Mục lục
Siêu Cấp Cường Giả - Phong Cuồng (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trầm Thành có một nơi được xưng là " Nhất triều phát tường địa, lưỡng đại đế vương thành". Năm 1625 Nỗ Nhĩ Cáp Xích dời đô đến nơi này, sau đó Hoàng Thái Cực đổi tên là Thịnh Kinh, năm 1636 lúc này Hoàng Thái Cực đổi lại quốc hiệu là " Thanh", xây dựng vương triều nhà Thanh. Năm 1644, sau khi nhập quan thì quân Thanh đóng đô ở Bắc Kinh, lấy Thịnh Kinh làm kinh đô thứ hai, đặt các đại nội thần quản Đông Bắc ở nơi này.

Ngay lúc đó đại thần cầm quyền là người của Nạp Lan gia.

Nạp Lan gia cũng bắt đầu quật khởi từ lúc đó, đã truyền cho đến ngày hôm nay.

Mấy trăm năm rối loạn làm cho địa vị của gia tộc Nạp Lan khác xa hơn vào lúc ở Thanh triều nhưng mà cũng được xưng là một gia tộc có máu mặt ở Đông Bắc.

Bốn mươi năm trước, Nạp Lan gia bất đắc dĩ mới đem đại bản doanh từ Trầm Thành về đặt ở Đại Liên.

Hiện giờ, tổng bộ của Nạp Lan gia đặt trong một sơn trang ở ngoại thành Đại Liên, sơn trang chiếm diện tích khá lớn, bao gồm có trường săn bắn, sân đua ngựa cùng với sân Golf xa hoa ở bên trong.

Giữa trưa, ánh nắng chiếu vào trong trang viên của Nạp Lan gia tộc làm cho không khí ở nơi này có thêm một ít hơi thở ấm áp.

Biệt thự số 1 trong trang viên, bao gồm cả Nạp Lan Trường Sinh ở bên trong, toàn bộ thành viên trung tâm của Nạp Lan gia đã tập trung trong đại sảnh lầu một, vẻ mặt của ai cũng hiện lên vẻ lo lắng, sốt ruột.

Bởi vì giờ phút này, Miêu lão gia tử đang xem bệnh cho Nạp Lan lão gia tử, Nạp Lan Dịch Đức.

- Nhị ca, anh nói Miêu thần ý có thể chưa khỏi cho cha sao?

Có lẽ là không khí quá mức bị kìm nén cho nên Nạp Lan Ngũ Khải chỉ cảm thấy có một tòa núi lớn đang đè nặng trong lòng của mình, hắn vô cùng khó chịu cho nên không nhịn được mà ngẩng đầu lên nhìn, hỏi Nạp Lan Trường Sinh một câu, không khí trong đại sảnh liền bị đánh vỡ.

"Xoạch! Xoạch!"

Không đợi Nạp Lan Trường Sinh mở miệng, mọi người đã nghe được tiếng bước chân từ trên lầu truyền xuống. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Phát hiện này làm cho đám người Nạp Lan Trường Sinh liền ngẩn ra sau đó cả đám không hẹn mà cùng đứng dậy rồi nhìn về phía trước cầu thang.

Ngay tại lúc mọi người đang chăm chú nhìn thì Miêu lão gia tử cùng với nam nhân họ Bàng chậm rãi đi xuống, có thể thấy được những giọt mồ hôi ở trên trán của Miêu lão gia tử.

Thấy một màn như vậy thì tất cả mọi người bên trong Nạp Lan gia đều muốn biết kết quả chẩn đoán, nhưng mà lại không có ai dám mở miệng hỏi.

- Miêu lão, thế nào rồi?

Mắt thấy Miêu lão gia tử đi xuống lầu thì Nạp Lan Trường Sinh mới mở miệng hỏi, giọng nói rất khẩn trương.

- Ta vừa châm cho hắn xong, tình huống đã khá ổn định, tiếp theo chỉ cần dựa vào phương thuốc ở đây, liên tục dùng trong ba tháng thì có thể khỏi hẳn.

Miêu lão gia tử nhìn lướt qua vẻ mặt khẩn trương của các thành viên trong Nạp Lan gia, vẻ mặt không chút thay đổi mà nói ra câu trả lời thuyết phục.

- Cảm tạ Miêu lão gia tử đã cứu gia phụ, xin Miêu lão hãy nhận một cái vái đầu của chúng tôi.

Nghe được Miêu lão gia tử nói như vậy thì đám người Nạp Lan gia liền kích động, sau đó Nạp Lan Trường Sinh mới mở miệng nói rồi tất cả mọi người liền vái tạ Miêu lão gia tử một cái thật sâu.

Miêu lão gia tử không hề cử động, cũng không có khách khí liền bước rời đi khỏi Nạp Lan gia.

- Miêu lão, ta đang an bài người chuẩn bị thức ăn, nếu như Miêu lão muốn đi về thì ta sẽ an bài máy bay cho người.

Nạp Lan Trường Sinh thấy Miêu lão rời đi thì trong lòng hiểu được Miêu lão có thể bước vào Nạp Lan gia hoàn toàn là do mặt mũi của Bùi Vũ Phu.

- Không cần, chỉ cần ngươi sắp xếp cho ta một chiếc xe, chở chúng ta đến sân bay là tốt rồi.

Miêu lão gia tử thản nhiên đáp lại.

Nghe được Miêu lão gia tử nói như thế thì toàn bộ thành viên trong Nạp Lan gia liền lộ ra vẻ mặt xấu hổ, cũng không có ai dám lên tiếng giữ lại.

- Được.

Nạp Lan Trường Sinh bất đắc dĩ thở dài nhưng hắn cũng không có vội vã lên lầu để xem tình hình của Nạp Lan Dịch Đức, ngược lại hắn mang các thành viên của Nạp Lan gia tiễn Miêu lão gia tử ra khỏi đây.

20" sau, Miêu lão gia tử cũng Bàng Hổ ngồi trong một chiếc Benz rời khỏi đây.

- Nhị ca, ta nghe Tiểu Ngũ nói thì người cần phải thực hiện lời ước định năm đó, đem Nạp Lan Minh Châu gả cho nhi tử của Bùi Vũ Phu, chắc là vì muốn trả lại nhân tình cho Bùi Vũ Phu sao?

Đưa mắt nhìn chiếc xe Benz rời đi, một gã thành viên trọng yếu trong gia tộc Nạp Lan gia hướng Nạp Lan Trường Sinh hỏi.

Nạp Lan Trường Sinh im lặng, gật gật đầu.

- Haizz, lại nói tiếp quả thật chúng ta đã thiếu Bùi Vũ Phu không ít.

Một gã thành viên khác trong Nạp Lan gia nói.

- Đi thôi, cùng đi xem cha đi nào.

Nạp Lan Trường Sinh nhíu mày, đi vào biệt thự số 1, vài tên thành viên khác trong Nạp Lan gia liền đi theo.

Cùng lúc đó trong một tiểu khu bình thường ở Trầm Thành.

Trong đại sảnh thì Tần Đông Tuyết đang ngồi ở trên ghế salon, vẻ mặt an tĩnh nhìn vào màn hình TV cũng không biết lúc này nàng đang suy nghĩ cái gì nữa.

Bên cạnh nàng là một người phụ nữ, người phụ nữ này vươn tay ra nhẹ nhàng vuốt ve đầu của nàng, vẻ mặt rất áy náy.

Cách đó không xa, một người đàn ông trung niêm có khí độ bất phàm đang cầm một điếu thuốc lá, nhẹ nhàng hút lấy, sương khói lượn quanh khuôn mặt của hắn, mơ hồ có thể thấy hắn và người đàn bà kia rất giống nhau, trên khuôn mặt khiên nghị kia mang theo vài phần áy náy.

- Cha mẹ, thực ra hai người cũng không cần cảm thấy áy náy.

Nhận thấy được vẻ mặt của hai người thì Tần Đông Tuyết bình tĩnh mở miệng nói:

- Con sinh ra đã là người của Trần gia thì không có khả năng giống như một người con gái bình thường. Mà hiện giờ thì con đã sớm thích ứng với cuộc sống như thế.

Bên tai vang lên lời nói của Tần Đông Tuyết thì thân hình của Tần mẫu khẽ run lên, đôi mắt khẽ đỏ mà Tần phụ thì bóp tắt điếu thuốc, nói:

- Con đã rời đi Yến Kinh được ba năm, tháng 7 này sẽ đến đại thọ của gia gia con đến lúc đó thì con cũng đã thi Đại học xong, vậy thì hãy theo chúng ta về chúc thọ lão nhân gia.

- Được.

Tần Đông Tuyết khẽ gật đầu.

- Đông Tuyết, tuy rằng thi vào Đại học là một chuyện quan trọng nhưng vẫn không nên để cho mình mệt mỏi như thế, thân thể mới là quan trọng nhất.

Tần mẫu nắm bàn tay nhỏ bé của Tần Đông Tuyết rồi quan tâm nói.

Tần Đông Tuyết khẽ gật đầu cũng không mở miệng nói gì.

Tần Đông Tuyết trầm mặc làm cho không khí ở trong phòng trở nên yên tĩnh.

Vẻ im lặng này đã làm cho Tần mẫu có một loại cảm giác hít thở không thông, vẻ áy náy trên mặt lại càng hiện thêm rõ ràng, mà Tần phụ người nối nghiệp của Tần gia cũng muốn cố gắng nói cái gì đó nhưng không biết nên nói chuyện gì với con gái của mình.

- Cha, con có một chuyện muốn hỏi cha.

Đột nhiên, Tần Đông Tuyết liền mở miệng hỏi Tần phụ.

Ngạc nhiên nghe được lời nói của Tần Đông Tuyết thì không riêng gì Tần mẫu mà ngay cả Tần phụ cũng có chút kinh ngạc.

Hắn biết rõ bởi vì chính bản thân mình cùng với vợ mình quá chú tâm vào công tác cho nên không có thời gian chiếu cố Tần Đông Tuyết, việc này đã làm cho tình cảm giữa Tần Đông Tuyết đối với hai người trở nên rất lạnh nhạt.

Dưới tình hình như thế thì từ nhỏ đến lớn số lần Tần Đông Tuyết mở miệng nói chuyện với hai người có thể chỉ đếm trên đầu ngón tay, ngược lại mỗi lần hai người tới thăm Tần Đông Tuyết, cùng Tần Đông Tuyết nói chuyện mấy câu thì sẽ trở nên nhạt nhẽo lại, cũng giống như tình hình lúc nãy.

- Con nói đi.

Mặc dù trong lòng có chút kinh ngạc cùng kích động, bất qua trên mặt của Tần phụ cũng vẫn như cũ vận lộ ra biểu tình không giận mà phát uy.

- Cha con biết một người tên là Bùi Vũ Phu không?

Tần Đông Tuyết hỏi.

Bùi Vũ Phu?

Ba chữ này của Tần Đông Tuyết giống như là một đạo sấm chớp giữa mùa xuân, trực tiếp nổ vang cả phòng khách.

Trên ghế salon, đồng tử của Tần mẫu đột nhiên mở to ra, vẻ mặt kinh ngạc nhìn về phía Tần Đông Tuyết.

Không riêng gì Tần mẫu, ở một bên thân là người nối nghiệp của Tần gia, trước hết là người đứng đầu ở tỉnh Liêu Ninh này cũng lộ ra một dạng kinh ngạc hiếm thấy.

Phải biết rằng, lấy thân phận cùng với tiền đồ của Tần Tranh thì cho dù có nghe được tên của mấy lão đại ngồi ở phía trên đỉnh Kim Tự Tháp của nước cộng hòa cũng sẽ không lộ ra vẻ xúc động như thế.

Nhưng mà.


Bùi Vũ Phu.


Cái tên này.


Đã làm cho lòng hắn nổi lên kinh đào hãi lãng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK