Mắt thấy Bùi Đông Lai nhìn mình, dùng một loại giọng điệu cảnh cáo để nhắc nhở mình thì nam nhân trung niên cười lạnh một tiếng, vung tay lên, truyền mệnh lệnh.
"Bá!"
Không trả lời, Bùi Đông Lai đứng dậy.
- Chu đội trưởng, cẩn thận, hắn biết đánh nhau.
Khúc Phong đứng ở sau thấy Bùi Đông Lai đứng dậy thì liền nhắc nhở.
“ Vù..Vù..Vù..Vù”
Khúc Phong vừa dứt lời thì 4 gã cảnh sát liền rút súng ra nhắm vào Bùi Đông Lai, cảm giác kia giống như Bùi Đông Lai chỉ cần hành động thiếu suy nghĩ thì sẽ bóp cò, để cho Bùi Đông Lai xuống kia uống trà với ông bà.
- Tôi nhắc nhở ông một lần nữa, có mấy lời một khi đã nói rồi thì không thể thu trở lại.
Đối mặt với mấy họng súng thì Bùi Đông Lai mặt không đổi sắc nhìn vào Chu đội trưởng.
- Bản thân tao muốn xem mày còn có thể cái bướng tới khi nào.
Mắt thấy Bùi Đông Lai không để đoàn người mình vào mắt thì vẻ mặt Chu đội trưởng âm trầm, nói:
- Bắt hắn cho ta, nếu phản kháng thì trực tiếp đánh gãy một chân.
Nghe Chu đội trưởng nói thế thì Trần sở trưởng nhướng mày, hắn muốn ra ngăn cản nhưng mà nghĩ tới Bùi Đông Lai đã được chuyển lại cho Chu sở trưởng thì hắn liền lựa chọn trầm mặc.
Không riêng gì Trần sở trưởng mà một ít cảnh sát cũng lựa chọn trầm mặc.
Nhưng mà.
Trong đôi mắt bọn hắn tràn đầy lửa giận, 2 tay không kìm được mà nắm lại.
Cùng lúc đó, 2 gã cảnh sát cầm súng đi về phía Bùi Đông Lai.
- Tôi là đội phó của đại đội đặc chủng quân khu Đằng Long ở Giang Ninh.
Mắt thấy 2 gã cảnh sát cầm súng tới gần, Bùi Đông Lai nhíu mày nói ra thân phận khác của bản thân.
“Ách?”
Nghe Bùi Đông Lai nói thế thì 2 tên cảnh sát ngẩn ra, dừng ngay tại chỗ.
Bọn hắn không biết thân phận thật sư của Bùi Đông Lai, thậm chí không biết Bùi Đông Lai phạm vào tội gì nhưng mà nghe Chu đội trưởng nói Bùi Đông Lai có quan hệ với một tập đoàn buôn lậu thuốc phiện.
Mà hiện giờ, Bùi Đông Lai lại nói bản thân hắn bộ đội đặc chủng hơn nữa lại còn là đội phó?
- Tiểu Lý, xác minh thân phận của hắn đi.
Trần sở trưởng cũng bị lời nói của Bùi Đông Lai làm cho cả kinh không nhẹ. Sau đó hắn liền hướng về tên cảnh sát vừa mới thẩm vấn Bùi Đông Lai, hỏi.
- Sở trưởng, lúc thẩm vấn thì hắn nói bản thân là sinh viên ĐH Đông Hải.
Dường như tên cảnh sát tên là tiểu Lý hiểu được ý tứ của Trần sở trưởng, nói xong lại bổ sung:
- Bất quá, tôi còn chưa kịp xác minh thân phận chân chính của hắn.
- Chu đội trưởng, tuy rằng không biết ông lấy được tin tình báo ở đâu nói hắn là thành viên của tập đoàn buôn lậu thuốc phiện, nhưng mà tôi cảm thấy cầm phải tiến hành xác minh thân phận chân chính của hơn.
Trần sở trưởng nghe vậy thì hướng Chu đội trưởng nói.
- Trần sở trưởng, xin cứ tin vào tin tình báo của chúng tôi.
Đối mặt với thái độ kiên quyết của Chu đội trưởng thì Trần sở trưởng chau mày, trầm ngâm vài giây, cuối cùng cũng không có phát biểu ý kiến.
- Mang đi.
Chu đội trưởng lại vung tay lên.
Nghe được Chu đội trưởng kêu lên thì 2 tên cảnh sát liền bước lên.
Bùi Đông Lai nhíu mày.
Sau đó.
Lúc 2 tên cảnh sát đến gần Bùi Đông Lai thì dường như Bùi Đông Lai nghe được cái gì đó.
- Không được nhúc nhích, giơ hai tay lên.
2 tên cảnh sát dùng súng chĩa vào Bùi Đông Lai, ý bảo Bùi Đông Lai không nên hành động thiếu suy nghĩ. Cùng lúc đó, 2 tên cảnh sát còn lại liền đi lên, một người lấy còng ra chuẩn bị còng lấy Bùi Đông Lai.
Mắt thấy Bùi Đông Lai không dám phản kháng thì vẻ mặt Khúc Phong cười lạnh nhìn vào Bùi Đông Lai, cảm giác kia như muốn nói: “ Tiểu tạp chủng, không phải mày biết đánh người sao? Có ngon thì đánh thử xem?”
- Trần Quân Hữu.
Ngay sau đó.
Không đợi tên cảnh sát kia còng tay Bùi Đông Lai lại.
Một giọng vang dội ngoài hành lang phòng thẩm vấn.
Giọng nói vừa vang lên, tất cả mọi người đều biến sắc.
Bởi vì.
Bọn hắn biết được người này.
Vì sao người này lại đến đây?
Trong phút chốc, toàn bộ mấy tên cảnh sát đều nghĩ đến điều này.
Trần sở trưởng mơ hồ nhớ lại, trước khi Bùi Đông Lai đến đây thì hắn từng gọi một cú điện thoại.
Chẳng…chẳng lẽ hắn là đội phó của đại đội đặc chủng Đằng Long sao?
Không có đáp án.
Trần sở trưởng không thể xác định điều này nhưng mà trên mặt hắn lộ ra vài phần vui sướng.
Vui sướng là bởi vì hắn không hy vọng thấy Bùi Đông Lai bị hạng người âm hiểm dùng phương thức hãm hại kia để hại Bùi Đông Lai.
Vui sướng là bởi vì hắn không hy vọng trong đội ngũ cảnh sát sẽ có những tên bại hoại này.
Trần sở trưởng vui sướng còn Chu đội trưởng thì hết hồn, căn bản không có tâm tử để suy nghĩ vì sao Hầu cục trưởng lại đến đây.
“Rầm”
Một lát sau, ngoài hành lang xuất hiện 2 người.
Một người mặc trường bào màu xám, toàn thân toát là một hơi khí tức nho nhã. Một người khác mặc đồ cảnh sát, khuôn mặt hình chữ điền, làm cho người ta có cảm giác không giận mà uy.
"Bá!"
- Hầu cục trưởng.
Mắt thấy nam nhân trung niên mặc bộ đồ cảnh sát xuất hiện thì mấy tên cảnh sát liền cúi đầu chào.
- Hầu cục trưởng.
Không đợi Hầu cục trưởng hoàn lễ, Trần Quân Hữu đã đi ra khỏi phòng thẩm vấn, cúi chào Hầu cục trưởng.
- Trần Quân Hữu, đồng chí tiểu Bùi đâu?
Hắn hoàn lễ lại rồi trầm giọng hỏi.
- Hầu…cục…trưởng…
Lúc này người mở miệng không phải là Trần Quân Hữu mà là Chu đội trưởng.
Có lẽ là do trong lòng có quỷ nên nhìn vào khuôn mặt không giận mà uy của Hầu cục trưởng thì trong lòng Chu đội trưởng nổi lên sóng to gió lớn, mồ hôi lạnh không ngừng chảy ra sau lưng hắn, làm cho hắn có cảm giác đang ở trong hầm băng.
- Chu Mãnh, tại sao ông lại ở chỗ này?
Hầu cục trưởng nhíu mày.
- Tôi…
- Báo cáo Hầu cục trưởng, sự việc là như vậy…
Trần Quân Hữu thấy Chu mãnh ấp a ấp úng thì lớn tiếng nói:
- Hôm nay vào lúc 11h35, ở đây nhận được điện thoại, nghe được có vụ đánh nhau ở sân bay thì tôi liền lập tức phái người đến sân bay để ngăn cản rồi mang những người có liên quan về đồn. Tôi vốn để cho người ở dưới tay tiền hành thẩm vấn kết quả là nhận được điện thoại của Chu đội trưởng, Chu đội trưởng nói rằng người trẻ tuổi gọi là Bùi Đông Lai tham gia đánh nhau khi nãy là thành viên của một tập đoàn buôn lậu thuốc phiện. Ông ta mang người đến, muốn đem Bùi Đông Lai mang đi.
- Ai nói Bùi Đông Lai là thành viên của tập đoàn buôn lậu thuốc phiện? Tầm bậy tầm bạ.
Lời của Trần Quân Hữu vừa nói xong, thì Miêu Dịch đứng bên cạnh Hầu Thần Hải liền nổi giận.
Thân là con trai đầu của Miêu lão gia tử thì hắn biết rõ tình huống của Bùi Đông Lai như lòng bàn tay.
Vậy mà lúc này có người dám mở miệng nói Bùi Đông Lai là thành viên của tập đoàn buôn lậu thuốc phiện.
- Chu đội trưởng, ông thông qua con đường nào mà biết được đồng chí tiểu Bùi là thành viên của tập đoàn buôn lậu thuốc phiện? Còn nữa, vì sao mà người của phân cục lại không nhận được tin tức này?
Bởi vì trước khi đi thì Miêu lão gia tử đã từng dặn Miêu Dịch hỏi Bùi Đông Lai đến đây làm gì, không nên để bại lộ thân phận của Bùi Đông Lai, đối với việc này thì Miêu Dịch cũng không có nói thân phận thật sự của Bùi Đông Lai cho Hầu Thần Hải biết mà chỉ nói Bùi Đông Lai là con của một người bạn Miêu gia.
Miêu gia thân là ngôi sao sáng trong lĩnh vực Đông y, thái độ làm người vô cùng tốt, từng nhiều lần chữa bệnh miễn phí, được cả Tây Nam thậm chí là cả nước ca tụng.
Một gia tộc hiển hách như thế này lại có thể quan hệ với tập đoàn buôn lậu sao?
Hầu Thần Hải không tin.
Huống chi lấy ánh mắt của Hầu Thần Hải thì làm sao không nhìn ra Chu Mãnh có gì không đúng?
“ Tách…Tách…”
Đối mặt với chất vấn của Hầu Thần Hải thì mô hôi lạnh của Chu Mãnh liên tục chảy ra, hắn chỉ thấy 2 chân có chút nhũn ra. Bất quá, bằng vào tính chất tâm lý hơn người của mình mà Chu Mãnh không để cho bản thân ngã xuống.
- Chu Mãnh, trả lời câu hỏi của tôi.
Biểu hiện của Chu Mãnh làm cho Hầu Thần Hải càng thêm xác định suy đoán của mình, hắn đề cao giọng nói, chất vấn.
- Hầu…cục trưởng…tôi…tôi.
Chu Mãnh có chút nói năng lộn xộn, mồ hôi không ngừng tuôn ra.
- Đúng rồi, Đông Lai đâu?
Lúc này, không đơi Chu Mãnh trả lời. Miêu Dịch nghĩ đến cái gì, thầm mắng mình hồ đồ rồi hỏi.
- Miêu thúc, cháu ở trong này.
Trong phòng thẩm vấn, nghe được câu hỏi của Miêu Dịch thì Bùi Đông Lai lên tiếng trả lời.
4 tên thủ hạ của Chu Mãnh bị biến cố bất thình lình làm cho cả kinh, lúc này nghe Bùi Đông Lai mở miệng thì bọn hắn mới ý thức được cái gì, vội vàng buông lỏng Bùi Đông Lai ra.
- Đông Lai, cháu có sao không?
Miêu Dịch đi vào phòng, thấy Bùi Đông Lai không có bị thương gì thì lại càng thêm lo lắng.
- Không sao đâu chú Miêu.
Bùi Đông Lai không có để ý đến Khúc Phong đang há hốc mồm ở bên cạnh, hắn đi đến trước người Miêu Dịch, khẽ lắc đầu.
- Đông Lai, rốt cuộc là có chuyện gì?
Nghe Bùi Đông Lai nói không có việc gì thì Miêu Dịch yên lòng, sau đó nhíu mày hỏi.
- Cháu cùng với mấy người bạn học đến đây du lịch, lên máy bay thì gặp hắn.
Bùi Đông Lai nói xong thì liếc mắt nhìn Khúc Phong, nói:
- Hắn trêu chọc một vị bạn học nữ của bọn cháu, bị cháu ngăn cản nên hai bên đã cãi vả với nhau. Sau đó, sau khi xuống máy bay thì hắn mang theo một đám người đến chặn đường, muốn trả thù bọn cháu. Cuối cùng cháu đánh cả đám người bọn hắn.
"Ách..."
Nghe được Bùi Đông Lai trả lời, Khúc Phong mở miệng, cố gắng giải thích cái gì nhưng mà những điều này đều là sự thật, khiến hắn không thể nào phản bác được.
Mắt thấy Khúc Phong không phản bác được thì Miêu Dịch nhướng mày nhìn về phía Hầu Thần Hải, nói:
- Hầu cục trưởng, hắn ngậm máu phun người, nói Đông Lai là thành viên của tập đoàn buôn lâu thuốc phiện. Theo tôi thấy thì hắn là người có bụng dạ khó lường.
Vừa đánh trống vừa la làng, bụng dạ khó lường?
- Lời nói ra rồi thì giống như bát nước đổ đi, có mấy lời không thể nói lung tung.
Trong lúc nhất thời, những lời nói lúc nãy của Bùi Đông Lai không ngừng vang lên bên tai của Chu Mãnh.
Hắn sợ tới mức sắc mặt trắng bệch.