Trong lòng Bùi Đông Lai nghĩ đến 4 chữ này.
Hắn biết, lúc sắp chết Diệp Thiên đã đột phát được cảnh giới.
“ Ủa?”
Cùng lúc đó, toàn bộ mọi người đều sửng sốt, toàn bộ chuyện này đã hoàn toàn vượt qua nhận biết đối với võ học của họ.
So với các vị đại lão mà nói thì trong lòng thành viên của các tiểu đội đặc chiến lại càng rung động hơn.
Thân là những thành viên tinh nhuệ nhất trong quân khu thì bọn họ cũng biết được Minh Kính và Ám Kính, đồng thời bọn họ cũng biết có thể đem kình lực truyền vào đầu. Ngoài công phu “ Thiết đầu công” đã thất truyền ra thì chỉ có cao thủ Ám Kính đỉnh phong mới có thể làm như thế.
Hiện giờ, Diệp Thiên đã trúng một chưởng của Bùi Đông Lai thế nhưng hắn lại không có việc gì…
Diệp Thiên đã đạt tới cảnh giới Ám Kính đỉnh phong.
Trong phút chốc, toàn bộ thành viên của tiểu đội đặc chủng đều nghĩ như thế.
Hiểu được điểm này thì trên mặt những người khó chịu với Diệp Thiên đều đã không còn tỏ ra vẻ kích động nữa, mà thay vào đó chính là lo lắng.
Ở bọn hắn xem ra, khi Diệp Thiên đạt đến cảnh giới Ám Kính đỉnh phong thì có thể đem kình lực truyền hết vào toàn thân. Đối với Bùi Đông Lai mà nói thì đó tương đương với Kim Cương Bất Tử Chi Thân, cho dù Bùi Đông Lai có công kích thế nào đi chăng nữa thì cũng sẽ không tạo được vết thương trí mạng đối với Diệp Thiên.
Đây cũng chính là nói, Diệp Thiên đã bất bại.
Ngoài ra, cảnh giới Diệp Thiên đã tăng lên thì lực lượng, tốc độ và các cơ năng của Diệp Thiên cũng đã được tăng lên.
Lúc này đây, Bùi Đông Lai cũng không có tiếp tục công kích mà lui lại mấy bước.
"Ha... Ha ha... Ha ha ha... Ha ha ha ha..."
Mắt thấy Bùi Đông Lai lui ra sau thì Diệp Thiên cũng không có truy kích mà nở nụ cười, tiếng cười càng lúc càng lớn, càng ngày càng khủng bố.
- Bùi Đông Lai, tao thật sự vô cùng cảm ơn mày, nhờ mày mà tao mới có thể đột phá đến cảnh giới Ám Kình đỉnh phong.
Cười rất lớn, Diệp Thiên từ từ đứng dậy rồi nhìn vào Bùi Đông Lai, nở ra nụ cười lạnh:
- Vừa rồi mày đánh rất thoải mái phải không?
Không trả lời, vẻ mặt Bùi Đông Lai không còn bình tĩnh nữa mà thay vào đó là vẻ ngưng trọng.
Thấy vẻ mặt ngưng trọng của Bùi Đông Lai thì Diệp Thiên giống như là tiểu nhân đắc chỉ, vẻ khinh miệng càng lúc càng đậm, hắn chỉ vào đầu nói:
- Lão tử đứng nơi này cho mày đánh, tới đây mà đánh.
Thờ ơ.
Bùi Đông Lai không có tiến lên mà là nhìn chằm chằm vào Diệp Thiên, đang suy nghĩ về đối sách để ứng phó.
- Đây đây, cmn mày không dám đánh sao? Như thế nào hả thằng ranh con?
Mắt thấy Bùi Đông Lai không dám tiến lên, Diệp Thiên giống như là một đầu dã thú theo dõi con mồi, gầm lên:
- Được, nếu mày không dám đánh thì như vậy sẽ tới phiên tao.
"Bộp!"
Nói xong, Diệp Thiên liền bước lên phía trước, mỗi bước đi của hắn đều làm cho lôi đài run lên, bê tông trên mặt đất nổ tung.
Đây….đây chính là thực lực của Ám Kính đỉnh phong sao?
Thấy một màn như vậy thì ở dưới Vương Khuê âm thầm kinh hãi, đồng thời sự lo lắng trong lòng lại tăng lên. Ở hắn xem ra, lấy thực lực lúc này của Bùi Đông Lai thì dường như không có khả năng để chiến thắng.
"Bộp!"
"Bộp!"
"Bộp!"
Giống như là khoe khoang thực lực của mình, Diệp Thiên cũng đi từ từ, mỗi bước đi của hắn đều làm cho mặt đất dưới chân vỡ vụn, thanh thế vô cùng khủng bố.
Lúc này, mắt thấy Diệp Thiên đi tới, cảm nhận được khí thế của Diệp Thiên thì tâm tình tâm tình của Bùi Đông Lai đã bị hỗn loạn.
Dưới ánh mặt trời, vẻ mặt của hắn càng ngày càng ngưng trọng, chân mày nhíu lại với nhau, khóe mắt không tự chủ được mà giật lên không ngừng.
Trong lòng hỗn loạn, hắn không thể tìm ra được phương thức nào để chiến thắng Diệp Thiên cho nên hắn không dám chủ động tiến đến công kích Diệp Thiên mà là sử dụng “ Toái bộ”.
- Không phải mày thích đánh hay sao? Tiếp tục, cmn mày có đến hay không?
Mắt thấy Bùi Đông Lai sử dụng “ Toái bộ” để di chuyển thì Diệp Thiên cười lạnh một tiếng.
Dứt lời, người hiện.
Diệp Thiên giống như đã sử dụng thuấn di trong tiểu thuyết Huyễn Huyền, đột nhiên hắn xuất hiện trước mặt Bùi Đông Lai, cả người giống như là chiến thần hạ phảm, hóa thủ vi đao, chém thẳng về phía Bùi Đông Lai.
Hắn muốn chém vào đầu Bùi Đông Lai.
Hắn muốn dùng phương thức này để rửa nhục nhã.
Nhanh, nhanh đến cực hạn.
Một chém của Diệp Thiên làm cho Bùi Đông Lai không thể thở nổi, hơn nữa làm cho ánh mắt của Bùi Đông Lai vô cùng đau đớn làm cho hắn không thể mở mắt ra.
Cũng may là thông qua khí huyết nên Bùi Đông Lai đã đoán được hướng công kích của Diệp Thiên, cho nên hắn đã nghiêng qua làm cho một chém của Diệp Thiên trảm vào khoảng không, sát vai trái của hắn.
Tuy rằng Diệp Thiên không chém trúng được Bùi Đông Lai nhưng mà kình phong sắc bén đã quét vào miệng vết thương bên tay trái của Bùi Đông Lai.
Miệng vết thương vỡ, máu tươi tràn ra làm cho Bùi Đông Lai cảm thấy đau đớn.
Không rảnh để quan tâm đến vết thương trên vai trái, sau khi tránh được một kích của Diệp Thiên thì Bùi Đông Lai cũng không ngừng lại mà là tiếp tục né tránh Diệp Thiên như né tránh ôn thần vậy.
- Hừ, tao xem mày trốn ở nơi nào?
Diệp Thiên hừ lạnh một tiếng rồi đuổi theo.
Lúc trước, tốc độ của Bùi Đông Lai có thể nói là nhỉnh hơn Diệp Thiên một chút.
Nhưng mà.
Hiện giờ, Diệp Thiên đã đạt đến cảnh giới Ám Kính đỉnh phong, các cơ năng trong thân thể đã tăng mạnh, tốc độ so với lúc trước thì còn nhanh hơn.
Cho nên, mặc dù Bùi Đông Lai đem tốc độ phát huy tới mức nhanh nhất nhưng mà trong chơp mắt Diệp Thiên đã đuổi theo kịp, sau đó hắn thuận thế xuất ra Pháo Quyền, đánh tới Bùi Đông Lai.
Bùi Đông Lai biết rõ lúc này bản thân không phải là đối thủ của Diệp Thiên cho nên không dám lấy cứng đối cứng, chỉ có thể trốn tránh.
Một kích không trúng, Diệp Thiên không để cho Bùi Đông Lai có cơ hội ra tay, hắn liên phát động tấn công, thanh thế khủng bố, chiêu thức trí mạng.
Bùi Đông Lai bị Diệp Thiên làm cho không thở nổi, liên tiếp lui về phía sau, rất nhanh hắn đã thối lui đến bên cạnh lôi đài.
Diệp Thiên thấy thế thì cười lạnh một tiếng, học Bùi Đông Lai lúc trước, hắn hóa thủ làm kiếm đâm vào yết hầu của Bùi Đông Lai.
Bùi Đông Lai liên tiếp lui về phía sau, khuôn mặt của hắn đỏ bừng, lồng ngực muốn nổ tung ra. Lúc này thấy Diệp Thiên hóa thủ làm kiếm đâm vào thì thân thể hắn co rụt lại, thuận thế lăn một vòng.