Tuy nhiên…
Đang kinh hãi, thấy Sonali tiếp tục tấn công Bùi Đông Lai không dám tiếp tục lấy cứng đối cứng mà sử dụng dung hợp bộ pháp trốn tránh, khiến cho đòn đánh của Sonali thất bại.
- Hừ, tiện chủng, xem ngươi trốn tới khi nào?
Mắt thấy Bùi Đông Lai hoàn toàn thoát được mấy đòn của mình, Sonali giận tới nghiến răng nhưng lại không nóng lòng tấn công nữa, mà dùng vẻ mặt cợt nhả nhìn Bùi Đông Lai như kiểu hắn đã là người của Diêm Vương rồi.
Bùi Đông Lai không trả lời mà chỉ nhíu mày, suy tính kế sách ứng đối.
Hắn tuy hận không thể làm thịt Sonali ngay lập tức nhưng cũng hiểu rằng hôm nay dù muốn giết Sonali cũng căn bản không có cơ hội, ngay cả có còn sống được không cũng chưa chắc.
Vừa rồi hai lần sử dụng Lôi Đình liên tiếp đã khiến lực lượng của hắn tổn hao nghiêm trọng, lúc này chỉ còn dư có một phần tư.
Dưới tình hình này hắn chỉ có thể tái sử dụng Lôi Đình thêm một lần nữa, mà cho dù sử dụng cũng vô pháp tổn thương ả kia chút nào!
Lúc đó lực lượng trong cơ thể gần như trống rỗng, không còn khả năng phản kháng.
- Xem ra chỉ có cách chọc thủng lối vào kia để tìm cách chạy trốn.
Bị Sonali áp chế hoàn toàn, Bùi Đông Lai nhìn về phía Pavlovsky, trong lòng nghĩ như thế.
Trong đầu hắn, biện pháp hiện tại là dùng một kích Lôi Đình cuối cùng phá vây từ chỗ Pavlovsky, thoát ra rồi nghĩ biện pháp hủy cái du thuyền này đi.
- 4 người các ngươi đến canh cửa cùng Pavlovsky.
Như đã nhận ra tâm tư của Bùi Đông Lai, Sonali bảo bốn gã Thần Vệ sót lại đi hiệp trợ Pavlovsky.
"Ba!"
Thanh âm Sonali vừa hạ xuống, không chờ 4 gã Thần Vệ kịp động thân thì Bùi Đông Lai liền lao ra, hóa thành một đạo thẳng tắp hướng tới lối vào.
- Không được để hắn chạy!
Sonali thấy thế liền hét lên, nhắc nhở Pavlovsky đồng thời ả như sử dụng Ma Huyễn trong truyền thuyết mà truy đuổi Bùi Đông Lai.
Mắt thấy Bùi Đông Lai lao thẳng tới mình, Pavlovsky vừa sợ vừa giận!
Đương nhiên sợ, y đã thấy Bùi Đông Lai một quyền đánh tan hắc ám chiến trận, biết rõ hắn có lực công kích khủng bố nên lấy cứng đối cứng tuyệt đối không phải đối thủ.
Giận vì, y thấy được Bùi Đông Lai đã lộ đòn sát thủ nhưng không thành, lúc này hắn muốn phá vây từ chỗ y, không phải là nhục mạ y sao?
- Chặn cửa!
Pavlovsky quát lên, yêu cầu bốn gã Hắc Phủ chặn cửa lại.
"Ba! Ba! Ba! Ba!"
Bốn gã Hắc Phủ dù biết làm thế có thể trở thành vật hi sinh nhưng với đám bị tẩy não như chúng thì mệnh lệnh của Pavlovsky là bất khả kháng, liền đứng như bốn pho tượng vững chắc trước mặt Pavlovsky.
Thấy thế, Bùi Đông Lai chợt dừng lại nghiêng người đổi lộ tuyến.
Hiển nhiên, hắn biết mình cần giết một gã Hắc phủ, sau đó giết tiếp Pavlovsky thì mới có thể thoát thân.
Đồng thời hắn cũng biết nếu không dùng Lôi Đình thì căn bản không thể giết được Pavlovsky, mà nếu như sử dụng Lôi ĐÌnh thì toàn bộ lực lượng sẽ tiêu hao, không khác gi chịu chết.
Thêm nữa, còn Sonali ở phía sau đuổi theo không ngừng, sợ rằng hắn chưa kịp ra tay với Pavlovsky thì đã bị ả giết!
- Vũ Thần tạo ra 'Lôi Đình Nhất Kích' tuy rằng uy lực khủng bố, nhưng cực kỳ tiêu hao lực lượng.
Tuy rằng không thể đuổi kịp Bùi Đông Lai nhưng Sonali cũng không nóng nảy, ả như mèo vờn chuột cười đùa nói:
- Nói vậy trong cơ thể ngươi cũng không còn nhiều năng lượng, ta thật muốn xem ngươi có thể trốn đến bao giờ!
Nghe thế trong lòng Bùi Đông Lai càng thêm căng thẳng, nội tâm xúc động hận không thể huyết chiến cùng Sonali nhưng lý trí sót lại cho hắn biết trước mắt chỉ có chạy trốn, bảo trụ tính mạng rồi tính sau.
Ngươi truy ta chạy, ngươi đánh ta tránh.
Nhất thời, Bùi Đông Lai như chuột chạy trối chết trong đại sảnh hai ngàn mét vuông.
...
Trong khoang thuyền đèn đuốc sáng trưng, bóng người chớp động còn bên ngoài hoàn toàn là một mảnh tối đen.
Trên mặt biển, một chiếc du thuyền chạy như bay tạo nên từng đợt bọt sóng trắng nổ vang trong màn đêm tĩnh lặng.
Trên thuyền máy, Trần Anh bị thương quá nặng đã hôn mê, Tô Bồ Đề cấp tốc chạy tới đảo Luther.
- Nhanh lên, nhanh nữa lên!
Mắt thấy Đảo Luther ngày càng gần, vẻ lo lắng trên mặt Tô Bồ Đề càng rõ, nàng hận không thể lập tức mang Trần Anh đến quân y để phẫu thuật rồi nhanh chóng trở lại du thuyền kề vai chiến đấu với Bùi Đông Lai.
Mấy phút sau, Tô Bồ Đề tới được bờ biển đảo Luther, Tiêu Cuồng nhận được tin nên sớm đã dẫn người chờ ở đó.
- Trần tỷ!
Mắt thấy Tô Bồ Đề ôm Trần Anh xuống, Tiêu Cuồng biến sắc kinh hô, vội lên đón lấy.
- Thương thế của nàng vô cùng nghiêm trọng, cần lập tức phẫu thuật.
Quá lo lắng cho an nguy của Bùi Đông Lai, Tô Bồ Đề nói ngắn gọn:
- Mau mang chị ấy đi chữa trị!
Vừa nói Tô Bồ Đề vừa ôm Trần Anh đang hôn mê tới trước mặt Tiêu Cuồng.
Tiêu Cuồng đờ đẫn tiếp nhận nhưng không nóng lòng bỏ đi mà khẩn trương hỏi lại:
- Đông… Đông Lai đâu?
- Hắn còn ở trên thuyền.
Trái tim Tô Bồ Đề khẽ run lên, nhíu mày đáp một tiếng sau đó liền xoay người chạy về thuyền máy.
- Cậu…Cậu ta không sao chứ??
Thấy hành động đó của Tô Bồ Đề, Tiêu Cuồng sợ tới rớt tim vội la lớn.
Không trả lời.
Tô Bồ Đề lao tới, thả người bắn lên thuyền máy.
"Uỳnh…Uỳnh.."
Tiếng gầm rú xé tam màn đêm, trong cái nhìn lo lắng của đám người Tiêu Cuồng, Tô Bồ Đề điều khiển thuyền máy lướt đi.
- Đông… Đông Lai sẽ không có chuyện gì chứ?
Thấy thế Đông Bắc Hổ Vương Khuê cũng vô cùng lo lắng.
Tôn Nhận lại nói:
- Tiêu Cuồng, chúng ta trước hết phải cứu chữa cho Trần tỷ đã, sau đó sẽ xin tổ ủy hội phái người đi cứu Đông Lai sau.
- Vô dụng. Bắt cóc Trần tỷ là đám người Thần Võng, thực lực của chúng vốn đã đạt tới đỉnh của Nhân loại, trừ khi đánh nổ thuyền chứ không thì khó có thể tiêu diệt được chúng.
Chẳng biết tại sao lúc này Tiêu Cuồng lại bình tĩnh và lý trí như thế.
Vương Khuê và Tôn Nhận nóng nảy nói:
- Vậy phải làm sao, chúng ta không thể trơ mắt nhìn Đông Lai chết đi được."
- Ta không tin Đông Lai sẽ chết như thế.
Trong màn đêm, Tiêu Cuồng trả lời hai người kia, cũng như tự an ủi mình…
Khác với Tiêu Cuồng, Tô Bồ Đề chỉ biết rằng trước mắt tình cảnh của Bùi Đông Lai vô cùng nguy hiểm.
Thế nên nàng bật công suất tối đa phóng đi như bay, bọt sóng tán loạn bắn lên người nàng làm ướt mái tóc dài phiêu dật, ướt khuôn mặt, ướt luôn cả y phục.
- Bùi Đông Lai, ta nói rồi, không có sự cho phép của ta thì bất kể thế nào ngươi cũng phải kiên trì chờ ta đến!
Trên thuyền máy, Tô Bồ Đề không quan tâm y phục của mình đã ướt đẫm, cũng không lau đi nước biển trên mặt mà chỉ chằm chằm nhìn hướng du thuyền, thì thào tự nói.
Bùi Đông Lai không thể ngờ Tô Bồ Đề sẽ quay lại vì mình, mà hắn cũng không có tâm tư suy nghĩ điều đó.
Theo thời gian, lực lượng trong cơ thể hắn dần tiêu hao, tốc độ cũng chậm lại phần nào.
- Chạy đủ rồi sao?
Thấy Bùi Đông Lai dừng lại, Sonali tự như biết Bùi Đông Lai không đủ năng lượng chạy nữa nên ngẩng cao đầu từng bước đi tới chỗ hắn.
- Hôm nay phải chết ở chỗ này sao?
Thấy Sonali đi tới, Bùi Đông Lai thầm hỏi chính mình, trên mặt đầy thần sắc không cam lòng, hai tay nắm chặt lại.
Có lẽ là hắn nắm quá chặt nên móng tay đã đâm sâu vào thịt, máu tươi đầm đìa.
Hắn không trốn nữa, trơ mắt nhìn Sonali từng bước tiếp cận.
"Bộp…Bộp…Bộp
Tiếng bước chân trầm ổn không ngừng vang lên, khoảng cách hai bên ngày càng thu nhỏ lại.
- Tiện chủng, quỳ xuống liếm giày cho ta!
Tựa như trong nháy mắt, hoặc cũng như một thế kỉ, Sonali bước tới trước mặt Bùi Đông Lai, lấy dáng vẻ như thần linh nhìn con kiến mà nhìn hắn.
"Vù!"
Đáp lại Sonali là một cú chém toàn lực của Bùi Đông Lai.
"Hừ!"
Sonali hừ một tiếng dễ dàng tránh được, sau đó… tung một cước vào giữa hai đùi hắn!
Ả muốn cho Bùi Đông Lai tuyệt tự!
Gặp công kích ác độc đó, Bùi Đông Lai cơ hồ thu tay theo bản năng, dùng tay hóa chưởng bảo hộ giữa hai chân.
"Bốp "
Một tiếng va chạm vang giòn vang lên, lực đạo khủng bố trực tiếp đánh bay Bùi Đông Lai.
Trên không, sắc mặt Bùi Đông Lai tái nhợt, đôi tay hoàn toàn mất đi tri giác, miệng tràn máu tươi, tựa như cánh diều bay lượn.
"Ầm…"
Thân mình Bùi Đông Lai mạnh mẽ đập vào vách tường,, ầm ầm đổ xuống, run lên hai lần như phản xạ có điều kiện.
Hết run rẩy, hăn như bị rút hết khí lực toàn thân, ngay cả ngón tay cũng không động đậy nổi, chỉ biết trợn mắt nhìn trần nhà. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL
- Ha ha… tiện chủng, không phải ngươi nói hôm nay ngươi muốn ta không thể xuống được con thuyền này sao? Không phải muốn Huyết tẩy Thần Võng sao?
Sonali cười phá lên:
- Vì sao lúc này ngươi nằm như chó chết thế? Có bản lĩnh đứng dậy giết ta đi? Đến đây… Đến đây…….. Ha ha ha….
Không trả lời, Bùi Đông Lai cảm thấy ý thức của mình có chút mơ hồ, trong tầm mắt hiện lên bộ dạng Lão Thái gia tóc trắng của Tiêu Gia.
Hắn không khỏi nhớ lại ngày Tiêu lão thái gia qua đời, thân là ngoại nhân nên hắn chỉ có thể đứng ngoài của biệt thự cúc cung chào người ra đi, còn nói rằng: "Tiêu lão thái gia, tháng 7 này cháu nhất định sẽ cùng Cuồng ca giành quán quân Đại Bỉ Vũ toàn cầu cho người."
Trong đầu hiện lên cảnh ngày đó khiến Bùi Đông Lai càng thêm không cam lòng.
Hắn cố gắng động thân, cố gắng dùng hai tay nâng mình dậy!
Rất nhanh, trong ánh nhìn của đám người Thần Võng, Bùi Đông Lai vốn không nhúc nhích lại chậm từ từ chống tay đứng lên.
Nhưng mà.
Không chờ hắn đứng lên được thì thân thể hắn lại nặng nề rớt xuống đất.
- Lão tử không cam lòng! Không cam lòng,…..!
Lại ngã, Bùi Đông Lai thở hổn hển tiếp tục giãy giụa đấu tranh với vận mệnh.
Một lần, hai lần, ba lần...
Đứng dậy, ngã xuống.
Trong ánh nhìn như xem khỉ diễn trò của đám người Sonali, Bùi Đông Lai bằng vào ý chí cương ngạnh cố gắng gượng dậy một lần.
"Bịch!"
Không biết qua bao lâu, lần thứ năm nằm bẹp trên đất, người hắn lúc này không còn chút khí lực nào, thậm chí nhắm mắt cũng không thể!
Lúc này Pavlovsky mang bốn gã Hắc Phủ đi đến nói:
- Sonali, hắn đã hết sức, không thể động đậy nữa rồi. Cô làm gì với hắn đây?
Sonali tà ác cười đi tới chỗ Bùi Đông Lai.
Chứng kiến nụ cười đó, lại thêm cú đá tuyệt tự lúc nãy, Pavlovsky liền thấy một cỗ cảm giác lạnh lẽo dọc sống lưng, nhịn không được nhìn Bùi Đông Lai bằng con mắt bi ai.
- Xin lỗi, Tiêu lão thái gia, xin tha thứ cho Đông Lai không thể hoàn thành ước hẹn.
Không để ý ánh mắt của Pavlovsky, trong tầm mắt của Bùi Đông Lai chỉ có hình ảnh của Tiêu lão thái gia, hắn thấy Tiêu lão thái gia cười với mình như muốn bảo:
- Đông Lai, ta không trách cậu, cậu đã tận lực rồi.
Dứt lời, Tiêu lão thái gia biến mất, trong tầm mắt hắn lại xuất hiện bóng dáng Tiêu Cuồng.
Tiêu Cuồng như một con sư tử phẫn nộ, dữ dộ het lên với hắn hỏi hắn vì sao lại bỏ gã lại, tự ý hành động.
- Cuồng ca, tôi tin tưởng dù không có tôi ka vẫn có thể cùng Vương ca và Tôn ca giành được quán quân.
Khóe miệng Bùi Đông Lai khẽ nhếch, tựa như đang đáp lại Tiêu Cuồng.
- Phải sống! Đông Lai cậu nhất định phải sống!
Trong mắt hắn, Tiêu Cuồng gầm lên giận dữ không ngừng.
Gào thét qua đi, những người tiếp theo xuất hiện trong tầm mắt hắn là Liễu Nguyệt, Đông Phương Lãnh Vĩ và Đông Phương Uyển Nhi.
- Đông Lai, biết không? Khi nghe báo cáo của bốn người Jason và đánh giá của họ, tôi đã từng hỏi chính mình rằng cậu có thể vượt qua Bùi Vũ Phu hay không. Khi đó tôi không chắc, nhưng nương theo những cố gắng của cậu, giờ tôi tin rằng cậu có thể - Liễu tỷ tin chắc cậu có thể làm được!
Liễu Nguyệt như khích lệ hắn, truyền cho hắn lực lượng cuối cùng.
- Đông Lai ca, ka đã đáp ứng sẽ dạy cho em công phu mà, ka còn chưa dạy gì.
Đông Phương Lãnh Vũ đỏ mắt nhìn Bùi Đông Lai, mặc cho nước mắt rơi:
- Ka không thể chết đi như thế!
- Đông Lai, anh là đồ lừa gạt, anh bảo Uyển Nhi lớn lên sẽ xinh đẹp như chị Đông Tuyết, Uyển Nhi tin lời anh nhưng mà Uyển Nhi còn chưa lớn a…
Đông Phương Uyển Nhi ngồi xổm trên đất, lệ rơi đầy mặt, khóc rống như trẻ con bị thương.
Một màn đó khiến Bùi Đông Lai cố gắng… cố gắng há miệng ra nói gì đó nhưng bất kể hắn làm thế nào cũng không nói được điều gì.
Sau đó, không chờ hắn nói gì hình ảnh đã thay đổi, lần này là Quý Hồng một thân áo khoác đỏ thắm.
Lần này Quý Hồng không có nụ cười mê hoặc chết người trên môi mà lại giống như một mỹ nữ bị thương cuộn tròn trên ghế sa lon, bụm miệng u oán nhìn hắn.
- Yêu tinh, chính miệng Diệp Cấm đã đáp ứng sẽ quỳ trước mộ của mẹ cô, giải khai tâm kết của cô, cho nên cô không cần như cũ nữa…
Bùi Đông Lai nhìn lấy ánh mắt u oán của Quý Hồng, thầm nói:
- Hãy sống thật với bản thân mình.
Không trả lời, Quý Hồng ôm chặt hai tay lai, thân hình run lên nhè nhẹ, dần dần mơ hồ rồi biến mất…. Thay thế vào đó là hình ảnh của Hạ Y Na và Tần Đông Tuyết.
Hạ Y Na cầm tay Tần Đông Tuyết, mắt đã đỏ lên tràn đầy lệ nóng, nàng khóc tới tê tâm liệt phế.
Mà Đông Tuyết thì chỉ tĩnh lặng nhìn Bùi Đông Lai.
Chỉ tĩnh lặng nhìn….
Giống như năm xưa ở sân bóng Trầm Thành nàng lặng yên thưởng thức Bùi Đông Lai diễn xuất, giống như nàng ở Tử Cấm Thành ngóng về hắn ở phương Nam, chờ đợi ngày hắn ngẩng cao đầu đến với nàng.
Ánh mắt bình tĩnh như mặt hồ không gợn sóng, ánh mắt ôn nhu như nước dung hòa tất cả…
"Bịch!"
Nhất thanh muộn hưởng, tất cả ảo ảnh trước mặt biến mất, chỉ còn lại Sonali như tử thần trước mặt Bùi Đông Lai.
- Xin lỗi, Y Na, tớ biết tớ không thể cho cậu tình yêu nhưng mà cậu lại chấp nhận tình cảm của tớ.
- Xin lỗi, Đông Tuyết, tớ có thể nắm tay cậu ở Tần gia nhưng lại không thể dắt tay cậu bước vào lễ đường…."
Ảo tượng biến mất, Bùi Đông Lai vô lực nhắm mắt lại.
Nhưng mà.
Trong nháy mắt đó, dư âm trong võng mạc của hắn thấy được một khuôn mặt tươi cười.
Một khuôn mặt đã sớm khắc sâu vào lòng hắn!
Một khuôn mặt mười tám năm qua chưa từng đổi nụ cười phúc hậu!
Qua Tử!
Trong lòng chấn động mãnh liệt, hắn vội mở to đôi mắt!