Sau khi luyện công xong, Bùi Đông Lai trở lại cung điện, trực tiếp đi vào gian phòng của Long Bồ Tổ Đề.
- Đông Lai, thật sự không muốn ở đây thêm vài ngày nữa sao? Nơi này vô cùng thích hợp tu luyện, lấy thiên phú của con, nếu ở đây tiềm tu nửa năm, đột phá Cương Kính cũng không phải là chuyện khó.
Dường như nhân ra Bùi Đông Lai đến đây cáo từ, Long Bồ Tổ Đề không nhịn được mà muốn giữ Bùi Đông Lai lại.
- A di, con đã đáp ứng với một vị lão nhân đã qua đời, sau khi giành được chức quán quân của Đại bỉ Vũ, phải về vấn an người.
Bùi Đông Lai lắc lắc đầu:
- Ngày sau con sẽ đến thăm ngài.
- Nếu con đã muốn đi thì ta cũng không giữ con nữa, sau này có chuyện gì cần thì cứ mở miệng nói với a di.
Long Bồ Tổ Đề thở dài.
- Vâng.
Bùi Đông Lai gật đầu, hắn biết Long Bồ Tổ Đề thật sự muốn che chở hắn.
- Đi thôi, ta tiễn con.
Cửa cung điện, 2 vị sư tỷ của Tô Bồ Đề dường như biết được Bùi Đông Lai muốn đi, đã sớm chờ từ lâu.
- Bồ Đề đâu?
Mắt thấy Tô Bồ Đề không có ở đây, Long Bồ Tổ Đề có chút nghi ngờ.
- Sư phụ, tiểu sư muội nói muội ấy đột nhiên lĩnh ngộ cái gì Chân Đế đấy, cần ngồi Minh tưởng, sẽ không đến tiễn Đông Lai.
Nhị sư tỷ dựa theo lời của Tô Bồ Đề, nói lại.
Long Bồ Tổ Đề nghe vậy, trong lòng mơ hồ đoán được cái gì, cũng không vạch trần, mà là vươn tay ra nhẹ nhàng sờ vào mặt Bùi Đông Lai, giống như mẹ hiền tiễn con đi, nhẹ giọng nói:
- Đông Lai, đi xuống núi cẩn thận.
- Vâng.
Bùi Đông Lai gật đầu, nói:
- A di, ngài cùng 2 vị sư tỷ trở về đi thôi.
Long Bồ Tổ Đề thu tay lại, nhẹ nhàng vuốt cằm.
Bùi Đông Lai thấy thế, hướng về phía 2 vị sư tỷ của Tô Bồ Đề mỉm cười ý bảo, xoay người rời đi.
Tầng cao nhất trên Phật tháp, tbl nhìn thấy bóng lưng Bùi Đông Lai rời đi, trong con mắt lộ ra vẻ không đành lòng, sắc mặt của nàng có chút tái nhợt.
Đột nhiên, nàng lấy hết dũng khí, lal ớn lên:
- Bùi Đông Lai, chớ quên bản thánh nữ là ân nhân của anh, anh còn thiếu bản thánh nữ 2 phần nhân tình.
Phương xa, Bùi Đông Lai nghe được tiếng hét của Tô Bồ Đề, xoay người, ngưng mắt nhìn tầng cao nhất của Phật tháp, cười trả lời:
- Yên tâm đi, tôi sẽ không quên.
- Nếu anh dám quên, Bản Thánh nữ không để yên cho anh.
Tô Bồ Đề miễn cưỡng cười vui đáp lại.
Sau đó.
Trong cái nhìn chăm chú của nàng, bóng lưng Bùi Đông Lai đã biến mất trong màn tuyết.
Trong phút chốc, nàng vô lực ngồi ở trên bàn, 2 tay ôm đầu gối, gục đầu xuống, vành mắt hiện hồng, nước mắt đảo quanh.
Đây là lần đầu tiên nàng muốn khóc trong đời, nhưng nàng lại quật cường không cho nước mắt rơi xuống.
..
Đêm đó, Bùi Đông Lai ngồi máy bay quân sự của quân khu Bắc Cương trở lại quân khu Yên Kinh.
Trên đường băng, một chiếc Hummer sớm đã chờ từ lâu, trong xe là Phá Quân Tiêu Cuồng cùng Tham Lang Tịch Hồ.
- Đệt, Đông Lai, thành thật khai báo, đã làm thịt Ma Bồ thánh nữ chưa?
Mắt thấy Bùi Đông Lai nhảy xuống trực thăng, Tiêu Cuồng cùng Tịch Hồ nghênh đón, trong đó, Tiêu Cuồng bất chấp tất cả cười gian ôm Bùi Đông Lai cổ, cố gắng bức cung
- Cuồng ca, anh có chút…. Rồi đó?
Bùi Đông Lai dở khóc dở cười, trong đầu không khỏi hiện ra lúc biệt ly, nụ cười gượng ép cùng ánh mắt thâm tình của Tô Bồ Đề.
- Tiểu Cuồng, chú nhìn bộ dạng mất hồn mất vía của Đông Lai kia, đáp n không cần nói cũng biết a.
Tịch Hồ thấy thế, cười hát đệm.
- Đông Lai, đây là cậu trọng sắc khinh bạn a.
Tiêu Cuồng nghe vậy, khuôn mặt lộ ra vẻ bi phẫn, sau đó thay đổi 180°, vẻ mặt cười gian nói:
- Ta nghe nói Tô Bồ Đề có 2 vị sư tỷ, nói vậy 2 vị sư tỷ cũng giống nàng cũng đều tướng mạo đẹp như tiên,, vóc người thướt tha, khí chất thánh khiết...
Cả đầu Bùi Đông Lai đầy hắc tuyến.
Tịch Hồ cũng là trợn mắt hốc mồm, hiển nhiên là bị Tiêu Cuồng đánh bại rồi.
3 tiếng sau, 3 người Bùi Đông Lai đã có mặt tại hội sở Đông Hạ hội.
- Đông Lai, lần này cậu cùng Tiêu Cuồng đã lấy lại mặt mũi cho quốc gia rồi.
Sau khi vào phòng, Tịch Hồ giơ cao ly rượu, nói:
- Đến, vì 3 người Thất Sát, Phá Quân, Tham t Thất Sát, Phá Quân tề tựu, vì 2 người đại sát tứ phương, giương uy nước ta, cạn một ly.
- Hồ ca, hẳn là 2 ly mới đúng a?
Tiêu Cuồng nói.
Tịch Hồ vỗ vỗ ót:
- Đúng, đúng, đúng, 2 ly.
- Uống xong 2 ly này còn ly thứ 3 nữa, tối nay không say không về.
Bùi Đông Lai cười cùng Tiêu Cuồng, Tịch Hồ hai người chạm cốc.
- Cuồng ca, sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ đi thăm lão gia tử.
Sau khi rượu quá 3 tuần, Bùi Đông Lai đốt một điếu thuốc, hít thật sâu, nói.
Tiêu Cuồng nghe vậy, nụ cười trên mặt biến mất, im lặng gật đầu, sau đó rót một ly rượu rồi uống sạch.
Bùi Đông Lai thấy thế, đốt một điếu thuốc đưa cho Tiêu Cuồng.
Tiêu Cuồng nhận lấy rồi rít một hơi.
Sương khói vờn quanh ở khuôn mặt của hắn nhưng 2 người Bùi Đông Lai và Tịch Hồ đều thấy được khuôn mặt của hắn lộ ra vẻ thương cảm.
- Cuồng ca, tôi biết sau khi Tiêu đại ca chết, anh tiến vào trong quân, liều mạng huấn luyện chính là muốn giải sầu cho lão gia ử.
Bùi Đông Lai thở dài:
- Hôm nay, mặc dù lão gia tử không tận mắt thấy chúng ta thắng lợi nhưng mà ở dưới cửu tuyền, lão gia tử cũng sẽ mỉm cười.
- Tiểu Cuồng, Đông Lai nói không sai.
Tịch Hồ cũng là an ủi, vỗ vỗ bả vai Tiêu Cuồng.
- Đệt, sao coi tôi như đàn bàn rứa, nào uống rượu, uống rượu….
Tiêu Cuồng bóp tắt điều thuốc, cười mắng rồi cầm ly rượu lên.
3 người cụng ly rồi uống, nhưng mà có thể thấy được tay cầm ly rượu của Tiêu Cuồng run lên, ngay cả khóe mắt cũng giật giật.
- Đông Lai, ka nghe nói lần thi đấu này, Trần Anh đã bị người của tổ chức Thần Võng bắt cóc, cậu đi cứu Trần Anh, kết quả là được Guti người nối nghiệp tương lai của gia tộc De Rothschild cứu ra.
Vì không để cho Tiêu Cuồng lúng túng, Tịch Hồ nói sang chuyện khác.
- Anh không biết?
Bùi Đông Lai hơi ngẩn ra, hắn cho rằng Tiêu Cuồng đã kể cho Tịch Hồ rồi.
Tịch Hồ cười khổ lắc đầu:
- Chân trước ka vừa mới tới phi trường thì cậu cũng đã đến, còn chưa kịp hỏi Tiểu Cuồng.
- Thần Võng chẳng những bắt cóc Trần tỷ mà còn bắt cóc Thánh Nữ Giáo Đình, Guti tới đó là vì muốn Thánh Nữ.
Bùi Đông Lai giải thích:
- Tôi đến sớm hơn so với hắn, vừa mới bắt đầu thì bị đánh gục như con chó chết, thời khắc sinh tử may mắn đột phá, chuyển bại thành thắng.
- Đây cũng là nói cậu đã cứu Thánh Nữ Giáo Đình.
Tinh quang trong mắt Tịch Hồ lóe lên:
- Ka cho rằng, chúng ta có thể lấy chuyện này làm cầu nối, liên hiệp Giáo Đình cùng gia tộc De Rothschild diệt trừ Thần Võng.
- Giáo Đình dễ dàng liên hiệp, gia tộc De Rothschild có chút khó khăn.
Bùi Đông Lai khẽ nheo mắt nói:
- Tôi cũng đã gặp mặt Guti rồi nói 'Địch nhân của địch nhân là bằng hữu', Guti không có tỏ thái độ.
- Gia tộc De Rothschild là nơi luôn đặt lợi ích lên hàng đầu, chỉ cần có đầy đủ lợi ích, nhất định bọn hắn sẽ tham gia.
Vẻ mặt Tịch Hồ khôn khéo. Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn
- Lợi ích còn chưa đủ.
Bùi Đông Lai lắc đầu:
- Lợi ích còn phải thành lập trên cơ sở cường đại, chẳng qua là chúng ta thể hiện ra sự cường đại, gia tộc De Rothschild mới sẽ vì ích lợi, mạo hiểm cùng chúng ta đối kháng với Thần Võng.
- Ý của cậu là?
- Trong lòng tôi đã có một kế hoạch?
Bùi Đông Lai khẽ lắc chén rượu:
- Chẳng qua là đến thời cơ chín mùi mới áp dụng kế hoạch này được.
- Kế hoạch gì?
2 người Tiêu Cuồng cùng Tịch Hồ không hẹn mà cùng mở miệng hỏi thăm, trên mặt lộ ra vẻ tò mò.