Đêm nay, 2 người Trang Hiểu Vân và Mộ Khuynh Nhan đều ăn mặc một cách tinh tế. Mộ Khuynh Nhan thì mặc một bộ lễ phục dạ hội màu đen bó sát người, đem toàn bộ khí chất và vóc người hoàn mỹ của nàng trưng bày ra.
Trang Hiểu Vân thì mặc một bộ lễ phục dạ hội màu hồng, bộ dạ phục này hơi ngắn, vì thế đã đem cặp đùi của nàng đưa ra, dưới chân là một đôi giày cao gót màu hồng.
Có lẽ là do danh khí của nhóm nhạc Hoàng Hậu, cũng có lẽ là do vóc dáng quá sexy của 2 người, mà mọi người trong nhà hàng đều nhìn mắt về phía 2 nàng.
Trong đó ánh mắt của nam nhân thì lộ ra vẻ thưởng thức, còn nữ nhân thì tràn ngập ghen tị.
- Hiểu Vân tỷ, nếu không thì gọi điện cho Đông Lai đi?
Không có để ý đến ánh mắt xung quanh, Mộ Khuynh Nhan giống như là muốn thấy Bùi Đông Lai ngay lập tức nên nhịn không được mà hướng Mộ Khuynh Nhan đề nghị, nói.
Trang Hiểu Vân biết rõ Mộ Khuynh Nhan một lòng say mê Bùi Đông Lai cho nên cười khổ nói:
- Khuynh Nhan chờ một một chút đi hẳn là đến thôi.
- Được rồi.
Miệng Mộ Khuynh Nhan vểnh lên.
Trang Hiểu Vân muốn an ủi Mộ Khuynh Nhan, kết quả ánh mắt nhìn về phía cửa thì sắc mặt liền hơi đổi.
Từ ánh mắt của Trang Hiểu Vân có thể thấy được mấy người xuất hiện ở cửa chính là người của công ty giải trí Đông Hoàng.
Vốn là Đông Văn Bân muốn mở tiệc chiêu đãi Đằng Tỉnh, bất quá đối với việc 2 người Mộ Khuynh Nhan và Trang Hiểu Vân không thể tới dự tiệc cho nên Đằng Tỉnh đã tức giận, hắn từ chối lời mời của Đông Văn Bân mà dẫn thủ hạ của mình đến đây dùng cơm.
- Kêu quả lý chuẩn bị cho chúng ta một phòng.
Đi vào nhà hàng, Đằng Tỉnh nhíu mày ra lệnh đối với tên thủ hạ bên cạnh.
- Tiên sinh tôn quý, thật là có lỗi, nhà hàng của chúng tôi đã hết phòng riêng rồi, mọi người có thể ngồi bên ngoài mà dùng cơm.
Quản lý liền xuất hiện ở trước mặt Đằng Tỉnh, xin lỗi giải thích nói.
Vốn tâm tình của Đằng Tỉnh đã không được tốt, nghe được quản lý nói như vậy thì hắn liền lạnh lùng nói:
- Ta không tin đã hêt phòng.
- Tiên sinh tôn quý, tuy rằng có mấy gian phòng chưa có ai ngồi nhưng mà những phòng đó đều đã được đặt trước rồi.
Quản lý nở ra nụ cười:
- Kỳ thật thì hoàn cảnh ở bên ngoài này cũng không tệ, ngài có thể thông cảm mà ngồi đây dùng cơm, lần sau đến đây tôi sẽ để cho ngài 1 gian phòng tốt.
Ân?
Ngay sau đó, Đằng Tỉnh thấy được Mộ Khuynh Nhan và Trang Hiểu Vân đang ngồi ở góc Tây Nam.
Hắn liền nở ra nụ cười vui vẻ:
- Được rồi, chúng ta sẽ ngồi ngoài này dùng cơm.
- Tiên sinh tôn quý, cảm ơn ngài đã thông cảm.
Quản lý nhà hàng thầm thở ra một hơi dài.
Đằng Tỉnh không để ý đến lời vô nghĩa của quản lý mà dưới sự dẫn đường của một tên bồi bàn, đi tới một chỗ không có ai ngồi.
Lúc đi thì ánh mắt của hắn vẫn nhìn chằm chằm vào 2 người Trang Hiểu Vân và Mộ Khuynh Nhan, giống như là thợ săn đang nhìn vào con mồi vậy.
"Bá!"
Mắt thấy Đằng Tỉnh đang hướng về phía mình mà Mộ Khuynh Nhan đi tới, nhận thấy được ý xấu trong ánh mắt Đằng Tỉnh thì mặt Trang Hiểu Vân hơi đổi, chân mày nhíu lại.
- Hiểu Vân tỷ, tỷ làm sao thế?
Thấy được vẻ khác thường của Trang Hiểu Vân thì Mộ Khuynh Nhan hỏi.
Nói xong thì theo ánh mắt của Trang Hiểu Vân nhìn qua thì nàng thấy được Đằng Tỉnh đang đi tới chỗ 2 người bọn nàng.
- Tại sao lại gặp được tên gia hỏa đáng giận này.
Nhìn thấy ánh mắt dâm tà của Đằng Tỉnh thì tâm tình của Mộ Khuynh Nhan có chút khó chịu, nhíu mày nói một câu.
Trang Hiểu Vân thu hồi ánh mắt. Nói:
- Chúng ta không để ý tới hắn thì tốt hơn.
Tuy là nói rằng như vậy nhưng mà chân mày của Trang Hiểu Vân cũng hơi nhíu lại.
Nhiều khi một người không thích nhìn thấy người kia, nhưng mà người kia lại giống như ruồi bọ, không ngừng vo ve bên cạnh.
Lúc này Đằng Tỉnh chính là như thế, thấy được bộ dạng bất mãn của 2 người Trang Hiểu Vân và Mộ Khuynh Nhan thì Đằng Tỉnh không cảm thấy tức giận mà chủ động bước lên:
- Mộ tiểu thư, Trang tiểu thư, thật không ngờ là có thể gặp được 2 cô ở chỗ này.
- Thật có lỗi, chúng tôi không biết ông.
Mộ Khuynh Nhan nhíu mày, nói. Ý tứ rất rõ ràng, chúng ta không biết ông, ông không cần phải giống như ruồi bọ mà bu quanh, có được không?
"Bá!"
Nghe được Mộ Khuynh Nhan nói như thế thì sắc mặt Đằng Tỉnh biến đổi, ánh mắt nhìn vào 2 người Mộ Khuynh Nhan, Trang Hiểu Vân giống như thần linh nhìn vào con kiến, cười lạnh nói:
- Tên hỗn đản Đông Văn Bân nói rằng 2 cô không thể đi ăn cùng ta là bởi vì danh khí của 2 cô lớn, 2 cô là cây hái ra tiền của tập đoàn giải trí Hồng Tinh, bởi vì cô được tên Uông Chu kia chiếu cố.
Nghe được Đằng Tỉnh nói như vậy thì sắc mặt Mộ Khuynh Nhan cùng Trang Hiểu Vân biết đổi, mà không ít thực khách ngồi trong nhà hàng đều nhìn sang.
Thấy sắc mặt Mộ Khuynh Nhan và Trang Hiểu Vân trở nên khó coi thì Đằng Tỉnh nghĩ đến đã uy hiếp được 2 người, vẻ mặt càng trở nên đắc ý, cuồng ngạo:
- Ta nhắc nhở các cô một câu, thế giới này thứ gì cũng có cái giá của nó, cho dù nghĩa phụ của Mộ tiểu thư sống dậy, chỉ cần ta ra một cái giá thì ông ta cũng sẽ bán đi thân thể của cô, huống chi bây giờ nghĩa phụ của cô đã chết rồi, các cô cho rằng lão gia Uông Chu kia sẽ bảo vệ các cô sao?
- Ông….
Mắt thấy càng ngày Đằng Tỉnh càng ăn nói lỗ mãng, hơn nữa còn nói đến nghĩa phụ của mình thì Mộ Khuynh Nhan liền tức giận, chỉ vào mặt Đằng Tỉnh, sau đó cố gắng khống chế tâm tình của mình, nói với tên bồi bàn bên cạnh:
- Hắn đã làm ảnh hưởng đến tâm tình dùng cơm của tôi, tôi hy vọng các người có thể đừng để hắn đến gần tôi.
- Nàng?
Đằng Tỉnh khinh miệt nhìn vào tên bồi bài:
- Ta chỉ cần gọi một cuộc điện thoại là cô ta thất nghiệt, cô ta lấy cái gì mà ngăn ta?
Bồi vàn nghe vậy thì vô cùng tức giận nhưng mà nàng cũng biết bản thân nàng là người ở tầng dưới chót xã hôi, mà Đằng Tỉnh là loại người mà nàng không thể đắc tội được.
Trong lúc nhất thời, sắc mặt của nàng giống như tờ giấy trắng.
- Kêu bảo vệ đến đây.
Bồi bàn nghe vậy thì liền như ở trong mộng lại, vội vàng quay đầu lại nhìn thì thây quản lý đã đi tới nơi này, phía sau nàng ta còn có 1 người.
Bất quá nàng phát hiện người kia không phải là người của nhà hàng.
Phát hiện này làm cho nàng hơi nghi hoặc.
2 người Mộ Khuynh Nhan và Trang Hiểu Vân không có nghi hoặc bởi vì các nàng biết được người đó.
Bùi Đông Lai.