Mặt trời đỏ mọc lên ở phương đông, trong một rừng cây ở khu biệt thự Đàn Cung, Đông Phương Lãnh Vũ đang đứng tấn, vẻ mặt đau khổ hướng Bùi Đông Lai hỏi.
Cách đó không xa, Bùi Đông Lai vừa mới đánh xong bài quyền, lúc này hắn đang suy nghĩ chuyện gì đó hoàn toàn không quan tâm đến câu hỏi của Đông Phương Lãnh Vũ.
- Đông Lai ca…
Mắt thấy Bùi Đông Lai không để ý tới mình, được xưng Hỗn Thế Ma Vương Đông Phương Lãnh Vũ giống là tiểu hài tử đang làm nũng với người khác vậy, lại kêu gọi một tiếng.
Bùi Đông Lai trầm mặc như trước.
- Chẳng lẽ Đông Lai ca đã luyện võ đến mức tẩu hỏa nhập ma rồi sao?
Đông Phương Lãnh Vũ thấy Bùi Đông Lai như là mất hồn thông thường đột nhiên nhớ đến trong tiểu thuyết kiếm hiệp có nói đến người luyện võ luyện đến mức tẩu hỏa nhập mà, hắn lập tức hoảng sợ vội vàng chạy về phía Bùi Đông Lai.
"Ba! Ba! Ba!"
Đông Phương Lãnh Vũ mới vừa động thì trong nháy mắt những lỗ chân lông trên người Bùi Đông Lai liền phong bế lại, Ám Kình trải khắp người, giống như là tiếng pháo nổ vậy.
"Bá!"
Cùng lúc đó, ánh mắt của Bùi Đông Lai giống như đao nhìn về phía Đông Phương Lãnh Vũ giống như là một con sư tử đang ngủ say đột nhiên thức giấc.
"Hô... Hô..."
Thấy được ánh mắt lạnh nhưng băng của Bùi Đông Lai thì Đông Phương Lãnh Vũ chỉ cảm giác được bản thân như lọt vào hầm băng, cả người hắn liền cảm thấy sợ hãi nên 2 chân trở nên mềm nhũn, sau đó hắn thở từng hơi, mồ hơi rơi như mưa.
- Tiểu Vũ, chú làm sao thế?
Bùi Đông Lai thấy thế thì nhịn không được mà mở miệng hỏi.
Hắn trở về đây đã được 3 ngày, ngày nào cũng ở trong biệt thự Đàn Cung này. Buổi sáng thì hắn dạy cho Đông Phương Lãnh Vũ cách đua xe rồi dạy công phu, sau đó hắn đến chỗ của Cổ Bồi Nguyên, đem toàn bộ những công việc của tập đoàn Đông Hải nói lại cho Cổ Bồi Nguyên biết để Cổ Bồi Nguyên giúp hắn.
Vừa rồi khi đánh xong bài quyền mà Bùi Vũ Phu dạy cho hắn thì hắn giống như ngày thường, nhớ lại mỗi chiêu, mỗi thế trong bài quyền đó, kết quả là sau khi lấy lại tinh thần thì hắn thấy được Đông Phương Lãnh Vũ đang ngồi thở dốc ở dưới đất.
- Đông Lai ca, ca hỏi em làm sao ư?
Mới vừa rồi Đông Phương Lãnh Vũ sợ tới mức 2 chân mềm nhũn ra, lúc này thấy Bùi Đông Lai hỏi như thế thì tức giận:
- Lúc nãy ca giống như là dã thú hung tan vậy, làm cho em sợ tới mức thiếu chút nữa là tè ra quần rồi.
“Ách”
Nghe được Đông Phương Lãnh Vũ nói như thế thì trong lòng Bùi Đông Lai ngẩn ra, sau đó hắn liền nhớ lại, kết quả là hắn phát hiện được lúc nãy dường như là hắn tiến vào một cảnh giới vong ngã, hoàn toàn không quan tâm đến mọi việc ở bên ngoài, thẳng cho đến khi Đông Phương Lãnh Vũ đi tới thì theo bản năng hắn mời làm ra phản ứng nghênh chiến.
- Từ đây đến Tết Âm Lịch chỉ còn 7 ngày, thời điểm này là lúc đi cùng Qua tử đến Tần gia, thuận tiện thì hỏi thăm Qua tử một chút về chuyện lúc nãy.
Đây là lần đầu tiên Bùi Đông Lai trải qua tình huống này, cho dù hắn vắt óc suy nghĩ cũng không nghĩ ra, chỉ có thể hỏi Bùi Vũ Phu vậy.
Sau khi quyết định như thế thì Bùi Đông Lai cười cười:
- Xin lỗi chú, anh đang luyện võ nên…
- Đông Lai ca, không phải là anh đã tẩu hỏa nhập ma chứ?
Đông Phương Lãnh Vũ mang theo vài phần lo lắng nói:
- Hoặc là nói lúc đó ca đang tẩu hỏa nhập ma, em đến bên cạnh thì làm ca thức dậy, ngăn cản không cho anh bị tẩu hỏa nhập ma?
Nghe Đông Phương Lãnh Vũ nói như thế thì Bùi Đông Lai dở khóc dở cười.
- Đúng rồi, Đông Lai ca, em đã đứng trung bình tấn cả 2 tháng rồi, ngay cả nửa chiêu mà ca cũng chưa dạy em, khi nào thì ca mới dạy em công phu đây?
Thấy được Bùi Đông Lai không có chuyện gì thì Đông Phương Lãnh Vũ buồn rười rượi mà hỏi.
- Tiểu Vũ, đứng tấn rất quan trọng, nó là cơ sở để có thể học võ, nếu chú không làm tốt được việc này thì cho dù có luyện võ thì cũng uổng công mà thôi.
Bùi Đông Lai giải thích:
- Như vậy đi, sau khi kỳ nghỉ đông kết thúc thì ca sẽ bắt đầu dạy cho chú vài chiêu, từ đây đến lúc đó thì chú cũng cần phải tiếp tục đứng tấn.
Nói xong thì trong lòng Bùi Đông Lai cảm thán, hắn có thể bước thần tốc trên con đường võ học một mặt là do hắn dung hợp với linh hồn của Tiêu Phi, nhưng nguyên nhân lớn hơn là từ nhỏ hắn đã được dùng dược vật để cải tạo thân thể, hơn nữa lại kiên trì luyện tập “ Dẫn thể thuật” cùng đứng tấn cho nên mới có thành tựu như ngày hôm nay.
- Được rồi.
Đông Phương Lãnh Vũ đành phải gật đầu đáp ứng.
Bùi Đông Lai thấy thế, dở khóc dở cười đồng thời trong lòng thay đổi quyết định, không dạy cho Đông Phương Lãnh Vũ võ học truyền thống của TQ nữa mà hắn sẽ dạy cho Đông Phương Lãnh Vũ cách đấu ngoại công giống như là đám người Jason đã dạy cho hắn.
Sau khi luyện công xong thì Bùi Đông Lai cùng với Đông Phương Lãnh Vũ đi vào biệt thự, lúc này thì Liễu Nguyệt đã làm xong bữa sáng mà tiểu ma nữ Đông Phương Uyển Nhi cũng vừa mới rời giường, không ngừng ngáp.
- Liễu tỷ, sau khi ăn hết bữa sáng thì tôi sẽ đến tập đoàn, trưa nay không thể về dùng cơm được.
Ngồi trước bàn ăn, Bùi Đông Lai nghĩ đến chuyện của ngày hôm nay thì hướng về phía Liễu Nguyệt nói.
- Buổi tối có về không?
Liễu Nguyệt hỏi.
- Buổi tối chắc cũng không về.
Bùi Đông Lai nghĩ một chút rồi nói, tối hôm nay thì hắn đã cùng Cổ Bồi Nguyên an bài công tác cho năm 2013, sau đó hắn quay trở lại tập đoàn Đông Hải để đưa cái này cho Quý Hồng, thuận tiện rủ Quý Hồng dùng cơm tối luôn.
- Ừh.
Liễu Nguyệt gật gật đầu.
- Nhật Xuất Đông Lai, đêm nay anh muốn cùng đi với đại ma nữ ra ngoài để … phải không?
Tiểu ma nữ Đông Phương Uyển Nhi chớp mắt to, quệt mồm hướng Bùi Đông Lai hỏi.
- Nói chuyện chính sự, không phải là…
Bùi Đông Lai thuận miệng nói dối, hắn biết rõ, nếu để cho Đông Phương Uyển Nhi biết hắn buổi tối muốn đi bồi Quý Hồng ăn cơm, tuyệt đối nàng sẽ đi theo.
Lý do vô cùng cường đại: Giám sát.
…..
Đối với Bùi Đông Lai mà nói thì hiện giờ hắn cũng không biết tài sản trong tay của hắn là bao nhiêu. Hắn cũng không có tỏ ra giống như một phú nhị đại, luc ày quần áo, đồ dùng trên người của hắn toàn là do 2 người Quý Hồng và Liễu Nguyệt mua cả.
Biết được Liễu Nguyệt đã an bài cho Bùi Đông Lai một chiếc máy bay thương vụ loại nhỏ thì Quý Hồng cũng không cam chịu rớt lại phía sau, nàng liền cấp cho Bùi Đông Lai một chiếc Rolls-Royce Phantom LWB.
Chiếc xe này có giá 1888 vạn NDT, trước măt đã ngừng sản xuất nhưng không biết Quý Hồng dùng phương pháp gì mà khiến cho xưởng sản xuất làm ra 1 chiếc nữa.
Cái này cũng làm cho Bùi Đông Lai đã trở thành người thứ 2 ở TQ có được chiếc Rolls-Royce Phantom LWB.
Mặc dù Bùi Đông Lai đã mua với giá trên trời nhưng mà Bùi Đông Lai cảm thấy vô cùng chói mắt nên không lúc nào dùng tới, mà nhét nó vào ga-ra ở biệt thự Đàn Cung.
Hôm nay cũng là như thế.
Sau khi dùng xong bữa sáng thì hắn dùng chiếc Audi A4L đi đến tổng bộ của tập đoàn Đông Hải.
1h sau.
Bùi Đông Lai đã có mặt ở trong phòng cao nhất của tổng bộ tập đoàn Đông Hải.
Trong văn phòng, Quý Hồng mặc một bộ âu phục màu hồng phối hợp với một chiếc váy màu đỏ, dưới chân là một đôi tất chân màu da, phối hợp với đôi giày cao gót màu đỏ làm cho cả người của nàng giống như là một đóa hoa hồng.
- Lão bản thân ái của tôi, tôi đã thông qua rất nhiều quan hệ mới có thể mua được cho cậu chiếc Rolls-Royce Phantom LWB, vậy mà cậu lại nỡ để nó ở trong ga-ra, mỗi ngày đều dùng chiếc Audi A4L kia chạy khắp nơi. Cậu bắt tỷ tỷ đây làm sao chịu nổi đây?
Mắt thấy Bùi Đông Lai đi vào văn phòng thì Quý Hồng trừng mắt nhìn vào Bùi Đông Lai, tức giận nói, cảm giác giống như là một tiểu tình nhân vậy.
Bùi Đông Lai cười khổ không thôi:
- Tôi không có thói quen bị người ta vây xem.
- Lão bản thân ái, xin chú ý cách dùng từ của cậu lại, không phải là vây xem mà là ngưỡng mộ, để cho người ta phải ngưỡng mộ, đồng thời đó cũng là cách mà cậu thể hiện thân phận của mình.
Quý Hồng cải chính:
- Nếu để cho những nhà đầu tư nước ngoài biết được Boss của chúng ta mỗi ngày đều lái chiếc Audi A4L kia thì điều ấy sẽ ảnh hưởng đến công ty a.
- Này, đây chính là tài liệu an bài phát triển công ty của chúng ta, Cổ hiệu trưởng đã chỉnh sửa lại, hẳn là không có sai sót gì.
Bùi Đông Lai đi đến bàn làm việc của Quý Hồng, đem túi văn kiện để xuống đó:
- Cô có thể an bài một cuộc họp với các giám đốc trong công ty.
- Lão bản thân ái, cậu có biết không? Bất kể một tập đoàn nào trong quốc nội đều muốn tìm cách để cho Cổ tiên sinh vì bọn hắn mà an bài sự phát triển của công ty của bọn hắn, mà bên chúng ta lại không tốn một đồng nào đã đem được Cổ tiên sinh làm chủ tịch danh dự cho chúng ta hơn nữa thì Cổ tiên sinh lại đích thân trấn thủ cho công ty của chúng ta.
Quý Hồng cầm lấy túi vân kiện, cho Bùi Đông Lai một nụ hôn gió:
- Lão bản thân ái, có cậu thật tốt.
- Cút.
Bùi Đông Lai cũng không để ý đến vẻ phong tao của Quý Hồng mà là ngồi ở trên ghế salon, châm một điếu thuốc, hút vào 2 hơi rồi hỏi:
- Còn chuyện khác sao? Nếu không thì tôi tính toán ngày mai sẽ đi đến Yên Kinh.
- Lão bản thân ái, cậu không biết xấu hổ khi để cho một mình tôi tổ chức cuộc họp cuối năm sao?
Quý Hồng tức sùi bọt mép trừng mắt Bùi Đông Lai.
Bùi Đông Lai xấu hổ thở ra một ngụm khói:
- Như vậy đi, ngày mai 9h sáng sẽ tiến hành cuộc họp với ban giám đốc trong công ty, còn buổi họp với các cổ đông vào chiều thì tôi sẽ không tham gia.
- Được rồi.
Quý Hồng thở dài lên tiếng, theo sau lại nghĩ tới điều gì, nói:
- Đúng rồi có chuyện cần nói với cậu, 2 ngày trước có một thiên tài võ học NB đi vào quốc nội, liên tiếp trong 2 ngày đã khiên chiến, đã thích quán 3 võ quán, một môn phái, tổng cộng giết chết 8 võ giả, trong đó có 1 chưởng môn của Bát Quái Môn cũng bị hắn giết chết.
“Ách?”
Bùi Đông Lai nghe vậy, đồng tử đột nhiên phóng to ra.
- Tôi đã âm thầm phái người điều tra thân phận của hắn thì biết được hắn chính là thành viên của gia tộc Đằng gia, là một thiên tài võ học của hội Tam Hợp tên là Đằng Dã, là anh trai của Đằng Tỉnh.
Quý Hồng bổ sung nói.
- Là anh trai của Đằng Tỉnh à?
Bùi Đông Lai nhíu mày, đôi mắt tràn đầy vẻ tức giận:
- Hắn muốn tìm chết sao?
- Đúng là hắn muốn tìm chết, nếu không có gì bất ngờ thì trong 2 ngày này, tất cả các đại sư của giới võ học sẽ đi qua ấy.
“Reng..Reng”
Quý Hồng vừa dứt lời thì đột nhiên điện thoại của Bùi Đông Lai vang lên.
Bùi Đông Lai bóp tắt thuốc lá, lấy điện thoại di động ra nhìn vào thì thấy người gọi đến là Bùi Vũ Phu.