Theo thời gian trôi qua, xe cộ tập trung dưới chân núi Ngưu Thủ Sơn càng ngày càng nhiều.
Phàm là xe tới đây đều có chung một điểm là bảng số xe của nó đều trâu bò.
Dưới ánh mặt trời, các đại lão đến từ các nơi đang tề tụ lại, một bên đang đợi kết quả, một bên không nhịn được đem ánh mắt nhìn về phía chiếc Camry cách đó không xa.
Mặc dù Trần Anh yêu cầu Ngưu Chí Quân trước khi nàng tới đó, không đem Bùi Đông Lai giao cho bất cứ kẻ nào, nhưng mà bởi vì chuyện tình thực sự quá mức đặc thù, hơn nữa lấy "Địa phương" làm chủ, vì thế, lúc các đại lão chỉ huy chịu trách nhiệm hiện trường biết được Ngưu Chí Quân khống chế đám người Bùi Đông Lai, đều là yêu cầu Ngưu Chí Quân đem người mang xuống núi, để cho bọn hắn trực tiếp hiểu rõ tình hình.
Trong vòng 10", các đại lão này đều là tự mình tiến hành tra hỏi đối với đám người Bùi Đông Lai, kết quả là câu trả lời của Bùi Đông Lai vẫn như lúc trả lời với Ngưu Chí Quân.
Sau khi biết rõ tình hình, các đại lão chịu trách nhiệm hiện trường kia liền mau chóng đem tình huống trước mắt hồi báo cho cấp trên của họ nhưng các đại lão đều trả lời một câu: Không cần lo cho Bùi Đông Lai, ở tại chỗ đợi lệnh. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Đối với câu trả lời mặc dù các đại lão khẳng định đám người Bùi Đông Lai hoàn toàn tham gia vào việc này.
Nhưng mà bọn họ không có bất kỳ ý kiến phản bác nào.
Thứ nhất, mệnh lệnh của lãnh đạo lớn hơn tất cả.
Còn nữa, bọn họ từ cấp trên biết được Bùi Đông Lai chính là ông chủ phía sau của tập đoàn Đông Hải.
Mặc dù bọn họ không biết tại sao Bùi Đông Lai lại thu phục được Liễu Nguyệt cùng Quý Hồng để trở thành long đầu mới của hắc đạo Đông Hải, nhưng mà bọn họ rất rõ ràng vô luận là Liễu Nguyệt hay Quý Hồng, tùy tiện lôi ra một người, đều có được mạng lưới quan hệ không hề kém, một khi hai người dùng đến mạng lưới quan hệ của mình, muốn định tội cho đám người Bùi Đông Lai khẳng định sẽ rất khó khăn.
Huống chi, nếu Bùi Đông Lai thu phục được Quý Hồng thì có thể nói phía sau Bùi Đông Lai còn có Bạch Quốc Du.
Ơ dưới dạng tình hình này, đám người Bùi Đông Lai giống như là một củ khoai lang nóng bỏng tay, ai cũng không muốn đụng vào.
Mà vừa vặn lúc các đại lão có liên quan trả lời lại, cấp trên lại cố ý nói rõ, Trần Anh cháu gái của Trần Quốc Đào đang trên đường chạy tới hiện trường, hơn nữa chỉ đích danh muốn gặp Bùi Đông Lai.
Tin tức này lập tức khiến các đại lão kia thở phào nhẹ nhõm. Tính tình Trần Anh ghét ác như cừu có thể nói là vang dội giới cảnh sát vùng châu thổ Trường Giang, Trần Anh chủ động yêu cầu gặp Bùi Đông Lai, tự nhiên là muốn tiếp tục truy cứu chuyện này. Chỉ cần Trần Anh tới đây, bọn họ có thể đem củ khoai lang nóng phỏng tay này ném cho Trần Anh. Còn về phầnTrần Anh muốn xử lý đám người Bùi Đông lai như thế nào, không liên quan gì với bọn họ.
Dưới ánh mặt trời, Ngưu Chí Quân nhận thấy vô tuyến điện của mình sáng lên, biết có câu trả lời của thủ hạ thì cười xin lỗi, sau đó trở về trong ô tô, nghe báo cáo.
- Báo cáo thủ trưởng, dưới sự trợ giúp của đặc công, mới vừa rồi chúng ta tập kích 2 gã địch nhân, bắt sống được 1 tên, xin chỉ thị.
Vô tuyến điện vừa chuyển, thanh âm một tiểu đội trưởng thông qua vô tuyến điện chính xác truyền vào trong tai Ngưu Chí Quân.
- Nghĩ biện pháp cạy miệng của hắn ra, hỏi hắn rốt cuộc còn có bao nhiêu đồng bọn trên núi.
Ngưu Chí Quân trong lòng vừa động, lập tức hạ mệnh lệnh, nhưng ý hắn rất rõ ràng, tiểu đội trưởng này lấy bức cung thành danh.
- Rõ, thủ trưởng!
Tiểu đội trưởng trước tiên cấp ra một câu trả lời chắc chắn, sau đó làm ra một thủ thế, ý bảo thủ hạ bức cung.
Mà Ngưu Chí Quân thì đem vô tuyến điện thả xuống một bên, vẻ mặt như đang suy nghĩ điều gì đó.
Bởi vì nguyên nhân hợp tác cùng Nạp Lan Minh Châu nên hắn là người duy nhất trong các đại lão biết tin tức bên trong chuyện này.
Ở dưới dạng tình hình này, hắn biết rõ nếu để cho những tên lính đánh thuê kia rơi vào trong tay đặc công hay đặc cảnh mà nói thì chuyện tình Dương Sách thuê lính đánh thuê định giết Bùi Đông Lai sẽ bị phát giác.
Điều này đối với Dương Sách mà nói, đúng là tai nạn!
Sau khi nghĩ thông suốt điểm này, ánh mắt Ngưu Chí Quân lóe lên một tia kiên định, tựa hồ làm ra quyết định gì đó.
- Báo cáo thủ trưởng, căn cứ vào những gì địch nhân vừa khai, bọn họ chỉ còn lại có 3 người, mới vừa rồi bị chúng ta đánh chết 2 người, trước mắt chỉ còn lại 1 người.
Giống như trong phán đoán của Ngưu Chí Quân, tiểu đội trưởng này thông qua một chút thủ đoạn đặc thù mà tàn nhẫn cuối cùng làm cho tên tay súng bắn tỉa thứ 2 thuộc dong binh đoàn Seberia kia phải mở miệng.
- Lập tức bắn chết địch nhân.
Nghe được thủ hạ trả lời thuyết phục, Ngưu Chí Quân quyết đoán hạ mệnh lệnh.
"Ách?"
Đầu vô tuyến điện bên kia, tiểu đội trưởng nghe được mệnh lệnh của Ngưu Chí Quân, lập tức ngẩn ra sau đó có chút không dám tin, hỏi lại:
- Thủ trưởng, hắn là người duy nhất còn sống nếu như chúng ta muốn biết nhiều tin tức hơn nữa, hoàn toàn hiểu rõ chân tướng sự tình chuyện này…
- Ta bảo cậu bắn chết hắn.
Ngưu Chí Quân lạnh lùng nói:
- Đây là mệnh lệnh!
- Rõ!
Mặc dù không biết vì sao Ngưu Chí Quân phải làm như vậy nhưng mà nghe thấy được giọng nói bất thiện của Ngưu Chí Quân, tên tiểu đội trưởng cũng không dám nói nhảm nữa, mà là trước tiên cấp ra một câu trả lời chắc chắn, sau đó đích thân giết chết tay súng bắn tỉa thứ 2 của dong binh đoàn Seberia.
Nghe được trong vô tuyến điện truyền ra tiếng súng trầm muộn, Ngưu Chí Quân điều chỉnh lại tâm tình, trực tiếp đi xuống xe.
- Chư vị, mới vừa rồi thủ hạ của tôi bắt sống được một gã lính đánh thuê, hơn nữa đã bắt được tên lính đánh thuê này phải mở miệng.
Ngưu Chí Quân không chút hoang mang đi tới trước người mấy vị đại lão phụ trách chỉ huy, mặt không đổi sắc nói:
- Thông qua lời nói của tên lính đánh thuê kia, bọn chúng chỉ còn lại có 3 người, trừ bỏ hắn ra, 2 gã linh đánh thuê khác đã bị tiêu diệt.
"Bá!"
Ngạc nhiên nghe được lời nói của Ngưu Chí Quân thì sắc mặt mấy vị đại lão đều biến đổi.
- Đáng tiếc chính là, lúc người của ta tính toán tiếp tục muốn hỏi nhiều tin tức hơn, tên lính đánh thuê kia cố gắng phản kháng, kết quả đã bị bắn chết.
Ngưu Chí Quân bổ sung.
Đã bị bắn chết rồi ư?
Một lần nữa nghe được lời nói của Ngưu Chí Quân…, đôi mắt của mấy vị đại lão đột nhiên lớn hơn, trên mặt hiện lên sự kinh ngạc.
Trong lúc nhất thời, trong đầu bọn họ hiện ra đủ loại ý niệm, nhưng không có nói ra.
- Vào lúc quan trọng vẫn là dựa vào quân đội nhân dân. Đệ nhất binh a!
Trầm mặc ngắn ngủi qua đi, đại lão cảnh sát chỉ huy hiện trường vươn tay, mỉm cười cùng Ngưu Chí Quân:
- Ngưu quân trưởng, chúng tôi muốn cảm tạ ông a.
Bên tai vang lên lời nói của đại lão cảnh sát chỉ huy hiện trường…, 2 gã đại lão khác đến từ hệ thống khác liếc mắt nhìn nhau, đều là đọc hiểu ý tứ trong ánh mắt đối phương, lập tức mở miệng phụ họa lời nói của tên đại lão cảnh sát kia.
- Đây là trách nhiệm của chúng tôi, tốt lắm, chư vị, tôi cho rằng trước tiên chúng ta cần phải đem tình huống hồi báo lên cấp trên.
Ngưu Chí Quân cười cười.
- Tốt.
3 vị đại lão kia không có bất kỳ dị nghị gì, trở lại trong xe riêng của mình tiến hành hồi báo lên cấp trên.
Sau khi Ngưu Chí Quân hồi báo xong, trầm ngâm một chút, lấy điện thoại di động ra bấm số điện thoại của Dương Sách.
- Ngưu quân trưởng?
Điện thoại vừa chuyển, trong ống nghe truyền ra thanh âm của Dương Sách, giọng nói mang theo vẻ lo lắng.
- Dương Sách, mời vừa rồi người của ta đã bắt sống được một gã lính đánh thuê, ta hạ lệnh cho người của ta đem tên lính đánh thuê kia giết chết rồi.
Nhận thấy được lo lắng trong giọng nói của Dương Sách, Ngưu Chí Quân làm ra một ám hiệu.
" Ủa?"
Bên tai vang lên lời nói của Ngưu Chí Quân…, Dương Sách ở đầu bên kia điện thoại đầu tiên là ngẩn ra, sau đó bừng tỉnh đại ngộ, sắc mặt kích động nói:
- Cảm ơn!
- Ngày đó cậu vì muốn cứu nhi tử của ta mà bị vũ nhục ở Đông Hải chuyện này ta cũng có biết, cho nên không cần phải khách khí.
Ngưu Chí Quân mỉm cười nói, nhưng trong lòng thì rất rõ ràng, ngày đó Dương Sách cứu Hà Hoa, cứu Ngưu Hải Đào nhi tử của hắn chẳng qua là thuận tiện, tương đương với việc dệt hoa trên gấm thôi. Mà chuyện tình vừa rồi hắn làm chẳng qua là giúp Dương Sách một tí mà thôi.
2 chuyện căn bản không thể so sánh!
- Ngưu quân trưởng, ân tình của ngài, Dương Sách khắc ghi trong lòng.
Tựa như vì xác minh suy đoán trong lòng Ngưu Chí Quân, Dương Sách lập tức đưa ra ám hiệu.
Bên tai vang lên lời nói của Dương Sách…, nghĩ đến thân phận của nghĩa phụ cùng nhạc phụ của Dương Sách, trong lòng Ngưu Chí Quân không khỏi cảm thấy may mắn với quyết định vừa rồi, không nhịn được cười nói:
- Mặt khác, Dương Sách, cậu cũng không cần phải lo lắng Bùi Đông Lai sẽ trả thù cậu.
- Ngưu thúc, ngài…
Đối với Dương Sách mà nói, hắn biết được chính mình bị Nạp Lan Minh Châu biến thành quân cờ thí, trừ bỏ chuyện tình hắn thuê lính đánh thuê bị bại lộ. Thì hắn sợ nhất chính là sự trả thù của Bùi gia, lúc này nghe được Ngưu Chí Quân vừa nói như thế thì liền cả kinh không nhẹ, trong lúc vô tình xưng hô với Ngưu Chí Quân đã thay đổi.
- Một tiếng đồng hồ trước, Trần Anh chỉ đích danh kêu tên Bùi Đông Lai.
Ngưu Chí Quân cười nói:
- Nơi như vậy cậu cũng đã nghe nói về tính tình của Trần Anh. Thử nghĩ một chút, nếu như tiểu tử kia rơi vào trong tay Trần Anh sẽ gặp kết cục gì?
- Thì ra là như vậy.
Trong lòng Dương Sách hiểu ra, càng thêm khẳng định chính mình đã bị Nạp Lan Minh Châu bỏ rơi, đồng thời càng cảm kích đối với Ngưu Chí Quân:
- Cám ơn Ngưu thúc lần nữa!
- Trần Anh tới rồi, cứ như vậy đã.
Ngưu Chí Quân vốn là muốn nói thêm cái gì, đột nhiên thấy xe của một vị đại lão quân khu Giang Ninh đang hướng phía này đi tới thì liền nói một tiếng với Dương Sách, sau đó trực tiếp cúp điện thoại, xuống xe nghênh đón.
Đợi Ngưu Chí Quân đi tới trước người mấy vị đại lão khác, ô tô liền dừng lại phía trước, Trần Anh mặc một bộ đồ thể thao dẫn đầu xuống xe, sau đó chính là đại lão của quân khu Giang Ninh.
- Lý tham mưu.
Lý tham mưu vừa xuống xe, những đại lão của mấy hệ thống khác mỉm cười chảo hỏi.
- Báo cáo thủ trưởng, tính đến trước mắt, toàn bộ địch nhân đã bị tiêu diệt.
Ngưu Chí Quân hồi báo.
- Tiểu Ngưu, làm không tệ.
Lý tham mưu trả một lễ, cười cười hỏi:
- Người thanh niên gọi là Bùi Đông Lai kia ở đâu?
- Ở trong chiếc xe kia.
Ngưu Chí Quân dẫn đầu nói ra.
Thanh âm của hắn vừa dứt, tất cả ánh mắt của các đại lão đều là kìm lòng không đậu ném về hướng Trần Anh.
Dưới ánh mặt trời, Trần Anh chẳng biết lúc nào đã hướng chiếc Camry đi tới, hiển nhiên… Nàng đã nhìn ra Bùi Đông Lai ở trong xe.
Trong xe, thấy Trần Anh xuất hiện, sắc mặt Liễu Nguyệt đột nhiên biến đổi!
Nguyên bản nàng cảm thấy Bùi Đông Lai vận dụng mạng lưới quan hệ trong tay, giải quyết chuyện này hẳn là không có vấn đề gì, lúc này lại không dám khẳng định —— thân là đại tỷ lớn của Đông Hải, đối với Trần Anh thì nàng rất rõ!
Kể từ khi Trần Anh đảm nhiệm chức đội trưởng đội Đặc Cảnh Đông Hải, vẫn luôn luôn tìm nhược điểm của nàng cùng Quý Hồng, hôm nay xảy ra chuyện như vậy, lấy tính cách Trần Anh tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy.
Không riêng gì Liễu Nguyệt sắc mặt thay đổi, chân mày Bùi Đông Lai cũng nhướng lên.
Hắn thiên tính vạn tính cũng không tính được Trần Ánh sẽ xuất hiện vào lúc này.
- Liễu tỷ, tỷ ở trên xe chờ ta.
Mặc dù rất không muốn đối mặt với Trần Anh lúc này, nhưng Bùi Đông Lai cũng biết, có trốn cũng không được.
Thanh âm vừa dứt, Bùi Đông Lai không đợi Liễu Nguyệt đáp lời, liền lập tức xuống xe trước, sắc mặt phức tạp đứng nguyên tại chỗ đợi Trần Anh đi tới phía hắn.
Trong lúc tâm tình của Bùi Đông Lai trở nên phức tạp, trong tâm tình âm thầm may mắn của mấy vị đại lão, trong ánh nhìn soi mói âm thầm hưng phấn của Ngưu Chí Quân, Trần Anh nện từng bước mạnh mẽ, từng bước đi tới trước người Bùi Đông Lai.
- Không có sao chứ?
Dừng bước lại, Trần Anh ngưng mắt nhìn khuôn mặt Bùi Đông Lai, chậm rãi mở miệng, giọng nói hơi có vẻ phức tạp, càng nhiều hơn lại là quan tâm.
…..
....
…..