80 năm trong nháy mắt mà qua nhưng mà giờ phút này Tiêu gia lão thái gia lại cảm thấy chuyện đó mới xảy ra vào ngày hôm qua.
Nhớ lại tình cảnh năm đó, vẻ mặt của Tiêu gia lão thái gia có chút kích động, đôi măt cũng mơ hồ có chút phiếm hồng, sau đó hít sâu một hơi, điều chỉnh lại cảm xúc rồi nói:
- Đông Lai, gia gia của cậu thuộc loại người Thần long thấy đầu không thấy đuôi, trong lúc chiến tranh thì ông ta đã xung phung giết địch sau khi giết xong thì không thấy tung tích đâu cả. Sau khi chiến tranh kết thúc thì lão thủ trưởng kia cố gắng tìm ông ấy nhưng mà lại không tìm thấy được, ông ta cứ như thế mà biến mất khỏi thế giới này, lão thủ trưởng và chúng ta đều cho rằng ông ấy đã hy sinh.
- Thẳng cho đến khi cha của cậu xuất thế thì chúng ta mới mơ hồ cảm thấy được gia gia của cậu còn chưa có chết, chúng ta âm thầm suy đoán cha của cậu chính là hậu nhân của ông ấy.
- Vì vậy, tất cả chúng ta đều âm thầm điều tra thân phận cha của cậu, kết quả căn bản là không có điều tra được tin tức gia gia của cậu, cũng không có tin tức gì chứng minh cha của cậu là hậu nhân của ông ấy.
Nói tới đây, Tiêu gia lão thái gia không nhịn được mà thở dài:
- Bởi vì không có chứng cớ nên chúng ta chỉ có thể tiếp tục chú ý cha của cậu, thẳng cho đến khi cậu sắp sinh ra thì chúng ta mới xác nhận được cha của cậu chính là hậu nhân của ân nhân. Tiếc nuối chính là, không chờ chúng ta gặp mặt được cha của cậu thì cha của cậu liền giống như gia gia của cậu năm đó, lại quy ẩn.
- Nếu nói như thế thì năm đó lúc cha cháu có thể còn sống rời khỏi Yên Kinh đều là do ngài cùng lão thủ trưởng âm thầm giúp đỡ sao?
Trong lòng Bùi Đông Lai vừa động, hỏi.
Tiêu gia lão thái gia lắc đầu:
- Không phải, tất cả mọi chuyện đều dựa vào bản thân cha của cậu. Năm đó, công phu của hắn xuất thần nhập hóa, hơn nữa lại có thế lực cường đại, nếu như muốn diệt trừ cha của cậu thì cần phải trả một cái giá rất lớn. Càng quan trọng hơn là tuy rằng cha của cậu nhúng chàm nhưng mà hắn lại là một anh hùng. Hắn chẳng những đem những thế lực bên ngoài đuổi ra khỏi quốc nội, hơn nữa năm đó còn dùng một chiêu để đánh bại tên võ giả người NB, đập tan tính hung hăng càn quấy của đám người NB kia.
- Nói đến cha của cậu thì đây chính là nguyên nhân thứ 2 mà ta giúp cậu. Từ ý nào mà nói thì tuy rằng cha của cậu đã nhúm chàm nhưng mà hắn lại giống với gia gia của cậu, đều yên lặng vì quốc gia mà trả giá rất nhiều, hơn nữa cuối cùng lại vì nước mà chết trận.
Ánh mắt Tiêu gia lão thái gia hiền lành nhìn vào Bùi Đông Lai, gằn từng chữ:
- Ta tin tưởng, thân là hậu nhân của Bùi gia thì con người của cậu sẽ kế thừa tính cách của cha và gia gia của cậu, cuối cùng cậu sẽ đi lên con đường của bọn hắn, hoàn thành những sứ mệnh mà bọn hắn vẫn chưa làm xong.
Bùi Đông Lai trầm mặc không nói.
Lúc trước, bởi vì dung hợp với linh hồn Tiêu Phi nên nhiều ít bản thân của Bùi Đông Lai đã bị ảnh hưởng tính cách của Tiêu Phi, nhất là phương diện quân đội, bảo vệ quốc gia, lúc ấy hắn từng nghĩ rằng, vì bảo vệ quốc gia này, vì muốn bảo vệ người dân cho dù có chết cũng không tiếc.
Nhưng mà.
Khi Bùi Vũ Phu vì nước mà chết trận, sau đó Diệp gia lại tiến hành trả thù thì lòng nhiệt huyết trong người của hắn đã bị một chậu nước lạnh tạt vào, dần dần lạnh như băng.
Hắn đột nhiên cảm thấy làm như vậy là không đáng.
- Nguyên nhân cuối cùng là trên người của cậu có bóng dáng của chắt trai của ta là Tiêu Phi, hoặc là nói, 2 đứa các cậu rất giống, thật sự rất giống.
Tiêu gia lão thái gia lại mở miệng, lúc mở miệng thì ánh mắt của Tiêu gia lão thái gia tỏ ra phức tạp nhìn vào Bùi Đông Lai:
- Cậu cùng với nó đều có năng lực thống soái cùng năng lực tác chiến cá nhân xuất sắc, 2 đứa đều là người trẻ tuổi, 2 đứa đều có tinh thần phấn chấn, ý chí chiến đấu sục sôi thậm chí hơi thở trên người của 2 đứa lại rất giống nhau đến kinh người.
Mặc dù Bùi Đông Lai đã dung hợp với linh hồn Tiêu Phi cho nên trên nhiều khía cạnh sẽ có những điểm tương tự với Tiêu Phi nhưng mà Tiêu gia lão thái gia biết người đứng trước mặt không phải là chắt trai của mình, vì thế nói xong những lời này thì khuôn mặt của Tiêu gia lão thái gia đã hiện lên vài phần bi thương.
- Tuy rằng ta biết cậu không phải là nó nhưng mà trong lòng ta lại chờ mong một ngày kia, cậu có thể giống như nó, trử thành niềm hi vọng và kiêu ngạo của nước cộng hòa.
Tiêu gia lão thái gia thở dài, bổ sung nói.
Nghe được Tiêu gia lão thái gia nói như thế thì Bùi Đông Lai chỉ cảm thấy lồng ngực bị cái gì nện vào, hắn hé miệng muốn nói cái gì nhưng mà cuối cùng một chữ cũng không nói ra được.
- Hài tử, nhân sinh của mỗi người đều là bất đồng. Đây chẳng qua chỉ là suy nghĩ của ta, chỉ là hy vọng mà thôi, nó sẽ không áp đặt trên người của cậu cho nên cậu cũng không cần phải để ở trong lòng.
Nói tới đây, Tiêu gia lão thái gia đột nhiên xoay chuyển rồi lại nói:
- Đó là những nguyên nhân mà ta ra mặt giúp cậu nhưng mà tất cả những chuyện này đều được xây dựng ở trên một cơ sở là cậu không có làm ra những chuyện tình hại nước hại dân. Trái lại, nếu như cậu làm ra những chuyện gây hại đến quốc gia, gây hại đến nhân dân thì không nói cậu là hậu nhân của ân nhân mà cho dù cậu là người của Tiêu gia thì ta cũng là người thứ nhất đứng ra trừng trị cậu.
- Dù sao, quốc có quốc pháp, gia có gia quy, quy cũ không thể nào vi phạm, tính thiêng liêng của pháp luật không thể xâm phạm.
Nói xong những lời này, biểu tình của Tiêu gia lão thái gia trở nên vô cùng nghiêm túc.
Nghe được những lời nói này của Tiêu gia lão thái gia thì Bùi Đông Lai minh bạch được vì sao Tiêu gia lão thái gia lại có thể trở thành tượng đài của nước cộng hòa.
“Ách”
Hắn há mồm ra, cố gắng nói cái gì đó nhưng mà cuối cùng lại không thể nói ra một chữ.
Hắn mơ hồ cảm thấy được giờ phút này trên người của Tiêu gia lão thái gia đã toát ra một khí phách của một người anh hùng, giống như là sư tử tỉnh giấc vậy.
Lúc hắn minh bạch được tất cả chuyện này thì hắn bỗng cảm thấy có chút bi ai.
Rốt cuộc là mình đã sai rồi sao?
Đột nhiên Bùi Đông Lai cảm thấy được lòng mình dao động.
Điều này đã làm cho trong lòng hắn lần đầu tiên xuất hiện một cảm giác mê man.
- Đúng rồi, Đông Lai, ta muốn nhờ cậu 1 việc.
Tiêu gia lão thái gia thấy Bùi Đông Lai trầm mặc, trong lòng vừa động, mở miệng lần nữa.
Bùi Đông Lai nghe vậy thì từ trong ngượng ngùng lấy lại tinh thần, ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu gia lão thái gia, đón nhận lấy ánh mắt mong chờ của Tiêu gia lão thái gia, vẻ mặt trịnh trọng nói:
- Mời lão thủ trưởng nói, vô luân là việc gì, nếu có thể làm thì cháu sẽ dốc toàn lực mà làm, tuyệt không từ chối.
- Tốt.
Tiêu gia lão thái gia nghe vậy có chút hưng phấn:
- Mùa hè này thì sẽ tổ chứ giải bộ đội đặc chủng Đại Bỉ Võ toàn cầu, ta hy vọng cậu có thể dẫn đội, đại diện cho TQ tham gia cuộc thi lần này, đoạt lấy vinh dự cho quốc gia.
“Bá”
Bùi Đông Lai đứng dậy, thân hình giống như một cây thương đứng trước người Tiêu gia lão thái gia, vẻ mặt kiên quyết cúi chào trả lời, giọng nói vô cùng mạnh mẽ:
- Xin lão thủ trưởng yên tâm, Đông Lai hoàn thành tốt việc này.
- Tốt…Tốt…Tốt…Khụ..Khụ
Tiêu gia lão thái gia liên tục nói 3 tiếng tốt, sau đó không biết là vì quá kích động hay thân thể không được tốt mà ho lên.
- Lão thủ trưởng, thời gian không còn sớm, ngài nên nghỉ ngơi
Bên ngoài đại sảnh, thư ký của Tiêu gia lão thái gia nghe được tiếng ho khan thì vội vàng đi vào đại sảnh, vẻ mặt lo lắng nhìn về phía Tiêu gia lão thái gia rồi nói.
- Được rồi Đông Lai, ta đi nghỉ ngơi đây, cậu cũng nên nghỉ sớm một chút.
Dường như Tiêu gia lão thái gia cũng có chút mệt mỏi, đứng lên nói:
- Sáng mai ta sẽ trở lại Yên Kinh, nếu lúc nào cậu rảnh thì hãy đến Yên Kinh tìm ta nói chuyện phiếm.
- Xin lão thủ trưởng yên tâm, cháu sẽ đến.
Bùi Đông Lai gật đầu:
- Mặt khác, ngày mai cháu sẽ tiễn ngài đi.
- Được.
Tiêu gia lão thái gia mỉm cười vuốt ve đầu của Bùi Đông Lai, sau đó dưới sự nâng đỡ của thư ký mà đi ra khỏi đại sảnh.
- Lão thủ trưởng, ngài nói đúng, nhân sinh của mỗi người đều là bất đồng.
Nhìn bóng lưng Tiêu gia lão thái gia rời đi, Bùi Đông Lai nắm chặt 2 tay, vẻ mặt kiên định:
- Có lẽ cháu không làm được như Tiêu Phi, thậm chí cháu không thể giống như cha hay gia gia của cháu nhưng mà cháu sẽ dùng cách của mình để chứng minh tình yêu của cháu đối với quốc gia này.
Giờ phút này.
Bùi Đông Lai đã không còn mê man nữa.