Trong đại sảnh trụ sở dưới lòng đất, mười mấy thành viên Long Nha võ trang đầy đủ đang đứng ở đây, đợi mệnh lệnh của Long Vương Diệp Cô Thành.
Trong một gian phòng, Diệp Cô Thành đang nghe một cuộc điện thoại.
- Tiểu Diệp, sáng nay tại núi Đại Hưng An khu Gia Cách Đạt ở Đông Bắc đã xảy ra một vụ án giết người nghiêm trọng, có tất cả 17 người chết, trong đó có 5 là đặc công của Quốc An Cửu Xử cùng với phó thị trưởng Giang Lăng trước đây là Diệp Tranh Vanh.
Trong điện thoại truyền ra một giọng nói uy nghiêm chủ nhân của giọng nói này chính là nhân vật số 2 trong quân đội Tiêu Nguyên Thanh:
- Sự việc lần này liên quan đến thế lực cảnh ngoại, cực kỳ khó giải quyết, XX đã yêu cầu quân đội phối hợp điều tra việc này, đem hung thủ vây bắt quy án. Ủy ban vừa rồi đã tổ chức một cuộc hội nghị khẩn cấp, hội nghị đã đồng ý lời thỉnh cầu của XX, phái ra Long Nha cùng các đồng chí của bộ An Toàn cùng nhau tới Gia Cách Đạt Kỳ.
- Vâng thủ trưởng.
Diệp Cô Thành liền trả lời, vẻ mặt vẫn tỏ ra lạnh lùng, nhưng mà chân mày thì hơi nhíu lại, chứng minh việc này cũng có ảnh hưởng không nhỏ đối với hắn.
- Cậu lập tức phái người căn cứ quân sự XX, các đồng chí bên bộ An Toàn sẽ đến sau, cụ thể đi bao nhiêu người thì bản thân cậu hãy an bài.
Tiêu Nguyên Thanh lại làm ra chỉ thị:
- Sau khi cậu đến Gia Cách Đạt Kỳ thì các đồng chí cảnh sát, bộ đội cũng những đồng chí trong bộ An Toàn sẽ đến sau, các cậu sẽ phối hợp với bọn họ để hành động.
- Vâng, thủ trương.
Diệp Cô Thành lại lĩnh mệnh, theo sau chân mày hắn nhíu lại, hỏi:
- Thủ trưởng, xin cho phép tôi mạo muội hỏi một câu, chân tướng của sự việc này là?
- Dựa vào tin tình báo của bộ An Toàn thì Bùi Đông Lai liên hệ với thế lực cảnh ngoại, lẻn vào trong nước giết chết Diệp Tranh Vanh cùng với 5 đồng chí trong bộ An Toàn.
Tiêu Nguyên Thanh liền nói ra những lời mà hắn nghe XXX bên kia truyền đến, nhưng mà trong lòng hắn tuyệt không tin. Ở hắn xem ra, Bùi Đông Lai lấy trí tuệ và năng lực trong vụ án ở Giang Lăng thì sẽ không phạm phải sai lần như thế này, để cho Diệp gia dễ dàng nắm lấy nhược điểm.
Tiêu Nguyên Thanh không tin, Long Vương Diệp Cô Thành có thể tin sao?
- Thủ trưởng, thiếu tướng Diệp Cô Thành muốn tự mình dẫn đội điều tra việc này.
Đột nhiên Diệp Cấm mở miệng, chủ động xin đi giết giặc.
Ân?
Nghe Diệp Cô Thành tự mình muốn đi thì trong lòng Tiêu Nguyên Thanh không khỏi ngẩn ra.
Chẳng…Chẳng lẽ Diệp Thạch phái Tiểu Diệp đi sao?
Hay là Diệp Cô Thành biết lần này Bùi Đông Lai đã không còn con đường sống cho nên muốn tính toán làm chút gì đó?
2 suy nghĩ này đồng thời cùng xuất hiện trong đầu của Tiêu Nguyên Thanh.
Không có đáp án.
Bất quá.
Tiêu Nguyên Thanh hiểu được Diệp gia đã đem chậu phân này đổ lên đầu Bùi Đông Lai, cho dù Bùi Đông Lai không phải là thủ phạm thì dưới tình này thì Diệp Cô Thành vô luận vì nguyên nhân nào mà muốn đi thì Bùi Đông Lai cũng đều phải nhận lấy bi kịch.
- Được.
Trong lòng hiểu được điểm này, Tiêu Nguyên Thanh hơi trầm ngâm một chút, liền đồng ý yêu cầu của Diệp Cô Thành, bởi vì hắn thấy được lấy tính khí của Diệp Cô Thành thì loại khả năng thứ 2 sẽ lớn hơn, như vậy coi như hắn cũng có thể giúp đỡ Bùi Đông Lai một lần cuối cùng.
Sau khi cúp điện thoại thì Tiêu Nguyên Thanh nhớ đến chuyện gia gia của Bùi Đông Lai cứu mạng của Tiêu gia lão thái gia thì nhịn không được mà thở dài:
- Cha, lúc này đây Diệp gia đã hoàn toàn nổi giận, không tiếc hết thảy mọi thứ để lấy mạng Bùi Đông Lai, vì đại cục cùng vì lợi ích của Tiêu gia mà con không có khả năng giúp gì cho hắn, chỉ có thể giúp được một bước này, hi vọng cha ở dưới cửu tuyền chớ có trách con.
Nói xong, vẻ mặt của hắn hoàn toàn khôi phục lại bình thường, biến thành nhân vật số 2 thiết huyết, cơ trí trong quân đội.
…
Cùng lúc đó, từng tiếng còi xe cảnh sát vang khắp Đông Hải, từng chiếc xe cảnh sát dừng lại ở tập đoàn Đông Hải.
- Đã xảy ra chuyện gì?
- Đúng a, tại sao lại nhiều xe cảnh sát như thế?
Đoàn xe đã khiến cho người đi đường chú ý, bọn hắn nghị luận sôi nôi nhưng căn bản lại không biết chuyện gì đã xảy ra.
Chẳng lẽ tập đoàn thật sự đã xảy ra chuyện?
So ra mà nói thì những nhân viên trong tập đoàn Đông Hải, thấy được nhiều xe cảnh sát như vậy thì không nhịn được mà thầm hỏi bản thân.
Sau đó, không đợi bọn họ nghĩ ra cái gì thì Từ Lệ từ trong một chiếc xe đi ra, bên cạnh nàng chính là nhân vật số 2 của Đông Hải, cùng với những người phụ trách những ngành khác.
- Liễu tổng, nhân viên kiểm tra đi rồi mà còn quay lại, mà còn có rất nhiều cảnh sát ở dưới kia.
Trên tầng cao nhất của tập đoàn, thư ký của Liễu Nguyệt đẩy cửa phòng vào, hốt ha hốt hoảng nói.
- Biết rồi.
Vẻ mặt Liễu Nguyệt tỏ ra bình thản nói:
- Cô đi ra ngoài đi.
- Vâng. Liễu tổng.
Thư ký nghe vậy thì không nói gì thêm mà cung kính đi ra ngoài.
10" sau.
Đám người Từ Lệ đã đi vào văn phòng của Liễu Nguyệt.
- Liễu tiểu thư, dựa vào kết quả mà chúng tôi kiểm tra được thì tập đoàn Đông Hải đã có những hành vi vi phạm pháp luật như rửa tiền, trốn thuế….
Nhân vật số 1 của cục JCY Đông Hải đi lên, xuất ra một phong thư yêu cầu niêm phong, trầm giọng nói:
- Sau khi tổ kiểm tra báo lại tình huống cho chúng tôi, trả qua một cuộc hội nghị thì chúng tôi quyết định niêm phong tập đoàn Đông Hải cùng toàn bộ tài khoản ngân hàng của tập đoàn Đông Hải, đây là thư yêu cầu niêm phong.
Liễu Nguyệt không có nhìn vào nhân vật số 1 của cục JCY Đông Hải mà là đem ánh mắt nhìn về phía Từ Lệ, thì thấy được lúc này Từ Lệ giống như là lệ quỷ vậy, 2 mắt nàng đỏ bừng nhìn chằm chằm vào Liễu Nguyệt.
- Liễu tiểu thư, ngoài ra, chúng tôi hoài nghi toàn bộ thành viên của ban giám đốc tập đoàn Đông Hải phạm tội trái pháp luật, yêu cầu để chúng tôi điều tra, xin cô hãy đi theo chúng tôi một chuyến.
Sau khi nhân vật số 1 của cục JCY Đông Hải nói xong thì nhân vật số 1 của cục cảnh sát Đông Hải bước lên nói.
Liễu Nguyệt khẽ mỉm cười:
- Tôi đi với các vị.
Ân?
Thấy được nụ cười trên mặt Liễu Nguyệt thì mọi người lại ngẩn ra, hiển nhiên là bọn hắn không rõ, tập đoàn Đông Hải đã tới nước này rồi mà Liễu Nguyệt lại có thể cười tươi như vậy.
Rất nhanh, Liễu Nguyệt đã bị cảnh sát mang đi, còn tổng bộ của tập đoàn Đông Hải đã bị niêm phong.
Cùng một thời gian Ngô Sinh, Uông Chu, Lôi Đại Bằng cùng toàn bộ thành viên ban giám đốc của tập đoàn Đông Hải đều bị cảnh sát mang đi.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, thì chuyện này cùng với chuyện những thành viên trung tâm của Thôi gia HQ đã trở thành chuyện bàn tán trên khắp toàn cầu.
….
Cùng lúc đó, trong một con thuyền chở hàng ở vùng hải vực HQ.
Sau khi tàu hàng cập bờ thì đám người Quý Hồng, Cô Độc Phong Ảnh cùng Jason đã thay đổi cách ăn mặc, trở thành một đám người thương nhân từ trên tàu đi xuống.
- Đến nơi này thì chúng ta đã an toàn, chậm nhất là ngày mai chúng ta liền có thể rời đi. nguồn TruyenFull.vn
Sau khi xuống thuyền thì Jason nhìn vào Cô Độc Phong Ảnh, trong giọng nói không còn tỏ ra lạnh lùng như lúc trước, mà là mang theo vài phần kính sợ không thể che dấu.
Kính sợ, là bởi vì hắn biết được Cô Độc Phong Ảnh trong thời gian 10" đã thẳng tay chém giết cả đại bản doanh Thôi gia.
Hơn nữa là dùng tay không.
Nghe Jason nói như thế thì Cô Độc Phong Ảnh chỉ gật đầu, không mở miệng nói gì cả.
- Đã làm phiền ngài rồi, Jason giáo quan.
Lúc này, thấy Cô Độc Phong Ảnh không nói lời nào thì Quý Hồng bước lên xin lỗi, dùng tiếng Anh để nói chuyện:
- Sư phụ của tôi tính tình như vậy, không thích giao tiếp với người khác nên hy vọng Jason giáo quan không cần để ở trong lòng.
- Không sao.
Jason nở ra nụ cười, nói:
- Quý tiểu thư, võ học TQ thật sự là rất thần kỳ, sau này có cơ hội thì tôi nhất định phải học tập mới được.
- Jason giáo quan, đệ tử kiệt xuất Bùi Đông Lai của ngài hiện giờ đã là một cao thủ võ học, sau này ngài có thể học tập cùng hắn.
Quý Hồng trừng mắt, cười nói.
"Ách"
Jason bất đắc dĩ mà liếc mắt, nói sang chuyện khác:
- Chuyện bên HQ này đã xong, bên TQ Diêm La đã giải quyết xong mọi chuyện chưa?
"Reng…Reng"
Đột nhiên, không đợi Quý Hồng mở miệng trả lời thì điện thoại vệ tinh của nàng vang lên.
Điện thoại được chuyển, một thành viên của Phong Diệp trong quốc nội liền nói:
- Lão bản, nửa giờ trước thì toàn bộ tập đoàn Đông Hải ở quốc nội đã bị niêm phong. Liễu Nguyệt, Lôi Đại Bằng, Ngô Sinh cùng Uông Chu đều bị cảnh sát mang đi.
- Ta biết rồi.
Nghe được tin tức như thế thì trên mặt Quý Hồng không có lộ ra vẻ ngưng trọng, khẩn trương mà lại mơ hồ có chút hưng phấn.
- Đông Lai không có sao chứ?
Mắt thấy Quý Hồng cúp điện thoại thì Cô Độc Phong Ảnh lên tiếng hỏi, đối với hắn mà nói thì hắn chỉ quan tâm đến sinh tử của Bùi Đông Lai mà thôi.
- Không sao, tính đến trước mặt thì mọi chuyện đều nằm trong kế hoạch của hắn.
Quý Hồng cười lắc lắc đầu, nhịn không được mà đem ánh mắt nhìn về phương xa, vẻ mặt chờ mong nói:
- Diêm La Bùi gia, đi 1 tính 10, đợt cao trào tiếp theo cũng đã sắp được diễn ra, chỉ tiếc là ta không thể thưởng thức, thật là có chút đáng tiếc a.