Mục lục
Siêu Cấp Cường Giả - Phong Cuồng (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe được Bùi Đông Lai nói ra lai lịch của mình, Tô Bồ Đề không khỏi nhíu mày, dường như nàng không ngờ Bùi Đông Lai sẽ nhận ra mình.

Dù sao từ trước đến giờ nàng cũng chưa từng giao tiếp với người ngoài.

- Có lẽ cô rất tò mò tại sao ta lại biết lai lịch của cô.

Sắc mặt Bùi Đông Lai bình tĩnh, nói:

- Cô không cần phải cảm thấy kinh ngạc, phàm là người tham gia vào trận chiến đó, ta đều nhớ ở trong lòng. Nguồn tại http://Truyện FULL

Nghe Bùi Đông Lai nói thế, trong lòng Tô Bồ Đề cảm thấy bất an.

- Một ngày nào đó, ta sẽ vặt rụng đầu đám người vây công cha ta, để tế trước linh hồn của người.

Giọng nói của Bùi Đông Lai vẫn tỏ ra bình tĩnh, nhưng lại vô cùng rét lạnh:

- Bao gồm cả thủ lĩnh tổ chức Ma Bồ, cũng là sư phụ của cô, lão yêu bà Linh Lung kia.

- Tiện nam, ngươi…ngươi nói cái gì?

Nghe được lời cuối của Bùi Đông Lai, tbl liền nổi giận:

- Ngươi dám nói sư phụ của ta là lão yêu bà? Còn muốn giết người?

Bùi Đông Lai hỏi một đằng trả lời một nẻo:

- Ta vừa nói, phàm là người nào vây công cha ta, đều phải chết.

- Ngươi…

Nghe Bùi Đông Lai nói thế, Tô Bồ Đề giận đến tím mặt, nhưng mà chỉ phun ra được một chữ " Ngươi" sau đó tay phải vung lên:

- Ngươi muốn ăn đòn.

"Vù"

Tô Bồ Đề vừa nói xong, một tấm lụa màu trắng liền từ trong tay áo nàng bắn ra, trên tấm lụa có một quả cầu nhỏ màu váng, quả cầu chỉ nhỏ như hạ đào, nhưng bị tdb ném ra, quả cầu lại giống như một ngôi sao băng, bắn đi rất nhanh.

Thật nhanh.

Thấy được quả cầu bắn về phía mình, trong lòng Bùi Đông Lai cả kinh, không dám lãnh đạo, vội vùng " Túc Đế Dũng Tuyền, Thiên Đình Phát Kình" cả người giống như quỷ mị, nghiêng người né tránh.

"Vù"

Ngay khi Bùi Đông Lai vừa lắc mình né qua thì quả cầu màu vàng kia bắn tới chỗ tới Bùi Đông Lai đứng lúc nãy, mục tiêu là chân Bùi Đông Lai.

- Tiện nam, trốn chỗ nào?

Một kích không trúng, Tô Bồ Đề cũng không dừng tay lại, tay phải kéo quả cầu về, tay trái run lên, lại một quả cầu khác bắn về phía Bùi Đông Lai.

Mục tiêu vẫn là chân của Bùi Đông Lai.

"Bốp"

Giống như lần đầu, quả cầu chưa đến thì Bùi Đông Lai đã né tránh, quả cầu liền đánh lên trên mặt tuyết, phát ra một tiếng vang, tuyết bắn tứ tung.

"Vù"

Liên tục công kích 2 lần mà không trúng, tbl liền ra tay nhanh hơn, lực đạo lại mãnh liệt hơn, quả cầu thứ 3 lại bắn tới, trong nháy mắt đã đến trước người Bùi Đông Lai.

Nhưng mà.

Làm cho Tô Bồ Đề không ngờ chính là lúc này Bùi Đông Lai không có nóng lòng né tránh, đợi khi quả cầu gần bay đến sát người thì chân trái hắn vung lên, cả người nghiêng lên, thoải mái né tránh đợt công kích thứ 3 của Tô Bồ Đề.

"Hừ"

Tránh được công kích, Bùi Đông Lai liền hừ lạnh, tay phải vung lên, bắt lấy tấm lụa màu trắng.

- Buông tay của ngươi ra.

Mắt thấy Bùi Đông Lai nắm lấy tấm lụa của mình, Tô Bồ Đề nở nụ cười hài hước, tay phải phát lực, kéo lại tấm lụa, trong nháy mắt tấm lụa liền bắn trở lại tay nàng, rồi nàng phát lực, ném tấm lụa về phía tay phải của Bùi Đông Lai.

Đối mặt với đòn phản kích của tbl, Bùi Đông Lai cũng không có kinh hoảng, mà là nắm chặt lấy tấm lụa, đồng thời tay trái chém ra, hóa thủ làm chưởng, chụp vào tấm lụa.

Một chưởng đánh ra, quả cầu nhỏ trên tấm lụa lên bắn lên trời.

- Trả lại cho cô.

Sau đó, đợi quả cầu kia gần rơi xuống đất, Bùi Đông Lai đột nhiên nhảy lên, xoay người, đá ra.

Đá giò lái.

"Bốp"

Chỉ nghe một tiếng vang giòn, quả cầu bị Bùi Đông Lai đá trúng, bắn nhanh về phía Tô Bồ Đề.

Hả?

Mắt thấy Bùi Đông Lai không những hóa giải được đòn công kích của mình, hơn nữa còn chuyển thủ làm công, đá quả cầu về phía mình, ánh mắt tdl hiện lên một đạo tinh quang, lại không lộ ra chút kinh hoảng nào, mà đợi khi quả cầu bay gần tới người thì nàng phất tay áo lên, quả cầu liền rơi vào trong ống tay áo của nàng.

- Thật không ngờ con của lão tiện nam kia lại có thể ngăn cản được một đòn công kích của ta.

Lấy lại quả cầu, Tô Bồ Đề cũng không có tấn công, mà có chút hứng thú nhìn Bùi Đông Lai:

- Tuy rằng ta chỉ dùng nửa thực lực, nhưng mà ngươi làm rất tốt, cũng không làm mất mặt lão tiện nam kia.

Bùi Đông Lai vốn là định từ từ rút lui, nhưng mà khi hắn nghe Tô Bồ Đề gọi Bùi Vũ Phu là lão tiện nam thì một cỗ sát ý kinh khủng trên người hắn phun ra.

Hả?

Cảm nhận được sát ý khủng bố trên người Bùi Đông Lai, Tô Bồ Đề không khỏi cả kinh, bất quá rất nhanh nàng nở nụ cười khinh thường:

- Như thế nào? Muốn giết ta? Ngươi được không?

"Vù"

Trả lời tdb là một tiếng xé gió.

Trong đêm tuyết, Bùi Đông Lai động.

Chỉ thấy thân hình hắn lóe lên, cả người giống như quỷ mị, đột nhiên biến mất, lao nhanh về phía Tô Bồ Đề.

Đây là lần đầu tiên hắn chủ động công kích.

"Hừ"

Mặc dù tốc độ của Bùi Đông Lai rất nhanh nhưng Tô Bồ Đề vẫn bất động như cũ, nàng hừ lạnh một tiếng, cổ tay rung lên, quả cầu trong tay áo lại bắn về phía Bùi Đông Lai.

Cảm nhạn được đòn công kích của Tô Bồ Đề, tốc độ Bùi Đông Lai hơi giảm lại, thân hình lóe lên, nhẹ nhàng tránh thoát.

"Vù"

Quả cầu thứ nhất vừa mới lướt qua, quả cầu thứ hai lại lao tới, trực tiếp đến trước người Bùi Đông Lai.

Mắt thấy không có cách nào trốn tránh, Bùi Đông Lai giảm tốc độ lại, thân mình cong lên, đột nhiên ngửa mặt ra sau, lưng kề sát đây, 2 chân dính chặt trên mặt đất.

Thời khắc nguy cơ, Bùi Đông Lai liền dùng " Thiết Bản Kiều"

"Vù"

Quả cầu thứ hai liền bắn sát qua đầu Bùi Đông Lai, kình phong ập đến làm cho Bùi Đông Lai cảm thấy cả khuôn mặt đau rát.

Nhưng mà.

Không đợi Bùi Đông Lai né được quả cầu thứ hai, đột nhiên quả cầu thứ nhất lại quay lại, giống như là có ánh mắt vậy, từ phía sau bắn lại, làm cho Bùi Đông Lai muốn tránh cũng không được!

Trong lòng Bùi Đông Lai cả kinh, rơi vào đường cùng, chỉ đành phải lăn một vòng để né tránh.

"Pằng"

"Pằng"

Khi Bùi Đông Lai vứa né tránh 2 đòn công kích của Tô Bồ Đề, thì đột nhiên 2 tiếng súng vang lên, 2 viên đạn bắn thẳng về phía Tô Bồ Đề.

Tô Bồ Đề biến sắc, vội vàng nhảy lên.

"Bốp"

"Bốp"

2 viên đạn liền găm thẳng vào nơi Tô Bồ Đề đứng trước đó, phát ra 2 tiếng trầm đục.

"Pằng! Pằng"

Lại 2 tiếng súng khác vang lên.

- Chết tiệt.

Tô Bồ Đề biết mình bị bắn lén, hổn hển mắng một tiếng, cả người lại lóe lên.

Liên tục né được 4 viên đạn, Tô Bồ Đề biết cho dù thực lực bản thân mạnh hơn Bùi Đông Lai nhưng mà Bùi Đông Lai có sự trợ giúp của tay súng bắn tía thì nàng cũng không thể chiếm được tiện nghi gì, vì thế nàng liền lui ra xa, thoát khỏi tầm nhắm của Tiêu Cuồng và Trần Anh.


- Tiểu tiện nam, sư phụ của ta vì giúp lão tiện nam kia mà bị thương nặng, ngươi không những không tới thăm, ngược lại còn cho rằng lão nhân gia người là người vây công lão tiện nam, hơn nữa còn mắng lão nhân gia là lão yêu bà, tội không thể tha thứ.


Tô Bồ Đề lướt nhẹ đi, giọng nói như sấm rền vang vọng cả Tuyết Sơn:


- Khoản nợ này bản thánh nữ sẽ từ từ tính sổ với ngươi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK