Bốn mùa như xuân, khí hậu dễ chịu ở Xuân Thành chẳng những là thành phố lớn duy nhất ở tình Tây Nam mà còn là thành thị lớn thứ tư vùng tây bộ, vẫn còn đó một lượng lớn di tích lịch sử cấp quốc gia, khách du lịch đổ đến đây nhiều vô kể thậm chí rất nhiều kẻ có tiền đã sắm riêng cho mình một biệt thự ở Xuân Thành, hàng năm bớt chút thời gian nghỉ phép để nghỉ tại đây.
- Ka kháo, thật nhiều mỹ nữ nha.
Sân bay Phổ Đông, Ngô Vũ Trạch chứng kiến ở trong đại sảnh sân bay có rất nhiều khách du lịch đến Xuân Thành là các MM xinh đẹp thì như phát hiện ra một đại lục mới, hai mắt tỏa sáng.
- Vũ Trạch, cậu không phải là có Thi Vận tỷ rồi sao? Như thế nào còn hoa tâm như vậy?
Nghe được Ngô Vũ Trạch cảm thán, Tằng Khả Tâm mang theo vài phần trách cứ chất vấn.
Trang Bích Phàm luôn luôn giả vờ khó chịu nghe được Tằng Khả Tâm mở miệng biết rõ là cơ hội đã tới lắc mình đi tới lưng dựng thẳng nói:
- Đúng vậy, hắn đâu phải là người chung tình giống như tớ.
- Đúng a, cậu không nên bị hình tượng của Trang Bích Phàm lừa gạt, tục ngữ nói chó sủa là chó không cắn, chó cắn người thì sẽ không sủa. Nam nhân hoa tâm ngoài miệng không có quỹ đen, nam nhân cả ngày nói mình là người chung tình nhìn thấy nữ nhân đã muốn làm cho đối phương rạng hai chân ra mà thôi.
Ngô Vũ Trạch sớm thành thói quen cùng Trang Bích Phàm đấu võ mồm, thấy Trang Bích Phàm hạ thấp mình tỏ ra nguy hiểm là lập tức mỉm cười phản kích ngay.
“Ách…”
Có lẽ thật không ngờ Ngô Vũ Trạch sẽ nói ra những lời triết lý như vậy cùng với mắt thấy vẻ mặt Tằng Khả Tâm nghiêm túc nhìn mình, Trang Bích Phàm khẽ nhếch miệng không biết nên phản bác như thế nào.
Ngô Vũ Trạch thấy thế, lập tức chém gió ào ào mỉm cười hướng Bùi Đông Lai nói:
- Đông Lai, ka nói có đúng không?
Bùi Đông Lai liếc mắt, không để ý tới.
Thời gian hắn quen được với Ngô Vũ Trạch cùng Trang Bích Phàm vượt qua nửa năm, hơn nữa còn biết rõ hai người đã trải qua những chuyện gì.
Hắn biết rõ, Ngô Vũ Trạch bề ngoài trông có vẻ hoa hoa công tử nhưng thực ra trong lòng chỉ có một người là Tô Thi Vận, hơn nữa từ khi cùng Tô Thi Vận hóa giải hiểu lầm thì chẳng những trong lòng thề non hẹn biển mà thân thể cũng không có hưởng thụ qua cái thú vui đó.
Về phần Trang Bích Phàm là bởi vì khi còn nhỏ đã có cuộc sống bi thảm, từ nhỏ thiếu thốn tình thương nên sau khi cùng Tằng Khả Tâm yêu nhau thì hoàn toàn rơi vào bể tình, hưởng thụ cảm giác tình yêu vĩ đại thì làm sao còn có tâm tư đi tìm những nữ nhân khác.
Huống chi, lấy vồn liếng của Trang Bích Phàm thì muốn tìm một người tốt hơn so với Tằng Khả Tâm thì khó khăn thật sự quá lớn.
Mắt thấy Bùi Đông Lai không để ý tới mình, Ngô Vũ Trạch tựa hồ ý thức được cái gì không hề tranh cãi cũng Trang Bích Phàm nữa mà là bước nhanh đuổi theo Bùi Đông Lai, ngồi ở bên cạnh Bùi Đông Lai cười khổ nói:
- Ka thấy dọc đường thì mặt mũi của mọi người đều là nghiệm trọng, không khí rất tẻ nhạt cho nên muốn khuấy động một chút không khí. Dù sao, sinh lão bệnh tử là chuyện tình không thể nào thay đổi huống chi chúng ta là vì an ủi Hạ Y Na mà tới, lấy tâm trạng này của chúng ta mà tới Xuân Thành không khéo có khi Hạ Y Na lại an ủi cả nhóm chúng ta ấy chứ.
- Chẳng lẽ chú nghĩ rằng ka tức giận chú sao?
Bùi Đông Lai dở khóc dở cười nói:
- Chú nhấc mông lên là ka cũng biết chú sắp phóng ra rắm gì rồi.
- Thật không?
Ngô Vũ Trạch vừa nghe vậy liền không tin, hoàn toàn coi thường ánh nhìn chăm chú của mọi người xung quanh, trước mặt mọi người vỗ vỗ mông hai cái nói:
- Đông Lai, chú đoán xem kế tiếp ka thả rắm xịt hay rắm to?
- Đậu xanh!
Bùi Đông Lai một cước đem Ngô Vũ Trạch đá ra xa khiến cho mọi người xung quanh cười đến rung cả người.
- Ka kháo, Đông Lai chú thật sự nỡ đá ka sao…
Vẻ mặt của Ngô Vũ Trạch u oán đứng dậy, vẻ mặt u oán kia rơi vào trong mắt người ngoài còn tưởng rằng hắn và Bùi Đông Lai có gian tình.
“Reng… Reng…”
Không đợi Ngô Vũ Trạch nói cho hết lời, điện thoại trong túi áo Bùi Đông Lai rung lên.
Nghe được tiếng chuông điện thoại thì trong lòng Bùi Đông Lai vừa động, lấy điện thoại di động ra nhìn thì thấy là Quý Hồng gọi tới.
- Chuyện gì vậy?
Chuyển máy xong Bùi Đông Lai hỏi ngắn gọn.
Đầu bên kia điện thoại, Quý Hồng vừa mới nhận được tin tức trọng yếu sắc mặt ngưng trọng nói:
- Tỷ nghe nói cậu hôm nay tới tỉnh Tây Nam?
- Ừ, ông ngoại Hạ Y Na qua đời, tôi muốn đi viếng thuận tiện an ủi nàng một chút.
Bùi Đông Lai nói.
Quý Hồng nghe vậy cười khổ nói:
- Cậu cần chuẩn bị hai cái vòng hoa.
- Là sao?
Trong lòng Bùi Đông Lai nhảy dựng, cảm giác bất an càng thêm mãnh liệt.
- Hạ Hà đã chết.
Quý Hồng khe khẽ thở dài, trong giọng nói đã tràn ngập cảm giác tiếc nuối.
Tiếc nuối là bởi vì Hạ Hà là nhân vật kiêu hùng của hắc đạo ở phương Nam được Quý Hồng coi trọng.
- Có chuyện gì xảy ra?
Ngạc nhiên nghe được lời nói của Quý Hồng, sắc mặt Bùi Đông Lai không khỏi biến đổi, giọng nói cũng trở nên ngưng trọng hơn.
- Tỷ cũng là mới nhận được tin tức, biên cảnh truyền đến tin tức nói là Hạ Hà bị người ta giết chết.
Quý Hồng đem tin tức lấy được nói cho Bùi Đông Lai.
Bùi Đông Lai hơi hơi nheo mặt lại:
- Người nào làm?
- Tạm thời còn không biết.
Quý Hồng nói xong lại bổ sung tiếp:
- Hạ Hà được xưng là vua Ngọc Thạch của TQ nghe nói cũng đã đạt tới cảnh giới Ám Kính nhập môn, lăn lộn ở biên giới mười mấy năm đã trải qua không biết bao nhiêu mưa bom bão đạn hiện giờ lại đột nhiên bị giết chết, chuyện này thật sự rất kỳ quái.
Đối mặt với cảm thán của Quý Hồng thì Bùi Đông Lai không trả lời, đôi mày gắt gao nhăn lại diễn cảm ngưng trọng trước nay chưa từng có.
- Đông Lai, có chuyện gì vậy?
Mắt thấy vẻ mặt nghiêm trọng của Bùi Đông Lai thì Ngô Vũ Trạch lập tức đình chỉ hành vi khuấy động phong trào vẻ mặt nghi hoặc hỏi han.
Nghi hoặc là bởi vì Ngô Vũ Trạch theo lời phụ thân cùng Tô Thi Vận biết được Bùi Đông Lai đã gây chấn động ở Yến Kinh, nên hắn thật sự rất tò mò chuyện gì có thể khiến cho Bùi Đông Lai biến thành như vậy.
- Cha của Hạ Y Na cũng đã chết rồi.
Bùi Đông Lai nhẹ giọng nói.
- Cái gì?
Nghe được lời nói của Bùi Đông Lai, Ngô Vũ Trạch trực tiếp nhảy dựng lên trên mặt tràn ngập cảm giác không thể tưởng tượng nổi, hắn thân là thiếu gia của Ngô gia có nghe nói qua danh tiếng của Hạ Hà, biết được Hạ Hà ở trong hắc đạo Tây nam có địa vị cao đến thế nào, hiện giờ Bùi Đông Lai lại nói cho hắn biết là Hạ Hà đã chết, điều này có thể khiến hắn không khiếp sợ sao?
Nhưng mà.
Khiếp sợ ngắn ngủi qua đi, sắc mặt Ngô Vũ Trạch cũng giống với Bùi Đông Lai trở nên vô cùng ngưng trọng, trong lòng thầm lo lắng cho Hạ Y Na, đối với Hạ Y Na mà nói thì người ông ngoại là tư lệnh quân khu tỉnh cùng với người cha là vua ngọc thạch kia chính là hai chỗ dựa vững chắc nhất của nàng cũng là hai thân nhân mà nàng quý trọng nhất.
Hiện giờ, hai người thân mà nàng quý trọng nhất trước sau qua đời, đây quả thật là đả kích trầm trọng nhất đối với Hạ Y Na.
Đồng thời âm thầm lo lắng cho Hạ Y Na, Bùi Đông Lai cũng ít nhiều có chút nghi hoặc, hắn rất nghi ngờ cái chết của Hạ Hà.
Dựa theo lời của Quý Hồng thì cảnh giới của Hạ Hà chính là Ám Kính nhập môn, hơn nữa lăn lộn ở biên cảnh mười mấy năm đã trải qua không biết bao nhiêu sóng to gió lớn, hơn nữa lại còn có một đám thủ hạ bán mạng vì hắn.
Ở dưới dạng tình hình đó thì cho dù Hạ Hà có gặp phải một đoàn lính đánh thuê đỉnh cấp thì dù không thể cùng thủ hạ thoát thân thì cũng tuyệt đối có thể dưới sự yểm hộ của thủ hạ mà chạy trốn.
- Rốt cuộc là ai?
Bùi Đông Lai ngẩng đầu, nhìn lên trần nhà trong đại sảnh sân bay, ở trong lòng thầm hỏi chính mình.