- Vào đi.
Trong thư phòng, truyền ra một giọng nói uy nghiêm.
" Cót két"
Nương theo tiếng mở cửa, Tôn Vệ Đông đẩy cửa vào, rõ ràng thấy được phụ thân mình Tôn Tường Vân đang ngồi ở trên ghế.
Dù cho khi đã hết giờ làm việc, nhưng Tôn Tường Vân vẫn mang trên người một bộ quân trang, bộ dáng không giận mà uy.
- Cha.
Đi vào thư phòng, Tôn Vệ Đông cung kính đi đến trước người Tôn Tường Vân, hai chân khép lại, ngẩng đầu lên chào hỏi.
Thấy được bộ dáng của nhi tử mình giống như một quân nhân thì Tôn Tường Vân vui mừng, gật gật đầu.
Trên thực tế, cho tới nay, Tôn Tường Vân đều hài lòng đối với Tôn Vệ Đông.
- Ngồi xuống đi, ta có việc muốn nói với con.
Tôn Tường Vân bảo Tôn Vệ Đông ngồi xuống. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn
Nhìn thấy nụ cười, thấy được vẻ vui mừng trên mặt Tôn Tường Vân thì Tôn Vệ Đông không khỏi ngạc nhiên.
Bởi vì, trong ký ức của hắn thì lúc nào đứng trước mặt hắn Tôn Tường Vân cũng lộ ra một dạng nghiêm túc.
Trừ cái đó ra, kể từ sau khi hắn vào ĐH thì Tôn Tường Vân cũng chưa tìm hắn nói chuyện lần nào.
Mà hôm nay, chẳng những Tôn Tường Vân tìm hắn nói chuyện, hơn nữa vẻ mặt lại tỏ ra vui mừng, điều này có thể không khiến cho Tôn Vệ Đông kinh ngạc sao?
- Cha, có chuyện gì sao?
Kinh ngạc rất nhiều, theo bản năng Tôn Vệ Đông đã đoán được cái gì, vẻ mặt trở nên hưng phấn hỏi.
- Ừh.
Mặc dù Tôn Tường Vân đã cố gắng che dấu nhưng vẫn không thể che dấu sự vui sướng trong lòng, hắn gật đầu cười:
- Nhịn nhiều năm như vậy, rốt cuộc cũng đã chấm dứt, rất nhanh, trên vai sẽ có thêm một sao.
- Chúng mừng cha đã thực viện được nguyện vọng.
Nghe được Tôn Tường Vân nói như vậy, Tôn Vệ Đông vốn là ngẩn ra, sau đó liền đứng dậy chúc mừng. Hắn rất rõ ràng, giấc mộng làm tướng quân của phụ thân hắn rốt cuộc cũng đã trở thành sự thật, tự nhiên đáng giá chúc mừng.
Trừ việc đó ra thì Tôn Vệ Đông cũng rất rõ ràng, bởi vì Tôn Tường Vân trở thành tướng quân cho nên địa vị của Tôn gia ở Đông Hải thậm chí là ở quốc nội cũng sẽ tăng lên.
- Quân Ủy đã hạ lệnh, trước quốc khánh sẽ điều động ta đến quân khu Vân Nam đảm nhận chức tham mưu trưởng.
Đối với Tôn Tường Vân mà nói, sở dĩ hắn hưng phấn là bởi vì trừ việc trên vai có thêm một sao, thì hắn nắm quyền lớn ở Vân Nam một nơi gần biên cảnh.
- Vệ Đông, ngồi xuống đi.
Mắt thấy bộ dáng hưng phấn của Tôn Vệ Đông, Tôn Tường Vân liền khoát ta, chờ sau khi Tôn Vệ Đông ngồi xuống thì Tôn Tường Vân đã khôi phục lại bộ dạng nghiêm túc, gằn từng chữ:
- Vệ Đông, hôm nay ta tìm con là muốn nói cho con biết chuyện này, nhưng thật ra việc tiếp theo cũng là một nguyên nhân chủ yếu.
- Cha, chẳng lẽ còn chuyện quan trọng hơn chuyện cha trở thành tướng quân sao?
Vẻ mặt Tôn Vệ Đông kinh ngạc.
Tôn Tường Vân gật gật đầu, nói:
- Hai hôm trước, ta tới Yên Kinh họp thì gặp phải Lưu Kiến Quốc, một viên tư lệnh ở quân khu Vân Nam, Lưu Kiến Quốc mời ta một bữa cơm, trong quá trình dùng cơm thì ta biết được Lưu Kiến Quốc có một người cháu ngoại, tuổi cũng xấp xỉ con, cho nên ta liền đề nghị cho hai đứa ở cùng một chỗ. ( Đậu má, chưa thấy mặt gì mà ở chung liền, vãi)
"Ách..."
Nghe được Tôn Tường Vân nói như vậy thì Tôn Vệ Đông liền khiếp sợ, hắn há to miệng, sau đó vẻ mặt xúc động hỏi:
- Hắn đồng ý sao?
- Hắn không có trực tiếp đáp ứng, bất quá hắn có nói nếu thích hợp thì liền tổ chức đính hôn, chờ sau khi hai đứa tốt nghiệp thì sẽ làm hôn lễ.
Vẻ mặt Tôn Tường Vân mang theo ý cười:
- Đúng rồi, cháu ngoại của Lưu Kiến Quốc tên gọi là Hạ Y Na, nó cùng với con giống nhau đều học ở ĐH Đông Hải, sau này mỗi ngày hai đứa sẽ có cơ hội gặp mặt nhau.
- Cha, xin cha cứ yên tâm, con biết nên làm như thế nào rồi.
Tôn Vệ Đông rất rõ ràng, chỉ cần hắn thu phục được Hạ Y Na thì sẽ trợ giúp được con đường làm quan của cha hắn, đồng thời tương lai sẽ có vô số tác dụng đối với bản thân hắn.
- Vệ Đông, Hạ Y Na là cháu ngoại của nhân vật số 1 ở quân khu Vân Nam, hơn nữa phụ thân của Hạ Y Na cũng là một nhân vật có tiếng tăm.
Thấy được Tôn Vệ Đông đảm bảo thì Tôn Tường Vân hài lòng, gật gật đầu, bổ sung thêm:
- Phụ thân Hạ Y Na tên là Hạ Hà, hằng năm ở làm việc ở biên giới, một người buôn bán Ngọc Thạch, được xưng là TQ Ngọc Thạch Chi Vương.
Lúc này đây, Tôn Vệ Đông cũng không có hé răng mà là nắm chặt hai nắm tay, cảm giác kia muốn nói nếu hắn không tán được Hạ Y Na thì liền nhảy xuống sông Hoàng Phổ. ( Nhảy đi, để lại đôi dép cho ka:Z)
- Trước khi vào học, Hạ Y Na sẽ đến Đông Hải, nếu không xảy ra chuyện gì bất ngờ thì Hạ Hà cũng sẽ tới.
Tôn Tường Vân lại nói:
- Đến lúc đó, ý q sẽ đích thân ra mặt, mời hai cha con Hạ Y Na ăn cơm, đồng thời cũng tạo ra một cơ hội cho con, con nhất định phải nắm chắc cơ hội này, phải gây ấn tượng tốt trong lòng gặp đầu tiên.
Tôn Vệ Đông cũng biết, vì thế liền lập tức gật đầu.
- Chút nữa, ta sẽ giao tư liệu của Hạ Y Na cho con, con cần phải nắm rõ những sở thích, tính cách của nó, kiên quyết không nắm chắc thì không đánh.
Thấy Tôn Vệ Đông gật đầu, Tôn Tường Vân lại dặn dò một câu.
- Cha, từ nhỏ đến lớn, con chưa bao giờ khiến cha phải thất vọng, lần này cũng không phải là ngoại lệ.
Tôn Vệ Đông đứng lên, chém đinh chặt sắt nói.
- Tốt.
Tôn Tường Vân vui mừng gật gật đầu, sau đó nói:
- Tốt lắm, con đi ra ngoài đi, ta sẽ gọi điện cho thúc thúc của con.
Tôn Vệ Đông giữ yên lặng đi ra khỏi thư phòng.
- Liễu Nguyệt, con đàn bà đáng chêt, ngươi không phải nói chờ sau khi trên vai của cha ta thêm một sao thì mới có tư cách đến gặp ngươi sao?
Bên tai vang lên lời nói cuồng vọng ngày đó của Liễu Nguyệt, sau khi trở lại gian phòng của mình thì Tôn Vệ Đông nắm chặt hai nắm đấm, cười lạnh:
- Bản thân ta muốn xem thử, ta đem tên tiểu tạp chủng kia vứt xuống sông cho cá ăn thì ngươi có dám phóng rắm hay không?
Nói xong thì Tôn Vệ Đông liền rút điện thoại ra, gọi cho Chu Phúc Thái.
- Xin lỗi, số máy quý khách…
Giọng nói của tiểu thư kia truyền vào tai Tôn Vệ Đông.
Cái gì?
Nghe được như thế, vẻ mặt Tôn Vệ Đông liền có chút nghi ngờ.
Phải biết rằng, khoảng một giờ trước, Chu Phúc Thái đã gọi điện cho hắn, nói cho hắn biết đã bắt được Bùi Đông Lai.
Dưới một dạng như thế thì lúc này không gọi được điện thoại cho Chu Phúc Thái, điều này khiến cho Chu Phúc Thái vô cùng khó hiểu.
" Reng..Reng"
Ngay tại lúc Tôn Vệ Đông tỏ ra khó hiệu, thì điện thoại trong tay của hắn lại vang lên.
Tôn Vệ Đông liền cầm điện thoại lên, thấy người gọi đến là Chu Đào.
Thấy Chu Đào gọi tới thì trước tiên Tôn Vệ Đông liền nghe máy.
- Tôn thiếu, cha của ta ở cùng một chỗ với người sao?
Đầu bên kia điện thoại, giọng nói Chu Đào vô cùng sốt ruột, sau khi Chu Phúc Thái nhận được điện thoại của Liên Hoa thì đã gọi thông báo cho Chu mẫu và Chu Đào biết, vài phút trước, bởi vì Chu Đào muốn biết kết cục bi thảm của Bùi Đông Lai cho nên đã gọi điện thoại đến Chu Phúc Thái, kết quả là gọi không được, cho nên đành phải gọi qua cho Tôn Vệ Đông, hắn biết hận ý của Tôn Vệ Đông đối với Bùi Đông Lai cũng không ít hơn so với hắn, tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội trả thù Bùi Đông Lai.
- Không có.
Vẻ mặt Tôn Vệ Đông nghi ngờ nói:
- Lúc trước Chu thúc có gọi điện cho ta, nói với ta rằng đã bắt được tên tiểu tạp chủng kia, bởi vì ta phải nói chuyện với cha ta nên chưa thể qua đó, vừa rồi ta có gọi điện cho Chu thúc nhưng kết quả là gọi không được.
Đầu bên kia điện thoại, nghe Tôn Vệ Đông nói như thế Chu Đào liền ngạc nhiên.
Sau đó, không đợi Chu Đào mở miệng, cửa phòng Tôn Vệ Đông đã bị đẩy ra, Tôn Tường Vân nhíu mày đi đến, trầm giọng hỏi:
- Vệ Đông, lúc nãy con có nói chuyện qua điện thoại với Chu Phúc Thái không?
Nghe Tôn Tường Vân hỏi như vậy thì trong lòng Tôn Vệ Đông liền tuôn ra một ý niệm không tốt, hắn mang theo vài phần khẩn trương hỏi:
- Cha, cha hỏi cái này để làm gì?
- Vừa rồi, tư lệnh Đông Hải có gọi điện tới, nói là kho hàng của Chu Phúc Thái ở cảng đã xảy ra một vụ nổ mạnh, hiện giờ kho hàng đã biến thành một mảnh hoang tàn, hơn nữa lại không thấy bóng dáng của Chu Phúc Thái đâu, điện thoại cũng gọi không được, con có biết là hắn đã đi đâu không?
Nổ tung?
Hỏa hoạn?
Điện thoại không gọi được?
Lời nói của Tôn Tường Vân làm cho Tôn Vệ Đông hoảng sợ, dưới ánh đèn, sắc mặt của hắn trở nên cực kỳ khó coi.
- Vệ Đông, con đang gạt ta chuyện gì phải không?
Mắt thấy vẻ mặt khác thường của Tôn Vệ Đông, trong lòng của Tôn Tường Vân liền động, nghiêm túc hỏi.
- Không…Không có.
Hắn lắc đầu một cách nhanh chóng:
- Cha, cha nên biết, nhi tử của Chu Phúc Thái luôn đi chơi với con, vừa rồi Chu Phúc Thái có gọi điện thoại tới, mời con đi ăn cơm nhưng con đã từ chối.
- Dùng cơm ở chỗ nào?
Tôn Tường Vân trầm ngâm vài giây, lại hỏi.
Tôn Vệ Đông lắc lắc đầu.
Thấy Tôn Vệ Đông lắc đầu, lông mày Tôn Tường Vân nhíu lại, nói:
- Hiện tại, ta đi trả lời cho tư lệnh Đông Hải, con hãy gọi điện cho Chu Phúc Thái, nếu có tin tức gì thì lập tức báo cho ta biết.
- Đã biết thưa cha.
Tôn Vệ Đông cố gắng không chế tâm tình của mình nhưng chẳng là trong đôi mắt hắn lại hiện lên vẻ sợ hãi.
- Tôn thiếu, Tôn thiếu.
Lúc Tôn Tường Vân rời khỏi phòng thì đồng thời ở bên kia đầu dây, giọng nói của Chu Đào vang lên:
- Ta vừa nghe bác Tôn nói đến cha của ta, cha của ta, hiện giờ làm sao rồi?
Không trả lời.
Tôn Vệ Đông trực tiếp cúp điện thoại.
Chẳng lẽ Chu Phúc Thái bị giết người diệt khẩu sao?!
Trong đầu hiện ra khuôn mặt của Bùi Đông Lai thì Tôn Vệ Đông liền cảm thấy hoảng sợ, khuôn mặt của hắn trở nên trắng bệch, ngoài ra từng giọt mồ hôi lạnh không ngừng chảy ra, thân thể hắn không khống chế được mà run lên.
Cùng lúc đó, bên trong một khu biệt thự ở khu nhà giàu Tử Viên.
Quý Hồng thân mang theo một chiếc khăn tắm, nằm trên ghế sô-pha.
- Ngươi xác định là người trẻ tuổi kia giết Chu Phúc Thái, hơn nữa còn đốt cả kho hàng, huy thi diệt tích ư?
Nghe được thuộc hạ báo cáo thì Quý Hồng liền đứng dậy.
- Đúng vậy, dựa theo sự phân phó của lão bản, ta đã một mực theo dõi hắn, tuyệt đối không sai.
Đầu bên kia điện thoại, tên thuộc hạ khẳng định.
- Bùi Đông Lai tiểu bằng hữu, ngươi mới tới Đông Hải đã bị cbn thu làm đệ tử, làm gia sư cho Đông Phương Lãnh Vũ hơn nữa mỗi ngày còn chạy tới hội sở Đông Nguyệt. Hiện nay ngươi lại làm thịt Chu Phúc Thái.
Dưới ánh đèn, Quý Hồng tươi cười:
- Việc đua xe ngày đó, ngươi thắng Khang Tử Kiện và Thôi Vĩnh Tinh còn chưa nói, chỉ nói riêng về việc này thì thật sự, tỷ tỷ đây rất muốn gặp mặt ngươi.