Thấy được vẻ nghi ngờ của mọi người thì Tần Hồng Sơn liền ra lệnh, tuy rằng hắn không biết tại sao Diệp Cô Thành lại mang theo người này đến tìm Bùi Vũ Phu nhưng mà ở hắn xem ra, chuyện tình có thể kinh động đến Bùi Vũ Phu cùng Diệp Cô Thành, tuyệt không phải là chuyện nhỏ.
- Vâng, thưa cha.
Tần Phong liền trả lời rồi nhìn thoáng qua mọi người trong đại sảnh, nói:
- Đi ra ngoài đi.
Trừ Tần Đông Tuyết ra thì toàn bộ người của Tần gia tuy rằng rất muốn xem thử có chuyện gì nhưng mà không ai dám ở lại, mà là đứng dậy rời khỏi đây.
Dracula thấy người nhà Tần gia rời đi thì căn bản không hiểu, thậm chí hắn cũng không có nhìn thẳng vào Tần Hồng Sơn mà là ngẩn ngẩn ngơ ngơ nhìn vào Bùi Vũ Phu.
- Vũ Thần Hoa Hạ, ta gọi là Dracula, là Thân Vương trong Thần Võng.
Đợi người của Tần gia rời đi khỏi thì Dracula liền chủ động mở miệng giới thiệu thân phận, hơn nữa ngữ khí đúng mức.
Nghe được Dracula nói như thế thì Bùi Đông Lai, Bùi Vũ Phu cùng Diệp Cô Thành tỏ ra bình tĩnh, còn Tiếu Ái Linh và Tần Đông Tuyết không hiểu 2 chữ “ Thần Võng” đại biểu cho cái gì cũng có chút nghi ngờ, mà Tần Hồng Sơn cùng Tần Tranh lại biết được Thần Võng là một tổ chức ngầm lớn nhất châu Âu cho nên sắc mặt liền biến đổi.
- Ta đi vào TQ chỉ có một mục đích chính là nhận được mệnh lệnh của Qdian tôn thần chi quý, lấy danh nghĩa của người khiêu chiến với ngươi.
Mắt thấy Bùi Vũ Phu không lên tiếng thì Dracula liền nói rõ ý đồ đến.
Khiêu chiến?
Nghe được 2 chữ này thì Tần Hồng Sơn, Tần Tranh cùng Tiếu Ái Linh đều cả kinh, bọn hắn đều nghe được chuyện Bùi Vũ Phu giết chết Y Hạ Nhẫn cách đây vài ngày. Qua 4 ngày lại có người khác muốn khiêu chiến với Bùi Vũ Phu.
Nếu như nói Tần Hồng Sơn, Tần Tranh, cùng Tiếu Ái Linh chỉ kinh ngạc thì Bùi Đông Lai liền trực tiếp khiếp sợ.
Đúng vậy.
Là khiếp sợ.
Phải biết rằng 3 ngày trước Bùi Vũ Phu chỉ dùng 3 chiêu để giết chết Y Hạ Nhẫn người đã bước chân vào cảnh giới Cương Kính.
Thế nhưng mà hiện tại Odin người đứng thứ 2 trên Thần bảng lại chủ động khiêu chiến với Bùi Vũ Phu.
Điều này chỉ có 2 giải thích.
Thứ nhất, tuy rằng Odin thông qua trận chiến giữa Bùi Vũ Phu và Y Hạ Nhẫn đoán được thực lực của Bùi Vũ Phu, lại bởi vì bản hắn tự tin mình có đủ năng lực nên mới khiêu chiến.
Thứ hai, chính là Odin lấy danh nghĩa để dụ Bùi Vũ Phu ra nước ngoài, tính kế đối phó Bùi Vũ Phu.
Sau khi nghĩ được 2 điểm này thì Bùi Đông Lai liền nhìn về phía Bùi Vũ Phu thì thấy Bùi Vũ Phu vẫn nhìn chằm chằm vào Dracula.
Đối mặt với cái nhìn hờ hững nhưng tàn đầy uy nghiêm của Bùi Vũ Phu thì Dracula chỉ cảm thấy khẩn trương, hắn cố gắng điều chỉnh lại cảm xúc, nói:
- TQ các người không phải có câu, 2 quân giao chiến không giết sứ giả sao? Ta tin tưởng ngài là người đứng thứ nhất trên Thần bảng sẽ không xuống tay với loại tiểu nhân vật như ta.
- Ngươi quả thật không đáng để ta ra tay.
Bùi Vũ Phu thản nhiên nói:
- Odin còn nói gì không?
- Odin tôn thần chi quý còn nói ngài nhất định sẽ chấp nhận lời khiêu chiến.
Có lẽ là do áp lực của Bùi Vũ Phu quá lớn nên cách xưng hô của Dracula cũng trở nên tôn kính hơn:
- Bởi vì thân là đệ nhất trên Thần bảng, ngài sẽ thủ hộ TQ, cũng bảo vệ quang vinh của ngôi vị thứ nhất trên Thần bảng.
“Bá”
Lại nghe được Dracula nói như thế, tất cả mọi người đều nhìn về phía Bùi Vũ Phu, đợi Bùi Vũ Phu mở miệng.
- Thời gian, địa điểm?
Ở dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, Bùi Vũ Phu từ từ mở miệng.
“Ách”
Mắt thấy Bùi Vũ Phu lựa chọn nghênh chiến thì Bùi Đông Lai cả kinh, hắn muốn nói cái gì đó nhưng không biết phải nói cái gì cho phải.
Bởi vì hắn biết được một khi Bùi Vũ Phu làm ra quyết định gì đó thì cho dù trời sập xuống cũng sẽ không thay đổi.
- 15 ngày sau tại ngọn núi Uruhu Peak ở châu Phi.
Dracula nghiêm mặt, nói:
- Vốn tôn quý chi thần muốn chiến tại đỉnh Everest nhưng lại sợ quý quốc xuất động bộ đội để quấy nhiễu, ngài không hy vọng trận đấu của mình sẽ bị người bên ngoài làm phiền.
- Trở về nói cho Odin, 15 ngày sau ta sẽ ở đó gặp hắn.
Bùi Vũ Phu trầm ngâm một chút rồi lạnh lùng nói:
- Nếu hắn đến không đúng hạn hoặc là ngầm giở quỷ kế gì Thần Võng sẽ biến mất trên bản đồ.
- Được….Được.
Dracula xoa mồ hôi lạnh trên trán, vội vàng trả lời.
- Để hắn đi đi.
Bùi Vũ Phu nhìn sang Diệp Cô Thành rồi nói.
Diệp Cô Thành nghe vậy thì lạnh lùng nhìn Dracula một cái:
- 1 tiếng sau, nếu ta phát hiện ngươi chưa đi khỏi TQ thì cả đời này ngươi sẽ ở lại TQ, cút.
Đối mặt với lời uy hiếp của Diệp Cô Thành, cảm nhận được sát khí trong mắt Diệp Cô Thành thì Dracula sợ tới mức vãi ra quần, hắn không dám nói lời nào liền rời đi.
- Vũ Phu, đám người ngoại quốc luôn âm hiểm giả đối, lần này tìm cậu để khiêu chiến, có thể là một cạm bẫy.
Sau khi Dracula rời đi thì Tần Hồng Sơn nhịn không được mà mở miệng, vẻ mặt hơi ngưng trọng.
Ngưng trọng là bởi vì từ sau khi phong ba khách sạn Yên Kinh đi qua thì hắn đã đem toàn bộ lợi thế đặt trên người 2 cha con Bùi gia. Nếu như Bùi Vũ Phu xảy ra chuyện gì không hay thì Tần gia cũng sống không dễ chịu.
- Ngài nên biết, Thần Võng là tổ chức ngầm lớn nhất châu Âu, mà thủ lĩnh của bọn hắn là Odin tự xưng là thần, ngoại hiệu là Phong tử ( Kẻ điên), chuyên làm những việc khác người. Nếu như ta không nghênh chiến thì hắn sẽ làm ra những chuyện để bức ta phải xuất chiến.
Bùi Vũ Phu trầm giọng nói.
Tần Hồng Sơn nghe vậy, biết rõ Bùi Vũ Phu không có khả năng thay đổi quyết định, chân mày càng nhíu chặt hơn cũng không nói gì thêm, mang theo vài phần lo lắng, nói:
- Vậy cậu nhất định phải cẩn thận, một khi phát hiện không đúng, lập tức về nước. Mặc dù Thần Võng là tổ chức ngầm lớn nhất ở châu Âu nhưng trong nước thì bọn chúng sẽ không dám vọng động.
Bùi Vũ Phu trầm mặc không nói, Diệp Cô Thành nhẹ nhàng nhìn Tần Hồng Sơn liếc mắt một cái dường như châm chọc sự ngu muội của Tần Hồng Sơn. Thân là thủ lĩnh của Long Nha thì hắn đã biết được trong 20 năm qua, sở dĩ không có tổ chức nước ngoài nào dám đi vào TQ hoàn toàn là bởi vì sự có mặt của Bùi Vũ Phu.
Bùi Đông Lai lại là không có suy nghĩ này đó, vẻ mặt tỏ ra lo lắng nhìn vào Bùi Vũ Phu, muốn nói nhưng lại thôi. Ở hắn xem ra, một trận chiến này đối với Bùi Vũ Phu cũng không phải là chuyện tốt gì.
Dường như đã nhận ra lo lắng của Bùi Đông Lai, Bùi Vũ Phu liền cười cười giống như đang nói: Qua tử rất lợi hại, không cần phải lo lắng.
Trong đầu nhớ lại cảnh tượng Bùi Vũ Phu giết chết Y Hạ Nhẫn thì trong lòng Bùi Đông Lai cũng giảm bớt lo lắng, hắn đem lời sắp nói nuốt vào trong bụng.
- Vũ Phu, ta có chuyện muốn nói với ông.
Bùi Đông Lai không có mở miệng, Diệp Cô Thành lại mở miệng.
Dường như Bùi Vũ Phu có thể đoán dược Diệp Cô Thành muốn nói gì, liền gật đầu đáp ứng, sau đó hướng Tần Hồng Sơn, vợ chồng Tần Tranh cùng Tiếu Ái Linh tạm biết, để Bùi Đông Lai ở tứ hợp viện chờ hắn.
Làm xong những chuyện này, 2 đại tuyệt thế cường giả rời đi tứ hợp viện.
- Ta cho rằng Odin muốn liên hợp những cường giả trên Thần bảng đồng loạt ra tay đói phó ông.
Ra tứ hợp viện, Diệp Cô Thành liền mở miệng nói.
Bùi Vũ Phu cười nhạt, dường như không thèm để ý:
- Vô luận là nguyên nhân gì thì trận này nhất định phải chiến.
- Nếu như đơn đả độc đấu, ta tin tưởng, trên thế giới này không ai là đối thủ của ông.
Diệp Cô Thành nhíu mày, nói:
- Để an toàn thì ta cùng Cô Độc đi theo ông.
- Không cần.
Bùi Vũ Phu lắc lắc đầu, tinh quang trong mắt lóe lên, cũng không biết trong lòng đang nghĩ cái gì.
Mắt thấy Bùi Vũ Phu cự tuyệt, Diệp Cô Thành trầm mặc không nói, hắn biết sư kiêu ngạo của Bùi Vũ Phu!
Bùi Vũ Phu quay đầu nhìn về phía Diệp Cô Thành, nói sang chuyện khác, hỏi:
- Trong lòng ông có xem Đông Lai là cháu của mình không.
Mặc dù Diệp Vãn Tình cùng Diệp Cô Thành không có quan hệ huyết thống nhưng từ nhỏ đến lớn Diệp Cô Thành vẫn đối đãi với Vãn Tình như một đứa em gái, thậm chí ngay cả khi quan hệ của Diệp gia và Diệp Vãn Tình tan vỡ thì Diệp Cô Thành cũng như thế.
- Ta không để nó tiến vào Long Nha không phải không coi hắn là cháu của mình mà là bởi vì thân phận thật sự của hắn quá mẫn cảm.
Diệp Cô Thành hỏi một đằng, trả lời một nẻo, ý tứ lại rất rõ ràng:
- Nếu nó đồng ý buông tha hết mọi chuyện thì cảnh cửa Long Nha luôn mở rộng đón nó, đồng thời, vị trí thủ lĩnh Long Nha, ta cũng có thể để cho nó.
- Không nhất định phải đi vào Long Nha.
Bùi Vũ Phu lắc lắc đầu, dừng ở Diệp Cô Thành, gằn từng chữ:
- Ta chỉ cần ông làm cho nó một chuyện.
- Chuyện gì?
- Nếu như ta không còn sống trở về thì sẽ có người nói cho ông biết.
- Được.
Diệp Cô Thành ngẩn ra, trầm ngâm một lát, gật đầu đáp ứng.
- Ông đi đi.
Bùi Vũ Phu muốn kết thúc cuộc nói chuyện tại đây.
Diệp Cô Thành nghe vậy, không nói lời vô ích, dưới chân bắn ra, giống như là quỷ mị, biến mất trong màn đêm.
Thiên Không.Bùi Vũ Phu ngẩng đầu, nhìn về phía bầu trởi.
“ Bùng”
“ Bùng”
“ Bùng”
…
Dưới cái nhìn chăm chú của Bùi Vũ Phu, từng bông pháo hoa nở rộ trên trời.
- Vãn Tình, thời gian quả thật thật nhanh, nháy mắt mười tám năm qua đi thì anh còn ôm em xem pháo hoa dưới chân Tử Cấm thành, cảnh đó cứ như là hôm qua vậy.
Nhìn pháo hoa trên bầu trời, Bùi Vũ Phu thì thào tự nói:
- Lúc ấy, em nói với anh rằng em nguyện ý ở bên anh suốt cả đời.
- Đồng dạng, trước khi em đi thì anh đã đáp ứng em để cho Đông Lai rời xa tranh chấp ở chốn nhân gian này.
Trong màn đêm, trên mặt Bùi Vũ Phu lộ ra vẻ bi thương, giọng nói chua sót:
- Thật xin lỗi Vãn Tình, anh…anh không thể hoàn thành lời hứa năm đó của em bởi vì Đông Lai không muốn sống cuộc sống như thế, càng bởi vì anh cảm thấy trên đời này có một số chuyện anh mới có thể làm được.
Nói xong, Bùi Vũ Phu vô lực mà nhắm mắt lại.
"Bá!"
Vài giây đồng hồ sau, hắn mở hai mắt, lấy điện thoại di động ra, bấm một số điện thoại thần bí.