Quân huấn nhanh chóng kết thúc,sinh viên năm thứ nhất chính thức trở về trường đại học, các tân sinh viên cũng đã nhanh chóng hòa nhập với cuộc sống sa đọa thời đại học.
Không như cuộc sống đơn thuần ở cấp 3, Đại học là một cuộc sống muôn màu muôn vẻ, đầu tiên là tiệc chiêu đãi sinh viên mới đây là mồi lửa đầu tiên kích thích tinh thần họ làm cho họ có thể tận tình thưởng thức thuộc về nhiệt huyết thanh xuân của chính mình.
Đối với sinh viên năm thứ nhất của ĐH Đông Hải nghị luận sôi nổi ngoài tiệc chiêu đãi tân sinh viên sắp tới làm cho bọn họ hưng phấn còn có việc siêu sao Mộ Khuynh Nhan tổ chức biểu diễn ở trường học.
- Đám bán vé quá ghê tởm.
- Đúng, bọn chúng đem giá vé đẩy lên gấp mười lần, hiện tại kể cả mày có tiền cũng không mua được vé.
- Vốn cho là quân huấn xong còn có cơ hội để coi biểu diễn, xem ra đành thất vọng trở về, vẫn không thể trực tiếp nhìn thấy nhan sắc nữ thần, thật là thương tâm a.
Sân trường, mấy tên fan ruột của Mộ Khuynh Nhan đang thảo luận việc tối nay Mộ Khuynh Nhan ở nhà thi đấu Đông Hải tổ chức biểu diễn, mọi người dều đang than thở. Bởi vì Mộ Khuynh Nhan quyết định tiếp tục biểu diễn tại Đông Hải, làm cho các fan rất là cảm động, vé vào cửa còn tranh đoạt hơn là vé tàu về Tết.
Ở tình trạng này không phải kẻ có tiền có thế, thì chắc chắn không có vé vào cửa.
- Xem ra trải qua việc bị bắt cóc, danh khí của Khuynh Nhan càng ngày càng nổi a.
Bên tai vang lên những tiếng nói chuyện, trong đầu hiện ra mấy ngày trước Mộ Khuynh Nhan cho mình cùng Đông Phương Lãnh Vũ, Đông Phương Uyển Nhi ưu đãi, Bùi Đông Lai trong lòng không khỏi thầm than một câu.
- Trương Bích Phàm, tên kia sao không nói với chú một câu nào a? Hắn không phải huynh đệ thất lạc của chú sao?
Trong lúc Bùi Đông Lai cảm thán, Ngô Vũ trạch nghe được một sinh viên nói chuyện nhịn không được hướng Trương Bích Phàm trêu ghẹo.
- Mộ Khuynh Nhan là nữ thần không phải là vật mà phàm nhân chúng ta có thể chạm vào.Cứ cho là có thể một lần nhìn thấy được nhan sắc của nàng thì thế nào?
Không hề tỏ ra không thoải mái Trương Bích Phàm không hề để ý Ngô Vũ Trạch trêu ghẹo mà còn bắt đầu truyền bá chân lí của hắn.
- Đúng rồi Đông Lai ngày đó chú cùng Mộ Khuynh Nhan bị bắt cóc, các người hẳn đã có cơ hội một mình ở chung một chỗ.
Mắt thấy Trương Bích Phàm bắt đầu thao thao bất tuyệt Ngô Vũ Trạch cảm thấy bắt đầu nhức đầu, hối hận vì chính mình đã khơi mào hắn nhanh chóng kiếm cớ đổi chủ đề:
- Đông Lai, hoạn nạn thấy chân tình a, theo lí thuyết ngươi cùng Mộ Khuynh Nhan trải qua hoạn nạn liền coi như là một bằng hữu a. Nàng chắc phải cho chú một vé khách quý đến xem nàng biểu diễn a?
- Sau khi ka cùng nàng được cảnh sát cứu ra xong liền mỗi người một ngả ngay cả một câu cũng chưa nói, cho dù nàng muốn mời ta cũng không có cơ hội.
Bùi Đông Lai thật không ngờ Ngô vũ Trạch có thể đem đề tài dời đến trên bản thân mình, cho nên đành phải nói dối.
Đang nói chuyện Bùi Đomg Lai không khỏi nhớ tới thái độ khác thường của Mộ Khuynh Nhan ở Thịnh Thế Vương Triều ngày đó, bất quá cho tới chẳng biết tại sao nàng vẫn không mời hắn đi xem biểu diễn.
- Kháo, Đông lai ta không ngờ chú còn giả dối hơn cả Trương Bích Phàm, Mộ nữ thần mời chú đã là may lắm rồi, đã thế chú còn nói muốn người ta mời, ta ị vào.
Ngô Vũ Trạch nói xong trong lòng vừa động nói:
- Đông Lai không phải ka nói chú đâu nhưng mà chú đừng có ăn trong bát không hết mà lại đi nhìn trong nổi, cẩn thận đến lúc sẽ không còn gì để ăn đâu.
- Là sao?
Bùi Đông Lai hỏi.
Ngô Vũ Trạch thần bí nói:
- Quách Lê Na nói, hai ngày nay có một tiểu tử đến từ Yên Kinh đến đang theo đuổi Hạ Y Na, ngày ngày tặng hoa không nói còn cùng Hạ Y Na biểu diễn hắn đánh đàn piano còn Hạ Y Na thì múa. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Nói tới đây Ngô Vũ Trạch dừng lại một chút quan sát Bùi Đông Lai biến hóa
Vẻ mặt Bùi Đông Lai thờ ơ.
- Đéo đỡ được, chẳng lẽ chú không lo lắng Hạ mỹ nữ bị người ta cướp đi sao?
Ngô Vũ Trạch thấy vẻ mặt Bùi Đông Lai thờ ơ thì buồn bực nói:
- Chú nên biết, tên thanh niên theo đuổi Hạ mỹ nữ chẳng những vóc người tuấn tú lịch sự mà bối cảnh cũng không đơn giản, vạn nhất Hạ mỹ nữ bị hắn cướp được, lúc ấy chú có khóc cũng không kịp.
- Vũ Trạch, ka xem hoàng đế chưa vội mà thái giám đã lo, là sao?
Lúc này, không đợi Bùi Đông Lai lên tiếng Trương Bích Phàm liếc mắt nhìn Ngô Vũ Trạch nói:
- Chẳng lẽ chú đã quên mỹ nữ mặc đồ đỏ sao? Theo ta thấy a, Đông Lai sớm đã bị yêu tinh kia dụ hoặc làm cho đầu óc choáng váng rồi, làm sao còn nhớ Hà mỹ nữ nữa?
- Ừh, cũng đúng
Được Trương Bích Phàm nhắc nhở, Ngô Vũ Trạch gật dầu đồng ý nhưng vẫn nói
- Nhưng mà Đông Lai, Hạ mỹ nữ cũng không tệ a, cho nên thà rằng giết lầm, cũng không thể buông tha.
- Vũ Trạch, nếu chú là nữ nhân thì chắc hẳn chú là một bà 8 rồi đó.
Bùi Đông Lai tức giận nói, trong đầu cũng theo bản năng hiện ra hình ảnh của Quý Hồng theo sau… nhớ tới Mạc Nhân.
Ngày đó hắn mặc dù tại Thịnh Thế Vương Triều thấy biểu tình biến hóa của Mạc Nhận nhưng mà bởi vì mấy năm nay Mạc Nhận là cánh tay đắc lực của Liễu Nguyệt cho nên Bùi Đông Lai cũng không nói cho Liễu Nguyệt biết. Hắn quyết định tìm một cơ hội thích hợp mà nhắc nhở Liễu Nguyệt một chút.
Bởi vì sự kiện bắt cóc, để bảo vệ buổi biểu diễn của Mộ Khuynh Nhan không xảy ra vấn đề nên cảnh sát Đông Hải phái tới số lượng lớn cảnh sát, thậm chí còn phái một đơn vị nhỏ cảnh sát đặc nhiệm phụ trách an toàn của Mộ Khuynh Nhan, đồng thời còn phái ra hai liên đội từ trung đoàn cảnh sát vũ trang Đông Hải đến giữ gìn trật tự buổi biểu diễn.
Buổi chiều 6 giờ, Mộ Khuynh Nhan đã an toàn tới ĐH Đng Hải.
Còn cách thời gian biểu diễn 2 tiếng nhưng,,, sân vận động đã tụ tập rất đông fan hâm mộ, các fan chứng kiến xe chở Mộ Khuynh Nhan đến cửa sân vận động liền giơ lên áp phích của Mộ khuynh Nhan, hô to tên thần tượng.
Bởi vì quá kích động các fan cố gắng phá tan hàng rào bảo vệ nhưng còn chưa kịp đến thì đã bị cảnh sát mang vũ trang ngăn lại.
Nhìn cảnh tượng bên ngoài Mộ Khuynh Nhan không khỏi nhớ lại mấy ngày trước bị bắt cóc, cùng lúc nhớ tới Bùi Đông Lai thì khóe miệng của nàng không nhịn được mà nhoẻn miệng cười.
Trong sân vận động, đã dựng lên một sân khấu lớn, người của công ty giải trí Thiên Tường đang tiến hành chỉnh sửa âm thanh lần cuối cùng. Chiếc Lincoin chở Mộ Khuynh Nhan đi vào sau sân vận động, dưới sự che chắn của 4 gã vệ sĩ cùng người đại diện, nhân viên trang điểm đi vào phòng thay đồ phía sau hậu trường.
Vì phòng ngừa các nhóm fan hâm mộ tiến đến quấy nhiễu Mộ Khuynh Nhan nên ở phía sau sân khấu cùng xung quanh phòng thay đồ đều được các cảnh sát vũ trang canh gác.
Có thể nói đêm diễn này có hệ số an toàn cực cao.
6 h 30'.
Nhân viên công ti giải trí Thiên Tường đã chỉnh sửa âm thanh ánh sáng xong, xác nhận không có vấn đề gì, người tổ chức bắt đầu cho cho các fan hâm mộ tiến vào, các fan hâm mộ dưới sự chỉ dẫn của cảnh sát bắt đầu từng nhóm tiến vào đến chỗ ngồi đã đặt sẵn của mình
Nhưng mà.
Nhưng vẫn có người ngoại lệ.
Trong lúc các fan hâm mộ đang nhập tọa một gã thanh niên có khí độ bất phàm cùng môt gã nam tử lạnh lung tiến vào sân vận động cũng không có tìm chỗ ngồi mà đi thẳng tới khu vực hậu trường.
- Nơi này không thể đi qua, mời 2 vị trở lại.
Không đợi thanh niên cùng nam tử lạnh lùng tới gần hậu trường thì một gã võ cảnh đã tiến lên ngăn chặn đường đi của 2 người.
- Ta là bằng hữu của Mộ tiểu thư.
Nghe vậy thì Phương Thế Vinh liền nhíu mày.
Cùng lúc đó nam tử lạnh lùng đi đằng sau hắn tay cầm một bó hoa tươi oán độc nhìn tên võ cảnh kia.
- Thật có lỗi, căn cứ vào sự an bài của thượng cấp, trong lúc biểu diễn, bất luận là ai cũng không thể gặp Một tiểu thư.
Nhìn thấy bộ dạng hung hăng càn quấy của Phương Thế Vinh, cảm nhận được vẻ lạnh lùng của tên nam tử bên cạnh thì sắc mặt của tên võ cảnh kia hơi đổi nhưng vẫn ngăn cản.
- Thật sự tao muốn đập một phát vào mặt mày.
Sắc mặt Phương Thế Vinh hơi đổi, trong con ngươi hiện lên một tia tức giận bất quá không có động thủ mà lại rút ra một chiếc điện thoại bấm số của Mộ Khuynh Nhan.
Dường như hắn muốn dùng phương thức này để chứng minh Mộ Khuynh Nhan sẽ gặp hắn.
Trong phòng hóa trang, Mộ Khuynh Nhan đang được một chuyên gia trang diểm đến từ Hồng Kong trang điểm khuôn mặt.
- Khuynh Nhan có điện thoại.
Nghe được tiếng chuông điện thoại, một gã thanh niên mang theo một ẻo lả cầm điện thoại đi đến trước Mộ Khuynh Nhan, nũng nịu nói.
Giọng nói này khiến tất cả nam nhân trong phòng một trận rung mình, nổi lên một nổi da gà.
Mộ Khuynh Nhan nhìn thấy cảnh tượng này cũng chỉ biết cười khổ.
- Alo.
Nghĩ nghĩ một chút nàng cũng trả lời Phương Thế Vinh mặc dù nàng không có hảo cảm với Phương Thế Vinh nhưng cũng biết Tưởng Cương cùng phụ thân của Phương Thế Vinh có quan hệ rất tốt.
- Khuynh nhan, có thì giờ rảnh không? Anh mua tặng em một bó hoa, anh muốn vào tặng cho em?
Bởi vì biết Mộ Khuynh Nhan là nữ nhi của Tưởng Cương, cho nên lúc nói chuyện, giọng nói của Phương Thế Vinh cũng trở nên mềm mỏng hơn.
- Thật xin lỗi, hôm nay biểu diễn nên không một ai có thể tiến vào hội trường, Phương thiếu cũng không thể vào được.
Nghe Phương Thế Vinh nói vậy Mộ Khuynh Nhan Hơi xin lỗi nói:
- Cảm ơn hảo ý của Phương thiếu.
Trước sân khấu Phương Thế Vinh rất ngạc nhiên khi nghe được Mộ Khuynh Nhan nói.
- Vậy đợi sau khi kết thúc anh sẽ tặng cho em, thuận tiện mời em đi ăn vài món bình dân ở Đông Hải.
Vừa cảm thấy mất Phương Thế Vinh cũng biết nơi này là Đông Hải không phải là Hàng Chậu cho nên hắn không thể xông vào. Vì vậy, đành buông tha cho ý tưởng xông vào gặp Mộ Khuynh Nhan. Hắn tính toán đợi sau khi buổi biểu diễn kết thúc sẽ mời Mộ Khuynh Nhan đi ăn.
- Xin lỗi,Phương thiếu, đêm nay chỉ sợ ta không có thời gian
Mộ Khuynh Nhan uyển chuyển cự tuyệt.
- Vậy thì lần sau đi.
Phương Thế Vinh cố nén tức giận nói.
- Tốt.
Mộ Khuynh Nhan nói:
- Sắp phải lên sân khấu, ta cần phải chuẩn bị lần cuối, gặp lại.
- Chúc em biểu diễn thành công, gặp lại.
"Đô..., đô..., —."
Nói xong, nghe trong ống truyên ra âm thanh " Đô.. Đô" trong lòng Phương Thế Vinh vô cùng khó chịu, vẻ mặt âm trầm nói:
- Lại chảnh chó, lão tử sẽ cho cô mở rộng tầm mắt.
Có lẽ đoán được Phương Thế Vinh có thân phận không tầm thường. Cùng có thể sợ hãi nam tử toat ra một hơi thở nguy hiểm nên tên võ cảnh tuy rằng vô cùng tức giận nhưng không thể làm gì, chỉ có thể giữ im lặng trở về.
- Mộ Khuynh Nhan, cô trốn không thoát khỏi lòng bàn tay của ta. Không qua bao lâu ta sẽ nói cha ta đi gặp Tưởng Cương để cầu hôn, đến lúc đó với thận phận của cha ta,Tường Cương nhất định sẽ không cự tuyệt.
Mắt thấy võ cảnh lui ra phía sau, Phương Thế Vinh nghĩ đến việc hợp tác với Quý Hồng thì khóe miệng nở ra nụ cười.