- Tiểu Cấm, nếu như con muốn có con thì hãy….
Ăn được vài miếng cơm, Diệp Thạch bỏ đũa xuống, nhìn vào Diệp Cấm cùng Từ Lệ rồi nói:
- Hiện nay y học đã phát triển, hẳn là không có vấn đề gì.
Diệp Cấm nghe vậy thì không nói gì, ánh mắt nhìn sang Từ Lệ thì thấy sắc mặt Từ Lệ liền trở nên tái nhợt, đôi mắt phiếm hồng, nàng đã tuyệt kinh vào năm, không còn khả năng sinh con, Diệp Thạch nói như vậy chẳng khác gì là bảo Diệp Cấm tìm nữ nhân khác, hoặc là tiến hành sinh con trong ống nghiệm.
Nếu làm như thế thì từ giờ về sau Từ Lệ nàng sẽ không ngốc đầu lên được trong Diệp gia này.
- Cha, chúng con không cần.
Diệp Cấm thấy bộ dạng của Từ Lệ thì lắc đầu, sau đó ánh mắt trở nên sắc bén, ngữ khí âm trầm:
- Cha, tuy rằng bên NB đã hủy bỏ quân diễn, tên nghiệt chủng kia không cần phải trở thành vật hy sinh, nhưng chúng ta tuyệt đối không thể buông tha hắn.
- Yên tâm đi, chờ sau khi ta ổn định được cục diện thì sẽ thu thập tên kia.
Nhắc tới Bùi Đông Lai thì sắc mặt Diệp Thạch trở nên âm lãnh, cảm giác kia hận không thể lập tức nghiền xương Bùi Đông Lai thành tro.
Từ Lệ nghe vậy, đỏ lên mắt, cắn răng, vẻ mặt hận ý nói:
- Không riêng gì tên nghiệt chủng kia mà ngay cả con nghiệt chủng Quý Hồng kia cũng vậy, bọn hắn là cá mè một lứa.
- Chúng ta từng cho nó cơ hội, hơn nữa không chỉ một lần, nếu nó muốn đứng về phía tên nghiệt chủng kia thì rõ ràng đã là địch của Diệp gia chúng ta, như vậy chúng ta cũng sẽ thỏa mãn nguyện vọng của nó.
Bên tai vang lên lời nói cuat Từ Lệ, nhìn thấy vẻ hận thấu xương trong ánh mắt của Từ Lệ thì Diệp Thạch trầm ngâm một lát, cuối cùng nhẫn tâm làm ra quyết định.
Hắn cảm thấy chỉ có làm như vậy mới có thể đền bù lại cho Từ Lệ. Mấy năm nay Từ Lệ vì Diệp gia mà trả giá không nhỏ vì thế hắn muốn làm điều đó cũng coi như là an ủi Từ Lệ.
Ánh mắt Diệp Cấm hơi nhíu lại, không có hé răng, xem như chấp nhận quyết định của Diệp Thạch..
Sau đó, không đợi vợ chồng Diệp Cấm, Từ Lệ nói thêm gì nữa thì tin tức trong TV đã vang lên.
Giọng nói của nữ MC trên truyền hình tỏ ra vô cùng kích động:
- Hiện tại chính phủ NB đã tuyên bố…. ( Cái này m` sẽ không dịch vì cm n tụi loz TQ này xạo quần quá:Z)
"Bịch"
Đũa trong tay của Diệp Thạch rơi xuống đất.
Nếu như lúc trước, khi thấy đũa của Diệp Thạch rơi xuống thì Từ Lệ liền cúi xuống mà nhặt, sau đó lấy cho Diệp Thạch một đôi đũa mới.
Nhưng giờ phút này, ánh mắt của nàng trợn tròn xoe, nhìn chằm chằm vào màn hình TV.
Không riêng gì nàng mà ngay cả Diệp Cấm cùng Diệp Thạch cùng trừng to mắt, vẻ mặt kinh ngạc nhìn vào TV, dường như không tin tin tức này là thật.
"Ách..."
Trong phòng ăn, Diệp Thạch cùng vợ chồng Diệp Thạch, Từ Lệ, trừng to mắt, không khi có vẻ vô cùng quỷ dị.
Mặc dù bọn hắn không tin tính chân thật của tin tức này nhưng mà bọn hắn rõ ràng đài truyền hình sẽ không đưa những tin không chính xác, nhất là những tin tức có liên quan đến quốc gia.
- Diệp XX, Chu thư ký mới vừa gọi điện thoại tới...
Lúc này đây, thư ký của Diệp Thạch liền đi vào, cầm lấy điện thoại đưa cho Diệp Thạch.
"Reng…Reng"
Sau đó, không đợi 3 người Diệp Thạch lấy lại tinh thần thì điện thoại trong đại sảnh đã vang lên.
Tên thư ký nghe thế thì không nói 2 lời, vội vàng xoay người, chủ động nhấc máy.
Rất nhanh, thư ký của Diệp Thạch quay lại, nhìn vào Diệp Thạch, vội vàng nói:
- Diệp XX, Hà lão muốn cùng ngài nói chuyện.
Hà lão?
Nghe được hai chữ này, không riêng gì vợ chồng Diệp Cô Thành, Từ Lệ mà ngay cả Diệp Thạch cũng khẽ run lên.
Tất cả chuyện này đơn giản là bởi vì Hà lão chính là nhân vật trong quân phía sau màn ủng hộ Diệp gia, năng lực và uy vọng có thể là dùng từ khủng bố để hình dung.
Lúc này Hà lão gọi điện đến là muốn làm gì?
Vợ chồng Diệp Cấm, Từ Lệ cùng Diệp Thạch đều suy nghĩ nhưng mà không nghĩ ra được nguyên nhân.
Sau đó, Diệp Thạch đứng lên, tới nghe điện, mà Diệp Cấm cùng Từ Lệ lại biết điều ngồi ở đây, không có tâm tư để dùng cơm.
"Bịch"
1" sau, bên ngoài đại sảnh truyền ra một tiếng vang làm cho vợ chồng Diệp Cấm, Từ Lệ liền chạy ra.
Rất nhanh, 2 người đã thấy được khuôn mặt của Diệp Thạch đã trở nên trắng bệch, mồ hôi trên trán ức ra, hơi thở vô cùng dồn dập.
Thậm chí ngay cả tay cầm điện thoại của hắn cũng run lên.
- Cha, ngài làm sao vậy?
Diệp Cấm thấy thế, hoảng sợ, vội vàng chạy tới đỡ lấy.
- Không có khả năng! Đây... Đây tuyệt đối không có khả năng!
Không để ý đến câu hỏi của Diệp Cấm, Diệp Thạch giống như là nghe phải chuyện bất khả tư nghị trên thế giới này, điên cuồng mà lắc đầu, cảm xúc hoàn toàn mất khống chế.
- Cha….
- Chuyện ở bên NB không thể nào là do tên nghiệt chủng kia làm.
Lúc này đây, không đợi Diệp Cấm nói hết lời thì Diệp Thạch đã rống to.
Cả người Diệp Thạch hư thoát, vô lực mà dựa trên ghế salon, vẻ mặt không còn một chút uy nghiêm nào của gia chủ Diệp gia. Text được lấy tại Truyện FULL
Trên mặt hắn tràn đầy vẻ bất an.
Nhận thấy được điểm này thì Diệp Cấm trực tiếp bị sợ ngây người!
- Cha, ngài nói chuyện ở NB là do tên nghiệt chủng kia làm sao?
Khiếp sợ đi qua, Diệp Cấm nghĩ tới điều gì, buột miệng nói ra, trên mặt tràn ngập vẻ không thể tin.
- Không chỉ có thế, lúc nãy Hà lão còn nói chúng ta không để ý đến đại cục trước mắt mà chỉ lo cho an nguy của bản thân.
Khi nói chuyện, Diệp Thạch vô lực mà nhắm mặt lại, cả người run lên:
- Hà lão không muốn ủng hộ chúng ta nữa.
- Cái…Cái gì?
Diệp Cấm trợn tròn ánh mắt, kinh hô một tiếng, cả người hoàn toàn choáng váng.
Mà một bên còn lại thì Từ Lệ há to mồm, trợn tròn ánh mắt, giống như một pho tượng.
Trong đại sảnh trở nên im lặng như chết.
Bộ dạng quỷ dị này diễn ra ước chừng khoảng 10s.
Sau đó, Diệp Cấm dùng hết sức, cố gắng để bản thân tĩnh táo trở lại, giọng nói trở nên run rẩy:
- Cha... Cha, kế tiếp chúng ta làm sao bây giờ?
"Bá!"
Nghe được câu hỏi của Diệp Cấm thì Từ Lệ liền nhìn sang Diệp Thạch.
Giờ phút này.
Trên mặt của nàng đã tràn ngập vẻ sợ hãi.
Bởi vì nếu không có Hà lão ủng hộ thì tương đương là đem Diệp gia đã xuống thần đàn.