”
Tại bãi cỏ trong biệt thự, cửa của trực thăng đã được mở ra.
Trong phòng, ngón trỏ của Hạt Tử chậm rãi để vào cò súng, chỉ cần phi công lao ra thì hắn liền bóp cò.
1s.
2s.
“Vù”
2s sau, Bùi Đông Lai lách người, tay phải nâng lên rồi bóp cò.
“Pằng”
Viên đạn liền bay ra khỏi nòng.
“Phốc”
Viên đạn chuẩn sát bắn vài phía sau gáy của Hạt Tử, máu tươi liền phun ra.
Một súng bạo đầu.
“Loảng xoảng loảng xoảng!"
Viên đạn xuyên qua đầu Hạt Tử rồi đâm thẳng vào tấm thủy tinh trên cửa.
“Rầm”
Thân hình Hạt Tử ngã xuống đất, ánh mắt trừng lên, dường như hắn muốn nhìn xem thử ai đã bắn hắn.
"A..."
Đôi hoa tỷ muội kia thấy một màn như vậy thì liền thét lên.
Cùng lúc đó, Từ Vạn Sơn lấy lại tinh thần, thay đổi họng súng, nhắm vào Bùi Đông Lai.
“Vù”
Không đợi Từ Vạn Sơn bóp cò, Bùi Đông Lai giống như là quỷ mị đột nhiên xuất hiện trước người Từ Vạn Sơn, tay trái của hắn vươn ra, một phát bắt được cổ tay của Từ Vạn Sơn, khiến Từ Vạn Sơn không thể nổ súng.
"Ách..."
Từ Vạn Sơn cả kinh há to mồm.
“Răng rắc”
Tay trái của Bùi Đông Lai phát lực, dùng sức bẻ một cái, trực tiếp bẻ gãy cổ tay của Từ Vạn Sơn.
"Bá!"
Đồng thời tay phải của hắn vung lên, đem nòng súng P-210 nhét vào mồm của Từ Vạn Sơn.
- Có muốn nhìn cảnh tượng lúc nãy một lần nữa không?
Bùi Đông Lai hướng về Từ Ưng rồi hỏi.
"Hô... Hô..."
Không trả lời, Từ Ưng trực tiếp té xuống đất giống như là trúng gió vậy, cả người không ngừng run lên.
“Ực”
Từ Vạn Sơn nuốt một ngụm nước miếng, mồ hôi lạnh chảy ròng, cả người run run.
Sau đó, Bùi Đông Lai từ từ rút súng ra rồi nhắm vào Từ Ưng.
Dưới cái nhìn đầy vẻ sợ hãi của 2 người thì Bùi Đông Lai mỉm cười, từ từ…từ từ bóp cò.
“Pằng”
Lại một tiếng súng nữa vang lên.
“Bịch”
Viên đạn bắn vào sát bên đầu của Từ Ưng, hắn thấy thế thì liền quẹo chấu, trực tiếp mà ngất đi.
"Ách..."
Từ Vạn Sơn sợ tới mức hồn phi phách tán, hai chân mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất, ánh mắt mở to ra.
- Muốn chơi cò quay nga không?
Dứt lời.
Bùi Đông Lai liền mở băng đạn ra rồi chỉ để lại trong đó 1 viên, sau đó nhét vào miệng của Từ Vạn Sơn.
“Bịch”
Trả lời Bùi Đông Lai chính là một tiếng vang.
Từ Vạn Sơn sợ tới mức ngã sầm xuống đất, hôn mê tại chỗ.