Vì để tạo tính bất ngờ nên các thành viê của các đội ngũ cũng không mang theo vũ khí bí mật, mà sẽ dùng những tàu chuyên dùng để đem những vũ khí đó lên đảo.
Đúng 9h30" theo giờ địa phương, 16 chiến đội đã đi đến căn cứ xây dựng trên đảo Luther.
Bộ đội đặc chủng Thần Phong của Nhật Bản có 30; để chuẩn bị. Sau 30" phải tiến vào sân để thi đấu.
Mắt thấy các đội viên các đội đã tập hợp ở căn cứ xong, Ratatosk nhìn đồng hồ, trầm giọng quát:
- 15 đội còn lại có thời gian chuẩn bị đến thời gian bắt đầu cuộc thi trước 30".
- Giải tán.
Tiếng quát vừa dứt, năm thành viên của bộ đội đặc chủng Thần Phong lập tức chạy nhanh như chớp ra khỏi đội ngủ. Giờ khắc này, thời gian đối với họ là vàng là bạc, không thể lãng phí được.
Nửa giờ sau, bộ đội đặc chủng Thần Phong của Nhật Bản đầy đủ đã thiết bị, tiến vào sân thi đấu, trận đấu chính thức khai màn.
Một giờ sau, ngoại trự bộ đội đặc chủng nước Mỹ ra, 14 đội khác cũng đã chuẩn bị xong, có mặt tại đây rồi.
- Xem ra đám người kia khôn thật, không có ý định để lộ vũ khí bí mật của mình ra ngay lúc này.
Tiêu Cuồng vừa nhìn qua, phát hiện ra không nhóm nào ác vũ khi bí mật của mình ra, đành than thở nói.
Bùi Đông Lai cười cười:
- Chắc chắn rằng nếu bọn họ mà dùng vũ khí bí mật để liên hợp với nhau thì đến lượt bọn họ thì thì tính bất ngờ của vũ khi bí mật sẽ biến mất, bởi các đội khác đã có kế sách để ứng phó rồi.
- Ây, bọn Mỹ đến kìa, chúng cầm cái gì vậy?
Bùi Đông Lai vừa mới dứt lời, Tiêu Cuồng liền thấy Zahid dẫn theo bốn gã bộ đội đặc chúng ngước Mỹ đang đi từ xa đến đây, ngoài trừ vũ khí của ban tổ chức đưa cho, trên tay Zahid còn ôm theo một trang bị.
Nhất thời, ánh mát của tất cả các chiên đội đều đổ dồn vào đó.
- Đông Lai này, tụi Mỹ tính để lộ vũ khí bí mật luôn à?
Biểu tình của Tiêu Cuồng có chút khó hiểu, theo hắn thấy thứ vũ khí bên trong tay đám bộ độ đực chủng nước mỹ không phải là vũ khí của ban tổ chức.
Không chỉ Tiêu Cuồng mà các thành viên của những đội khác cũng nghĩ như vậy.
Đám người Zahid nhanh chóng đi tới chỗ xuất phatc trước bao ánh mắt khó hiểu xung quanh.
- Mọi người, hiện chỉ còn 30" nữa là trận đấu bắt đầu, tôi nghĩ chúng ta nên thảo luận với nhau trước để có thể tóm gọn đám bộ đội đặc chủng Nhật Bản một cách nhanh nhất.
Nhận thấy sự nghi hoặc từ đông đảo mọi người gần đây, Zahid cười nói:
- Cá nhân tôi thấy chúng ta nên chọn ra một người chỉ huy toàn bộ, không biết ý kiến mọi người như thế nào?
Không có ai trả lời cả, mặc dù các đội trưởng đều hiểu đạo lý "Quần long không thể không đầu", "Trận chiến không thể không có người chỉ huy", nhưng vấn đề ở đây là ai đủ mạnh để làm người chỉ huy đây?
Nói đến mạnh, cơ hồ tất cả ánh mắt của các chiến đội đều đổ dồn lên người Bùi Đông Lai.
Theo bọn họ thấy, Bùi Đông Lai là quán quân giải cách đấu, thực lực không phải bàn, lại có thêm tính chất vốn có của một chỉ huy nữa, như vậy hắn rất thích hợp làm người chỉ huy toàn bộ.
- Zahid, đề nghị của anh không tồi, để phát huy toàn bộ sức mạnh của chúng ta, nên cần có một chỉ huy, tôi đề nghĩ chuyện này sẽ do anh đảm nhận.
Thấy mọi người đều đổ dồn sự chú ý lên người Bùi Đông Lai, đội trưởng tân nhiệm Hyeon của bộ đôi đặc chủng HQ thầm khó chịu, dẫn đầu nói ý kiến của mình trước.
- Đề nghị nghe như sh!t ấy.
Nghe được đề nghị của Hyeon, Tiêu Cuồng có chút tức giận:
- Luận cả về năng lực lẫn thực lực, chỉ có huynh đệ Bùi Đông Lai của chúng ta là có thể đảm nhiệm vị trí chỉ huy đó.
- Ta thừa nhận hắn rất mạnh trong cuộc thi đơn đấu, chỉ là căn cứ theo tư liệu, hắn là người bộ đội hữu danh vô thực, căn bản chưa đi chiến trận lần nào, chưua phải là người lính. Nhưng Zahid lại xuất thân từ bộ đội đặc chủng tinh nhuệ của nước Mỹ, hàng năm chỉ đạo toàn bộ bộ đội đặc chủng nước Mỹ đi rong ruổi khắp thế giới. Nói đến kinh nghiệm chiến thuật thì Zahid hơn hẳn so với đội trưởng của các người.
Hyeon, phản kích lại đầy sắc bén.
Tiêu Cuồng cười lạnh:
- Theo tư liệu? Vậy ta xin hỏi liệu các người thông qua tư liệu đó có đánh giá được thực lực của huynh đệ ta không? Hoặc là, dựa vào tư liệu đó liệu các người có đoán được Bùi Đông Lia có thể giành được chức quán quân cuộc thi cách đấu không?
Đối ặt với phản kích của Tiểu Cuòngo, Hyeon há miệng cố gắng phản bác cái gì đó. Chỉ là hắn vắt hết óc để bắt bẻ chỗ nào đó trong lời nói của Tiểu Cuồng cũng không nổi. Tư liệu nó Bùi Đông Lai chưa bao giờ xuất lĩnh đội nào đi chấp hành nhiệm vụ, nhưng nếu tư liệu đúng thì bây giờ Bùi Đông Lai chưa đi gặp tổ tiên mình đã là may lắm rồi.
Thấy Hyeon trộm gà không được còn mất nắm thóc, gã đội trưởng Johan của bộ đội hoàng gia nước Anh chỉ có thể ngậm miệng, ngậm còn chặt hắn cả "sò lông" của xử nữ.
Nhất thời, tất cả mọi người im lặng.
Zahid thấy thế, trên mặt không có chút giận dữ nào, mà mỉm cười hỏi:
- Các người nghĩ rằng Bùi Đông Lai đủ bản lĩnh đảm nhiệm chỉ huy 15 đội còn lại sao?
- Ngườ anh em của ta đã nói ra lời ta muốn nói.
Mặc dù Bùi Đông Lai biết Zahid đến đây là đã có chuẩn bị những có Tiểu Cuồng ở phía sau ủng hộ nên hắn cười như không cười, nói:
- Zahid mở lời đề nghị chọn chỉ huy chắc là tự tiến cứ mình chứ gì.
- Chuẩn.
Bùi Đông Lai đã chủ động nói, Zahid khong nỡ không gật đầu thừa nhận:
- Phủ nhận thực lực của người chính là việc làm ngu nhốc. Nhưng ta chắc chắn có tư cách có thể đảm nhiệm chỉ huy đoàn thể hơn ngươi.
- Ngươi dựa vào cái gì?
Tiêu Cuồng trừng mắt hỷ mũi chất vấn.
- Bằng nó.
Zahid mỉm cười, chỉ vào thiết bị ở trong tay, giọng đầy kiêu ngạo nói:
- Nó có thể liên kết với vệ tinh, bao trùm toàn bộ hòn đảo thi đấu này. Nói cách khác, nó có thể xác định được mọi thứ, từ tọa độ các thành viên cho đến hình ảnh các đội viên đang làm gì lúc đó.
- Hả?
Zahid vừa nói xong, ngoại trừ Bùi Đông Lai ra, tất cả các thành viên khác đều biến sắc. Chỉ qua mấy câu ngắn ngủi của Zahid vừa xong, đủ thấy vật này bá đạo thế nào rồi.
Nhìn cảnh các thành viên đội khác bị lời của mình làm kinh hãi, chỉ có Bùi Đông Lai là mặt không đổi sắc, Zahid không có đả động gì đến Bùi Đông Lai, chỉ liếc mắt trêu ngươi Tiểu Cuồng một cái: Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL
- Tiêu Cuồng, ngài cho rằng ta không đủ điều kiện chỉ huy 15 đội còn lại so với huynh đệ Bùi Đông Lai của ngươi sao?
- __________"
Tiêu Cuồng á khẩu không trả lời được.
Tuy rằng hắn rất muốn phản bác nhưng hắn lại giống như gã Hyeon kia, không thể tìm ra lý do gì để phản bác.
Đúng như Zahid nói, vũ khí bí mật đó có thể tìm ra tọa độ của kẻ địch bất cứ lúc nào, do đó có thể dễ dàng tiến hành bao vây. Nó quả thực quá bá đạo mà.
- Để Zahid làm gười chỉ huy là tốt nhất.
Nhìn bộ dáng Tiểu Cuồng tràn đầy úy khuất, Bùi Đông Lai chủ động lui nhường, giải vây cho Tiêu Cuồng.
- Ha ha… ta không phải muốn tranh việc chỉ huy với ngươi đâu, ta chỉ muốn cho mọi người thấy rằng ta có thực lực để có thể chấm dứt cuộc thi trong thời gian ngắn thôi.
Nghe được Bùi Đông Lai chủ động nhận thua, Zahid giống như giống được một ly bia lạnh, sảng khoái từ đầu đến chân, bất quá hắn vẫn bài ra bộ dáng khiếm nhường:
- Nếu ngươi muốn làm chỉ huy, ta có thể nhường.
Nói xong, Zahid ngẩng đẩu như một con phượng hoàng kiêu ngạo nhìn Bùi Đông Lai.
Hắn kiêu ngạo phần lớn dựa vào nên kinh tế và quân sự của nước hắn, nơi đó imba nhất thế giới rồi.
"Rắc rắc"
Nhìn Zahid được thế không buông tha người, vẫn cố ý khiêu khích, làm nhục Bùi Đông Lai, Tiêu Cuồng tức giận đến mức nắm chặt hai tay lại, hận không thể một quyền đập nát cái mặt thớt của hắn.
Không riêng gì Tiêu Cuồng, ba người Trần Anh, Vương Khuê và Tôn Nhân cũng đều cho rằng Zahid ung hang càn quấy quá mức.
Mấy chi bộ đội khác thì không cảm thấy biệt khuất, khó chịu, mà là vẻ mặt tỏ ra bội phục.
Bọn họ nghĩ, chỉ có Mỹ mới có thể làm ra thứ vũ khí bí mật có liên quan tới vệ tinh như thế này mà thôi.
Cùng với đó, họ biết, Zahid lộ ra vũ khí bí mật, có lẽ một mặt họ rất tự tin với trện đấu kế tiếp, một mặt rất tin tưởng vũ khí bí mật của mình, cho răng dù có lộ ra thì cũng chả có vấn đề gì.
Mặt khác, hắn mượn cơ hội để lăng nhục Bùi Đông Lai thì cũng đành chịu, vì mình có bằng người ta đâu mà mạnh miệng.
- Rất tiếc, ta không có hứng thú làm chỉ huy.
Đôi mặt với việc Zahid cố tình làm nhục ình, Bùi Đông Lai chỉ đơn giản nói:
- Ta chỉ thấy có hứng thú với chức quán quân.
Quán quân?
Trời ạ…
Hắn điên rồi sao?
Xung quanh vang lên những tiếng xì xào, các đội viên các chiến đội khác đều kinh ngạc nhìn Bùi Đông Lai.
- Bùi Đông Lai ngươi thật có khiếu hài hước.
Zahid ngẩn ra, sau đó phá lên cười như nghe thấy một câu truyện cười kinh điển.