Diệp Tranh Vanh mặc đồ ngủ, đứng ở phía trước cửa sổ lại bấm số điện thoại của Bạch Mi đạo nhân, vẻ măt có chút không vui.
Không vui là bởi vì 5 ngày qua, mỗi lần hắn gọi điện cho Bạch Mi đạo nhân kết quả toàn đạo đồng của Bạch Mi đạo nhân nghe máy, nói cho hắn biết trong khoảng thời gian này Bạch Mi đạo nhân đang bế quan nên không cho phép ai làm phiền.
Mà dựa theo lời nói của tên đạo đồng kia thì ngày hôm nay chính là ngày xuất quan của Bạch Mi đạo nhân.
- Diệp công tử, ta mới xuất quan.
Điện thoại được chuyển, giọng nói của Bạch Mi đạo nhân vang lên:
- Ta đã nghe tin tức Bùi Vũ Phu khiêu chiến với Odin.
- Bạch Mi đạo trưởng, ngài thấy thế nào?
Nghe được Bạch Mi đạo nhân nói như thế thì vẻ mặt Diệp Tranh Vanh tỏ ra chờ mong, hỏi:
- Theo ý của ngài thì đây là một âm mưu sao? LIệu những cường giả trên Thần bảng có liên thủ đối phó với Bùi Vũ Phu không?
- Lấy cách nhìn của ta thì đây chính là một âm mưu.
Tinh quang trong mắt Bạch Mi đạo nhân bắn ra:
- Trong vòng 200 năm qua, cường giả có thể bước vào cảnh giới Cương Kính của TQ chúng ta chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, mà Bùi Vũ Phu chỉ dùng 3 chiêu là có thể đánh bại Y Hạ Nhẫn người đã bước vào cảnh giới Cương Kính, như vậy thực lực của Bùi Vũ Phu ít nhất là Cương Kính đại thành, có khả năng là Cương Kính đỉnh phong.
- Odin thân là người đứng thứ 2 trên Thần bảng, thực lực của người ngày hẳn không thể nghi ngờ, nhưng mà nếu hắn nói có lòng tin chiến thắng Bùi Vũ Phu thì ta không tin. Bởi vì ít nhất Odin bước vào cảnh giới Cương Kính đỉnh phong thì mới có thể làm được điểm này. Cương Kính đỉnh phong, theo ta được biết thì trong 100 năm qua không ai đạt đến cảnh giới này ngoại trừ cha của Bùi Vũ Phu.
- Nếu Odin không nắm phần thắng, nhưng trong lúc này lại khiêu chiến với Bùi Vũ Phu thì tự nhiên là hắn sẽ liên thủ với những cường giả khác trên Thần bảng để đối phó với Bùi Vũ Phu.
Bạch Mi đạo nhân nói rõ ràng:
- Dù sao thì thực lực của Bùi Vũ Phu cũng quá mức cường đại, cường đại đến nổi làm cho đám cường giả nằm trong top 10 của Thần bảng không có hy vọng đuổi theo. Bọn hắn cảm nhận được nguy cơ rất lớn, kể từ đó lấy thân phận đứng thứ 2 của Odin thì chỉ cần hắn phất cờ reo hò thì toàn bộ những cường giả nằm trong top 10 trừ Long Vương Diệp Cô Thành ra thì toàn bộ những người khác sẽ liên thủ với Odin.
- Ta nghe nói hắn tính toán đi một mình đến đó.
Nghe xong Bạch Mi đạo nhân giải thích thì Diệp Tranh Vanh liền nở ra nụ cười vui mừng:
- Như vậy dựa theo lời của đạo trưởng thì lần này Bùi Vũ Phu sẽ chết, có đúng không?
- Lúc này đây, hắn cửu tử nhất sinh.
Trong đôi mắt Bạch Mi đạo nhân hiện lên một tia quang mang, vẻ mặt thật kích động.
- Một khi đã như vậy thì chúng ta cứ yên lặng đợi tin báo tử của Bùi Vũ Phu đi.
Diệp Tranh Vanh không nhịn được mà nhìn về phía Tử Cấm thành, cười lạnh:
- Bùi Đông Lai a Bùi Đông Lai, chỉ cần thằng cha của mày chết thì tao sẽ trả lại món nợ mà mày đã nợ tao, đến lúc đó tao muốn cho mày kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay.
Cùng lúc đó.
Bùi Đông Lai giống như ngày thường, đúng giờ liền tỉnh dậy bắt đầu luyện công buổi sáng.
Ra khỏi phòng, Bùi Đông Lai phát hiện được Bùi Vũ Phu đang đước trước tứ hợp viện, thấy hắn ra thì cười.
- Qua tử, người muốn đi sao?
Thấy được Bùi Vũ Phu thì trong lòng Bùi Đông Lai vừa động, mơ hồ đoán được cái gì vội vàng hỏi.
- Ừh.
Bùi Vũ Phu gật gật đầu, mỉm cười nói:
- Đêm nay đi.
- Nếu không thì con sẽ cùng đi với người?
Bùi Đông Lai lại nói ra những lời này, ở trong 5 ngày qua thì ngày nào Bùi Đông Lai cũng đề nghị đi chung với Bùi Vũ Phu nhưng mỗi lần đều bị Bùi Vũ Phu cười từ chối.
- Không tin vào thực lực của ta sao?
Bùi Vũ Phu hỏi.
- Không…Không phải.
Bùi Đông Lai lắc lắc đầu, nói:
- Còn muốn nhìn thấy cảnh người giết chết Odin.
- Thực lực của con quá yếu, nếu đi sẽ khiến ta thêm phân tâm mà thôi.
Bùi Vũ Phu nói:
- Con cứ ở đây đi, ta sẽ mau chóng trở về rồi cùng đi Tây Nam.
- Được rồi.
Lại thấy Bùi Đông Lai từ chối thì Bùi Đông Lai biết rõ không thể thuyết phục Bùi Vũ Phu nữa nên đành thôi, nói:
- Nếu như có thể thì người hãy đem đầu của Odin về đây.
- Cần đầu của hắn làm gì?
Bùi Vũ Phu lộ ra vẻ nghi hoặc, hỏi.
Bùi Đông Lai do dự một chút, vì tránh để Bùi Vũ Phu lo lắng nên cuối cùng hắn cũng không có nói chuyện bản thân dung hợp với linh hồn Tiêu phi:
- Tiêu Phi của Tiêu gia đã chết trong tay của Thần Võng, Tiêu gia từng có ân với con, còn cũng đã từng thề sẽ có một ngày tiêu diệt cả Thần Võng, vốn con muốn tự thân giết chết Odin, người đã không để cho con đi chung thì người hãy mang đầu của hắn về đây để con tế điện Tiêu Phi.
- Được.
Bùi Vũ Phu cười gật đầu, trong mắt hiện lên một tia quang mang khác thường.
- Đúng rồi Qua tử, buổi tối người mới đi, dậy sớm như thế chẳng phải là muốn cùng con luyện công sao?
Có lẽ là đã quá tin tưởng Bùi Vũ Phu nên Bùi Đông Lai cho rằng trận đấu này người chết sẽ là Odin.
Bùi Vũ Phu gật gật đầu, lại lắc đầu, nói:
- Ngày đó ta đã nói với con rằng Bùi gia quyền tổng cộng có 3 loại vũ kỹ, ngày đó ta dạy cho con “ Thất Thương” là loại thứ nhất, hôm nay ta sẽ đem 2 chiêu còn lại dạy cho con.
Ân?
Nghe được Bùi Vũ Phu nói như thế thì trong lòng Bùi Đông Lai cảm thấy có chút bất an.
- 3 loại vũ kỹ này không có liên quan đến nhau, hôm nay ta sẽ dạy lại cho con, nếu con hiểu được thì nó sẽ có ích cho con.
Dường như đã thấu hiểu tâm tư của Bùi Đông Lai nên Bùi Vũ Phu giải thích:
- Ngày đó sở dĩ không dạy hết cho con là bởi vì sợ con phân tâm, không thể chú tâm mà luyện “ Thất Thương.”
- Vậy a…
Bùi Đông Lai nghe vậy thì tia bất an trong lòng liền biến mất, mang theo vài phần chờ mong hỏi:
- Là 2 loại vũ kỹ gì thế?
- Loại thứ hai của Bùi gia quyền chính là “ Lôi Đình” tên cũng như ý nghĩa, ra tay không theo quy tắc, vừa ra tay đó là Lôi Đình Nhất Kích, tất phải đánh gục địch nhân.
Bùi Vũ Phu nghiêm mặt nói:
- Một chiêu này là năm đó trên chiến trường giết giặc ông nội của con đã sáng chế ra, chú ý một kích giết chết. Uy lực tuyệt luân. Là sát chiêu điển hình.
- Lợi hại vậy sao?
Bùi Đông Lai bị lời nói của Bùi Vũ Phu làm cho cả kinh.
- Ừh.
Bùi Vũ Phu gật đầu, nói:
- Kỳ thật thì “ Lôi Đình” chính là do “ Thất Thương” biến thành, “ Thất Thương” chỉ là một quyền đánh ra ẩn chứa 7 tầng kình lực, kình lực liên miên không dứt. Tầng sau càng mạnh hơn tầng trước, mà “ Lôi Đình “ lại đem toàn bộ 7 tầng kình lực tụ lại một chỗ rồi bùng nổ, Lôi Đình nổ vang, một chiêu trí mạng.
- Dung hợp 7 tầng kình lực cùng một chỗ rồi bùng nổ sao?
Nghe được Bùi Vũ Phu nói như thế thì Bùi Đông Lai hoảng sợ, tuy rằng hắn chưa luyện thành thục “ Thất Thương” nhưng mà cũng hiểu được sự tinh diệu cho “ Thất Thương” nhưng mà cũng có khuyết điểm chính là nếu gặp phải cường giả có thực lực mạnh hơn mình thì chỉ cần đối phương né tránh hoặc bản thân không thể phát kình thì bản thân sẽ gặp nguy.
Mà hiện giờ, nếu đúng như lời của Bùi Vũ Phu nói, nếu dùng “ Lôi Đình “ để PK thì sẽ khiến đối thủ khó lòng đề phòng, trong nháy mắt sẽ lấy mạng đối phương.
- Ta sẽ đem phương thức phát kình cùng khẩu quyết nói lại cho con, con cần phải ghi nhớ….
Sau khi đem chiêu “ Lôi Đình “ truyền cho Bùi Đông Lai, thì Bùi Vũ Phu liền nhắc nhở:
- Ta vừa mới nói qua, “ Lôi Đình “ chính là biến chiêu của “ Thất Thương” cho nên trước khi nắm giữa phương thức phát kình của “ Thất Thương” thì con không nên tùy tiện luyện tập “ Lôi Đình” chỉ cần nghiên cứu mối liên hệ giữa 2 bên là được.
- Vâng.
Bùi Đông Lai vốn là muốn thử, nhưng mà nghe Bùi Vũ Phu nói như thế thì lập tức bỏ qua suy nghĩ này.
Sau đó, Bùi Vũ Phu liền dạy cho Bùi Đông Lai loại vũ kỹ thứ 3.
…
- Võ học cũng giống như nước chảy đá mòn, không thể nóng lòng được, sau này còn cần phải nhớ lấy điểm này.
Bùi Vũ Phu dặn dò Bùi Đông Lai một câu:
- Hôm nay tới đây thôi, đi theo Qua tử uống rượu.
- Được.
Năm 12 tuổi thì Bùi Đông Lai lần đầu tiên uống rượu với Bùi Vũ Phu, uống đến say mềm.
Kể từ lúc đó thì Bùi Đông Lai cũng thường uống rượu với Bùi Vũ Phu.
Từ sau khi Bùi Đông Lai xuôi Nam thì tuy rằng 2 người vẫn thường nói uống với nhau nhưng lại chưa có cơ hội để ngồi uống.
Lúc này thấy Bùi Vũ Phu mang tới vài chai rượu cùng với mấy món mồi thì Bùi Đông Lai liền cười rồi bước lên cầm lấy.
- Qua tử, chúng ta không dùng lực để bức cồn ra a.
Mở chai rượu ra, Bùi Đông Lai đưa một chai cho Bùi Vũ Phu.
Bùi Vũ Phu cười ngây ngô, cầm rượu lên cũng không nói gì.
- Zô.
Bùi Đông Lai hào khí ngất trời mở chai rượu rồi giơ lên.
“ Cong”
2 chai rượu va vào nhau, 2 người ngẩng cổ lên rồi bắt đầu uống.
“Xoảng”
Bùi Đông Lai đem chai rượu ném qua một bên, vẻ mặt thích ý, nói:
- Thống khoái.
- Đông Lai, trước đây ta không lo được cho con cơm no áo ấm, thậm chí là vinh hoa phú quý, chỉ cho con bần cùng với vô số sự xem thường, con có trách ta không?
Bùi Vũ Phu từ ái nhìn vào Bùi Đông Lai mở rượu, hỏi.
- Qua tử, người lại nữa rồi.
Bùi Đông Lai tức giận trừng mắt nhìn Bùi Vũ Phu liếc mắt một cái.
Bùi Vũ Phu ngây ngốc cười, lại hỏi:
- Thích cuộc sống bây giờ sao?
- Vâng.
Theo bản năng thì Bùi Đông Lai gật đầu, rồi đưa chai rượu thứ 2 cho Bùi Vũ Phu.
Uống từng ngụm, ăn từng miếng.
Có lẽ là đã lâu 2 người không có ngồi với nhau nên 2 người đều uống một cách tận hứng.
- Qua tử, đây là rượu gì vậy, làm sao mà con lại cảm thấy nóng thế?
Đợi sau khi chỉ còn 2 chai rượu thì Bùi Đông Lai hỏi.
- Đây là rượu mạnh nhất do Nam Xuân sản xuất, rượu mạnh, là rượu mà nhà thơ Lý Bạch ưa thích nhất.
So với Bùi Đông Lai mà nói thì mặc dù Bùi Vũ Phu không có vấn tóc lên nhưng mà khuôn mặt cũng có chút hơi hồng, khi nói chuyện thì Bùi Vũ Phu đưa cho Bùi Đông Lai chai rượu cuối cùng, cời nói:
- Đông Lai, chúng ta hát bài “ Tương Tiến Tửu” của Lý Bạch đi.
- Được.
Trước đây khi uống rượu với Bùi Vũ Phu thì Bùi Vũ Phu cũng đã từng hát qua bai này, lúc này nghe được Bùi Vũ Phu đề nghị thì Bùi Đông Lai liền cầm lấy chai rượu uống một hơi, cảm xúc dâng lên rồi hát.
"Quân bất kiến hoàng hà chi thủy thiên thượng lai, bôn lưu đáo hải bất phục hồi. Quân bất kiến cao đường minh kính bi bạch phát, triêu như thanh ti mộ thành tuyết..."
Lời ca hào hung vang lên khắp tứ hợp viện.
“Sầm phu tử, đan khâu sinh, tương tiến tửu, bôi mạc đình."
Tới chỗ cao triều, giọng hát Bùi Vũ Phu trở nên lớn, hào khí ngất trời.
Ngũ hoa mã, thiên kim cừu, hô nhi tương xuất hoán mỹ tửu, dữ nhĩ đồng tiêu vạn cổ sầu."
Cha con cùng hát, rung động đến tâm can.
“Cong”
Bài hết, tiếng chạm lại vang lên, 2 cha con ngồi cười, ngửa đầu lên mà uống.
“Xoảng”
Rượu hết, bình rơi.
"Ha ha..."
Bùi Vũ Phu cười hào hùng, nhẹ lướt đi.
- Cha, Tương Tiến Tửu, con đợi người trở về.
Bên tai vang lên tiếng cười hào hùng đầy khí phách của Bùi Vũ Phu, Bùi Đông Lai ngẩng đầu nhìn trời, thì thào tự nói.