Mục lục
Siêu Cấp Cường Giả - Phong Cuồng (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

5 năm trở lại đây, Quý Hồng lúc nào cũng thích cảnh đêm của Đông Hải.

Trong 5 năm qua, trừ khi có chuyện khẩn cấp, nếu không tối nào nàng cũng dùng một chút thời gian để ngắm cảnh đêm.

Hôm nay, cũng không phải là ngoại lệ.

Sau khi tắm rửa, toàn thân nàng chỉ mang theo một chiếc khăn tắm, lẳng lặng đứng trước cửa sổ, nhìn xuống cảnh đêm.

Dưới ánh đèn, thân hình mềm mại như ẩn như hiện khiến cho rất nhiều nam nhân phải to ra điên cuồng, lúc này trên khuôn mặt nàng không còn lộ ra vẻ tươi cười khi trước, mà là mang theo vài phần nghiêm túc.

- Quý tỷ, cần phái người đến trợ giúp bọn hắn không?

Bên cạnh, Ân Ly phát hiện chân mày Quý Hồng nhíu lại thì không nhịn được mà mở miệng hỏi.

Không trả lời, Quý Hồng giống như là đang trầm tư, dường như không nghe câu hỏi của Ân Ly.

Ân Ly thấy thế, cũng không dám nói nữa.

Thân là cận vệ của Quý Hồng, thì đối với việc Mộ Khuynh Nhan bị bắt cóc thì Ân Ly vô cùng biết rõ.

Nàng rất rõ ràng, Quý Hồng làm như vậy là muốn ly gián mối quan hệ giữa Liễu Nguyệt và Tương Cương, bước kế tiếp mới là phần quan trọng của kế hoạch.

Mà vừa rồi, nàng nhận được tin tức, tính đến trước mắt, chẳng những đặc cảnh đại đội Đông Hải đã được phái ra, hơn nữa bên trên cũng truyền tin tức về, nói rằng con của một đại nhân vật có máu mặt ở Đông Hải đã bị giết, cho nên bộ đội cảnh bị khu Đông Hải cũng đã được phái tới đó.

Dưới một dạng như vậy thì 4 tên bắt cóc Mộ Khuynh Nhan, có mà chạy lên trời.

Mà một khi bọn hắn bị bắt thì kế hoạch ly gián của Quý Hồng xem như sẽ thật bại, mà nếu như sau khi bị bắt bọn hắn khai ra người chủ mưu là Quý Hồng thì cho dù lúc này Quý Hồng có người ở phía sau chống đỡ, chỉ sợ cũng sẽ gặp phải phiền phức vô cùng to lớn.

- Không cần.

Không biết qua bao lâu, Quý Hồng mới mở miệng, nàng nhẹ nhàng nói ra, giọng nói vẫn tỏ ra bình tĩnh:

- Không cần nghi ngờ lòng trung thành của bọn hắn, cho dù bọn hắn trốn không thoát thì cũng sẽ liều chết phản kháng, cho nên những người đó không có khả năng bắt sống bọn hắn.

- Mà trước khi hành động ta đã từng dặn dò bọn hắn, một khi lâm vào tình thế nguy hiểm thì trước tiên cần phải xử lý mkd, như vậy cho dù kế hoạch không thể hoàn mỹ cho lắm nhưng cũng đủ làm rạn vỡ mối quan hệ giữa Liễu Nguyệt và Tương Cương.

Nói xong, vẻ mặt Quý Hồng bỗng nhiên trở nên phức tạp, lộ ra vài phần ưu tương:

- Mộ Khuynh Nhan cùng với mẫu thân của nàng đều là một dạng nữ nhân đáng thương, ở trong thâm tâm ta không muốn gây thương tổn cho nàng, nhưng mà, người trong giang hồ thân bất do kỷ, rất nhiều chuyện không phải ngươi muốn như thế này thì sẽ như thế này, Mộ Khuynh Nhan cũng thế mà Liễu Nguyệt cũng thế, chỉ trách các nàng đã bước chân vào bố cục trong bàn cờ của ta.

Nói xong, vẻ ưu thương trên khuôn mặt Quý Hồng liền biến mất, thay vào đó là vẻ âm lãnh.

Bên tai vang lên lời nói của Quý Hồng, nhìn sâu trong đôi mắt của Quý Hồng cất chứa vẻ thù hận, biết rõ ván cờ của Quý Hồng thì Ân Ly kẽ thở dài một tiếng.

….

So sánh với chốn phồn hoa trong đô thị mà nói, ban đêm ở thôn quên luôn làm cho người ta có một loại cảm giác yên tĩnh.

Nhưng mà.

Nằm ở giữa Đông Hải và Hàng Châu, Vân Sơn không có sự yên lặng này.

Đã trôi qua hơn ba giờ sau khi Mộ Khuynh Nhan bị bắt cóc, số lượng xe dưới chân núi càng lúc càng nhiều, không riêng các lão đại của cảnh phương mà ngay cả lão đại của đặc cảnh bị khu của Đông Hải cũng đã có mặt.

Lãnh đạo càng ngày càng tới nhiều, nhưng mà không khí tại hiện trường càng lúc càng trở nên quái dị.

- Ta muốn biết, người của các ông cần bao lâu mới có thể cứu Mộ Khuynh Nhan ra?

Khuôn mặt Tương Cương lộ ra vẻ dữ tợn, hai mắt hồng lên, đối với hắn mà nói, Mộ Khuynh Nhan chẳng những là cây hái ra tiền trong tập đoàn Hồng Tinh Ngu Nhạc của hắn, hơn nữa nàng là nữ nhi của hắn, cho nên hắn không cho phép Mộ Khuynh Nhan xảy ra bất cứ chuyện không may gì.

- Tương tiên sinh, xin ngài an tâm một chút chớ nên nóng nảy, chúng ta cam đoan sẽ cứu được Mộ tiểu thư.

Mặc dù đây là lần thứ 3 Tương Cương Phát hỏa nhưng tên cảnh sát kia vẫn nhẫn nại giải thích:

- Trước mắt, bộ đội đã phong tỏa Vân Sơn, hơn nữa đặc cảnh Đông Hải cũng đã đi vào tìm kiếm, rất nhanh có thể tìm ra.

- Các ông có thể đảm bảo, sau khi tìm được người thì đám bắt cóc đó sẽ không giết chết Khuynh Nhan sao?

Tương Cương cơ hồ là gầm lên.

- Tương tiên sinh, ta đã từng nghiên cứu qua tâm lý của đám người phạm tội, đối với bốn tên bắt cóc kia mà nói, bọn hắn rất rõ, Mộ tiểu thư có ý nghĩa quan trong đối với bọn hắn, một khi bọn hắn làm mất đi Mộ tiểu thư thì như vậy bọn hắn đã mất đi toàn bộ lợi thế, hẳn là phải chết.

Tên cảnh sát tiếp tục giải thích:

- Cho nên, bọn hắn sẽ không sát hại Mộ tiểu thư, mà vẫn như cũ đem Mộ tiểu thư làm con tin. Hơn nữa, mội thành viên trong đặc cảnh đội đều là người tài giỏi, bọn hắn đã có kinh nghiệm đối phó với đám người bắt cóc cho nên Mộ tiểu thư sẽ không có việc gì.

Lần này, Tương Cương cũng không nói gì, hắn biết bây giờ toàn bộ hy vọng chỉ có thể đem ký thác lên đám người đặc cảnh đội kia, còn về phần phát hỏa với đám cảnh sát Đông Hải chỉ là một phương thức phát tiết mà thôi.

Mắt thấy Tương Cương không nói gì nữa, Liễu Nguyệt cũng không tiến lên, dường như nàng cảm thấy bản thân có lỗi với Tưởng Cương, hiện giờ nàng chỉ hy vọng Mộ Khuynh Nhan bình an, nếu không, mối quan hệ giữa nàng và Tương Cương sẽ chấm dứt từ đây, ngoài ra, về phương diện hợp tác tác ngầm cũng sẽ ngưng hẳn.

Mặc dù Liễu Nguyệt không hy vọng tất cả chuyện này sẽ xảy ra nhưng nàng cũng biết, việc cho đến bây giờ chỉ còn cách là lẳng lặng chờ đợi mà thôi.

- Triệu cục trưởng, Cổ hiệu trưởng đến.

Lúc này, một gã cảnh sát mở miệng báo cáo.

- Để ông ta đến đây.

Triệu cục trưởng từ điện thoại đã biết được tin tức có 9 tên lính của binh đoàn xx đã giết hơn nữa trong đó còn có một sinh viên ĐH Đông Hải, lúc này mục đích của Cổ Bồi Nguyên đến đây thì không cần nói cũng biết.

Trừ việc đó ra thì Triệu cũng trưởng cũng biết thân phận thật sự của Cổ Bồi Nguyên.

Coi như lúc Triệu cục trưởng đồng ý đến Cổ Bồi Nguyên tới, thì lúc này sắc mặt của tên lãnh đạo cảnh bị khu Đông Hải trở nên khó có, dường như lúc này không biết ăn nói như thế nào đối với Cổ Bồi Nguyên.

Rất nhanh, Cổ Bồi Nguyên cùng trợ lý của mình liền đi tới.

- Cung chính ủy, ông làm sao ăn nói với ta đây?

Sau khi Cổ Bồi Nguyên đi vào thì không hề để ý đến lời chào hỏi của mọi người xung quanh, mà là đùng đùng nổi giận chất vấn đám lão đại của cảnh bị khu Đông Hải.

- Cổ hiệu trưởng, bởi vì không dám làm cho các sinh viên còn lại hoảng sợ cho nên Trương đội trưởng không dám gióng trống khua chiêng điều tra, trước tiên vẫn chưa biết thân phận của sinh viên kia.

Vẻ mặt Cung chính ủy xin lỗi, nói:

- Bất quá, đã xác minh được thân phận của một sinh viên khác.

- Là người nào?

Cổ Bồi Nguyên nghiến răng nghiến lợi hỏi.

- Căn cứ hồi báo của Trương đội trưởng thì tên sinh viên kia gọi là Bùi Đông Lai.

Cung chính ủy nhớ lại một chút, trả lời.

Bùi Đông Lai

Nghe được ba chữ này thì sắc mặt Cổ Bồi Nguyên liền biến đổi, thân hình không ngừng run rẩy, vẻ mặt kích động nói:

- Cung chính ủy, tốt nhất là ông nên cam đoan Bùi Đông Lai sẽ không xảy ra việc gì đi, nếu không ta sẽ không để yên cho các ông.

" Ách?"


Bên tai vang lên lời nói của Cổ Bồi Nguyên, nhìn thấy bộ dạng phẫn nộ của hắn thì tất cả mọi người ở trong Cung Chính Ủy đều ngẩn ra, đồng thời tỏ ra tò mò đối với thân phận của Bùi Đông Lai.

Liễu Nguyệt không có tò mò.

Trong màn đêm, nàng không nhịn được mà đêm ánh mát nhìn về phía rừng núi, lộ ra vẻ chờ mong: " Bùi Đông Lai, cậu có thể sáng tạo ra kỳ tích không?"

Có thể sao?

Đối với cái này hết thảy mọi chuyện, Bùi Đông Lai cũng không biết rõ tình hình.

Lúc này, sau khi chạy như điên thì hắn dừng lại bên cạnh một bờ suối nhỏ.

Trong bóng đêm, hắn ẩn nấp trong bụi cỏ, cảnh giác nhìn về bốn phía xung quanh, sau khi xác định không có ai thì hắn mới nhảy ra, đi về phía bên kia dòng suối, uống vài ngụm nước suối, đồng thời tẩy rửa những vết máu dính trên người mình.

Sau khi làm xong mọi chuyện, Bùi Đông Lai cũng không dừng lại, hắn nhanh chóng ẩn núp vào sâu trong bụi cỏ.

Tròn màn đêm, hắn nhìn thấy ở phía trước, dường như có người đang đến đây.

Bởi vì Tôn Vệ Đông liên tiếp khiêu khích Bùi Đông Lai cho nên Bùi Đông Lai đã giết chết Tôn Vệ Đông, mặc dù hắn biết rõ việc giết chết Tôn Vệ Đông sẽ gây ra phiền toái lớn, bất quá cuối cùng hắn vẫn lựa chọn trảm thảo trừ căn!

Sau khi giết xong thì Bùi Đông Lai thông qua bộ đàm đã biết được đám bắt cóc đã tiến vào sâu trong núi.

Tin túc này khiến cho Bùi Đông Lai hiện lên một kế hoạch " Vu oan hãm hại."

Ở Bùi Đông Lai xem ra, chỉ hắn có thể giết chết đám người này, không để bọn hắn rơi vao trong tay của cảnh sát, thì có thể nghĩ đến đem việc giết chết Tôn Vệ Đông đổ lên người bọn chúng.

Như vậy, hắn sẽ không bị Tôn gia trả thù, cũng sẽ không chịu thêm nhiều phiền toái.

Nhưng mà.

Mặc dù Bùi Đông Lai đã trải qua nửa tháng huấn luyện ở trụ sở Huyết Sát, nói về kỹ năng tác chiến thì hắn cũng không thua gì bộ đội đặc chủng, chẳng qua là hắn chưa có tiến hành huấn luyện trong núi rừng hay trên núi tuyết, hơn nữa hắn còn chưa khôi phục lại toàn bộ trí nhớ cùng kỹ năng tác chiến của Tiêu Phi.

Dưới tình hình như thế, thì hắn muốn ở trong rừng này tìm được đám bắt cóc trước cảnh sát thì không phải là chuyện dễ dàng gì, phía trên bầu trời, hắn đã từng thấy đặc cảnh sử dụng trực thăng, cũng đã nhìn thấy đám đặc cảnh được trang bị vũ khí đến tận răng.

Chừng 30s sau, Bùi Đông Lai chọn được một phương hướng, liền đi tới.

Cùng lúc đó.

Phía sau Bùi Đông Lai khoảng 3km, thân là thành viên trong Long Nha, Trần Anh một bên chạy cấp tốc, một bên tìm kiếm dấu vết.


Những dấu vết này là do Bùi Đông Lai lưu lại.


Lúc đó, ở phía trước Bùi Đông Lai 1km, bốn gã bắt cóc mang theo mkd, hướng Bùi Đông Lai đi tới.


Đại chiến, hết sức căng thẳng!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK