Ở trong đoạn thời gian thì trừ lần Tần Tranh gọi điện cho Tần Đông Tuyết để hỏi quan hệ giữa Bùi Đông Lai và Tiêu gia ra thì cả Tần gia cũng không có người nào gọi điện cho Tần Đông Tuyết cả.
Giữa trưa, khi Tiếu Ái Linh nhận được điện thoại của Tần Đông Tuyết, biết được chiều nay Tần Đông Tuyết và Bùi Đông Lai đến nhà thì nàng trực tiếp bỏ qua cuộc hội nghị quan trọng kia liền một mình chạy đến siêu thị để mua thức ăn, tính toán về nấu bữa cơm.
Không riêng gì nàng, mà sau khi Tần Tranh nghe được tin này cũng trở về nhà sớm.
Lúc hoàng hôn, trong biệt thự, Tần Tranh thì đang cầm một điếu thuốc lá còn Tiếu Ái Linh thì đang ở trong bếp.
- Nếu không thì ông hãy gọi cho Đông Tuyết, hỏi thử khi nào bọn nó về?
Tiếu Ái Linh buộc tạp dề từ phòng bếp đi ra, hướng Tần Tranh nói.
- Ừh.
Tần Tranh nghe vậy thì nhìn chuẩn bị gọi điện thoại.
"Reng"
Không đợi Tần Tranh nhấc điện thoại lên thì có tiếng chuông vang lên.
- Hẳn là bọn nó đã trở về.
Nghe được tiếng chuông điện thoại thì Tần Tranh cười cười, cầm lấy điện thoại.
- Thủ trưởng, con gái của ngài Tần Đông Tuyết cùng với một người trẻ tuổi tên là Bùi Đông Lai muốn đi vào gặp ngài, có để cho bọn họ đi vào không?
Trong điện thoại liền truyền ra giọng nói của bảo vệ, muốn hỏi xem Tần Tranh có để cho Bùi Đông Lai và Tần Đông Tuyết vào không.
- Để bọn họ đi vào.
Tần Tranh nói xong thì cúp điện thoại, sau đó hướng Tiếu Ái Linh cười cười:
- Có thể bắt đầu nấu ăn rồi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
- Ừh.
Tiếu Ái Linh hưng phấn gật gật đầu, một lần nữa đi vào bếp.
30s sau, tiếng chuông cửa vang lên, Tần Tranh đứng dậy đi ra mở cửa thì thấy được 2 người Bùi Đông Lai cùng Tần Đông Tuyết đang đứng bên ngoài. Trong tay Bùi Đông Lai thì mang theo 2 chai rượu Mao Đài cùng với 1 giỏ hoa quả còn Tần Đông Tuyết thì không mang gì cả.
- Về rồi.
Tần Tranh thấy thế thì ngẩn ra sau đó cười nói.
- Tần thúc.
- Cha.
Bùi Đông Lai liền mở miệng chào hỏi trước, Tần Tranh vốn đang giận Tần Tranh nhưng mà thấy Bùi Đông Lai chào hỏi thì cũng kêu một tiếng cha.
- Vào nhà đi.
Chẳng biết tại sao, vốn khi Tần Tranh biết được Bùi Đông Lai và Tần Đông Tuyết muốn trở về nhà thì tâm tình của hắn có chút phức tạp nhưng mà lúc này thấy được 2 người thì hắn liền cao hứng, cười nói:
- Đông Lai, tới thăm là được rồi, còn mang đồ này đồ nọ làm gì? Trong nhà cũng không thiếu những cái này.
- Khó được trở về một lần, cảm giác hai tay trống trơn không tốt lắm, cũng không biết mang cái gì cho nên đành mua 2 chai rượu và một ít hoa quả.
Bùi Đông Lai cười cười, đưa 2 chai rượu mà Tiêu Cuồng tặng hắn.
Nghe được Bùi Đông Lai nói như thế thì Tần Tranh liền cảm thấy xấu hổ, không biết là bởi vì câu "Khó được trở về một lần" của Bùi Đông Lai, hay là hành động thờ ơ trong việc tranh đấu của Bùi Đông Lai với Diệp gia.
Bùi Đông Lai thấy thế, không nói cái gì nữa
Nếu là một năm về trước, đối với thái độ này của Tần gia thì hắn sẽ vô cùng tức giận, căn bản sẽ không bước vào nơi này.
Nhưng mà.
Sau khi trải qua nhiều chuyện thì hắn có thể lý giải được tâm tình của Tần Tranh, hắn biết thân là chính khách cùng với người đứng đầu trong lương lai của Tần gia thì nhiều khi đứng giữa lựa chọn như vậy cũng sẽ rất khó khăn.
Dù sao, từ xưa đến nay thì trung hiếu vẫn không thể trọn vẹn đôi đường.
- Đông Lai, Đông Tuyết, 2 đứa ngồi nói chuyện với cha một chút đi, một lát nữa thì sẽ có thức ăn lên.
Tiếu Ái Linh từ phòng bếp đi ra, vẻ mặt vui vẻ tươi cười
Cha.
Nghe cái chữ quen thuộc mà xa lạ này thì trong lòng Bùi Đông Lai khẽ run lên.
- Mẹ, một lát nữa chúng con còn có việc nên không ăn cơm đâu.
Thấy được vẻ dị thường của Bùi Đông Lai thì Tần Đông Tuyết liền nói.
Nghe được Tần Đông Tuyết nói như thế thì nụ cười trên mặt Tiếu Ái Linh biến mất, bà muốn hé miệng nhưng không biết nên nói cái gì cho phải.
- Khó được trở về một lần, cùng nhau ngồi ăn một bữa cơm cũng được.
Tần Tranh cười khổ.
- Cha, tối nay là lần đầu tiên Đông Hạ hội tụ họp lại, con cùng Đông Lai nhất định phải đi.
Tần Đông Tuyết mở miệng lần nữa, sắc mặt vô cùng phức tạp, nàng cũng rất muốn ở lại dùng cơm nhưng mà nàng cũng hiểu được ý nghĩa của buổi tụ họp ngày hôm nay của Đông Hạ hội, cho nên nàng cùng Đông Lai phải đi.
Dù sao thì Bùi Đông Lai là hội trưởng, mà nàng là phó hội trưởng.
- 7h mới đến, còn sớm mà.
Bùi Đông Lai nhìn đồng hồ rồi nhìn Tiếu Ái Linh cười nói:
- Dì, chỉ cần làm 2 món là được rồi.
- Được, được, được.
Có lẽ thật không ngờ Bùi Đông Lai sẽ chủ động lưu lại, Tiếu Ái Linh liền kích động nói lên 3 chữ được, sau đó liền đi vào phòng bếp.
Trong lòng Tần Đông Tuyết vô cùng cảm động, không nói gì, mà yên lặng đi pha trà cho Bùi Đông Lai và Tần Tranh.
- Ngồi đi Đông Lai.
Tần Tranh bảo Đông Lai ngồi xuống, sau đó cầm lấy gói con ngựa rồi rút ra ném cho Bùi Đông Lai một điếu.
- Đông Lai, cậu cùng Đông Tuyết thật khó lắm mới trở về một chuyến, người một nhà hẳn là vui vẻ ăn bữa cơm.
Tần Tranh tự châm cho mình một điếu thuốc, hút vài hơi rồi nói:
- Nhưng mà có một số chuyện nếu như không nói ra thì cảm thấy không yên lòng.
- Thúc thúc cứ nói.
Bùi Đông Lai tâm như gương sáng, biết Tần Tranh muốn nói cái gì.
Tần Đông Tuyết đang phà trà muốn ngăn lại, nhưng nghe Bùi Đông Lai nói thế thì bỏ qua suy nghĩ này.
- Cậu cùng Diệp Tranh Vanh, hoặc là nói chuyện tranh đấu giữa 2 nhà Bùi Diệp, theo tình theo lý mà nói thì Tần gia đích thật là làm không được tốt.
Sắc mặt Tần Tranh phức tạp, thở dài:
- Nhưng mà mỗi nhà đều có cái khó của mỗi nhà, điều này thì cậu cũng có thể hiểu.
- Cháu chưa bao giờ hy vọng thông qua Tần gia đạt được cái gì.
Bùi Đông Lai châm thuốc lá, chậm rãi mở miệng nói:
- Cho nên chỉ cần Tần gia lựa chọn khoanh tay đứng nhìn là được rồi. Cũng như lời của Tần thúc nói, cháu có thể hiểu được khổ tâm của mọi người.
- Nếu đã nói như vậy thì sau này, vô luận phát sinh chuyện gì thì ta cam đoan sẽ làm được điểm này.
Tần Tranh trầm ngâm một lát rồi cấp ra một lời hứa hẹn, sau đó có chút không yên lòng nói:
- Nhưng mà ta còn muốn nhắc nhở cậu, vì an toàn của cậu cùng với hạnh phúc của Đông Tuyết thì có một số việc nên một vừa hai phải, không cần phải quá mức, nếu không sẽ rất khó kết thúc.
- Ý của Tần thúc thì cháu hiểu.
Bùi Đông Lai gằn từng chữ:
- Ngài nên biết, từ đầu đến cuối vô luận là cháu hay cha của cháu đều không chủ động gây chuyện, chúng ta chính là bị bắt mà phải phản kích lại.
Tần Tranh trầm mặc, trong lòng cũng biết đích thật là cha con Bùi gia không có chủ động trêu chọc Diệp gia, đều là người của Diệp gia khinh người quá đáng.
- Cha cháu từng nói, không gây chuyện cũng không sợ chuyện, trời sập xuống thì người khiêng.
Bùi Đông Lai ngẩng đầu lên nhìn trần nhà, sắc mặt có chút phức tạp, mở miệng:
- Tuy rằng người đã mất thế nhưng mà câu nói này của người ta sẽ khắc sâu vào trong lòng, đồng thời nếu như người khác kính ta một thước thì ta nhường người một trượng, người khác cho ta một đao thì ta trả lại mười đao.
- Haizzz
Tần Tranh nghe vậy thì trong lòng ngầm thở dài. Hắn biết bây giờ quyền chủ động vẫn nằm trong tay Diệp gia, chỉ cần Diệp gia đem răng nanh bị đánh nát nuốt vào bụng thì cuộc tranh đấu này có thể sẽ dừng lại, ngược lại nếu như Diệp gia không cam lòng thì cuộc tranh đấu sẽ còn có thể tiếp tục.
Hiểu được tất cả điểm này thì Tần Tranh nhìn vào khuôn mặt thành thục không tương xứng tuổi của Bùi Đông Lai, nhịn không được mà thầm hỏi: Lúc này đây, hắn đem Diệp Tranh Vanh đá sâu xuống vực thẳm, khiến cho con đường làm quan của Diệp Tranh Vanh bị cắt đứt, tiếp theo, nếu như Diệp Tranh Vanh hoặc là Diệp gia tiếp tục trêu chọc hắn, hắn lại sẽ làm như thế nào?
Không có đáp án
Tần Tranh không đoán được Bùi Đông Lai sẽ làm thế nào.
Nhưng mà trực giác nói cho hắn biết, thủ đoạn trả thù của Bùi Đông Lai sẽ càng thêm điên cuồng.
Cùng lúc đó.
Trước cửa một khách sạn thuộc ZJ, Diệp Tranh Vanh bị 2 nhân viên công tác đưa ra khách sạn.
- Tranh Vanh.
Thấy được thân hình gầy yếu, tóc vàng như nến cùng gương mặt ảm đạm của Diệp Tranh Vanh thì trong lòng Từ Lệ đau xót, vội vàng xuống xe gọi Diệp Tranh Vanh.
Diệp Tranh Vanh nghe vậy thì chỉ nhìn Từ Lệ một cái.
Từ Lệ thấy thế thì chỉ cảm giác trong lòng bị đâm một dao, vội vàng bước nhanh về phía Diệp Tranh Vanh.
- Tranh Vanh, việc này cuối cùng sẽ có người cho con công đạo, trước hết hãy theo mẹ về nhà.
Từ Lê đi đến trước người Diệp Tranh Vanh, đưa tay cố vắng vuốt ve khuôn mặt vàng như nến của Diệp Tranh Vanh.
- Con có việc, mẹ về trước đi.
Diệp Tranh Vanh nhìn thoáng qua xe chở đám người Hoàng Oanh, giọng nói lạnh lùng.
Bàn tay của Từ Lệ dừng lại ở trên không, miệng mở ra, nhưng không biết nên nói cái gì.
Diệp Tranh Vanh không rãnh mà để ý đến xoay người bước về phía đám người Hoàng Oanh.
Đám người Hoàng Oanh thấy thế vội vàng bước xuống xe, nhìn thấy Diệp Tranh Vanh thì thổn thức không thô.
- Hội trưởng.
Thấy Diệp Tranh Vanh đến gần, Hoàng Oanh dẫn mở miệng trước, những người khác cũng sôi nổi hướng Diệp Tranh Vanh chào hỏi.
- Đi hội sở Hồng Kinh.
Mặt Diệp Tranh Vanh không chút thay đổi mà mở miệng.
- Thật xin lỗi hội trưởng.
Sắc mặt Hoàng Oanh khó coi, nói:
- Hội sở Hồng Kinh đã bị người ta đoạt đi rồi.
- Ta biết.
Diệp Tranh Vanh dừng bước lại.
- Vậy tại sao ngài?
Đám người Hoàng Oanh biến sắc.
- Ta chỉ muốn thấy địch nhân của ta xuất hiện, muốn bản thân ta nhắm nháp mùi vị thất bại lần này.
Diệp Tranh Vanh cười nhạt một tiếng, giống như là đang nói đến một chuyện nhỏ không đáng kể.
Nhưng mà.
Trong nụ cười ẩn chưa hàn khí lạnh lẽ, khiến cho trong lòng đám người Hoành Oanh rõ ràng. Chuyện này còn chưa xong.