Mục lục
Siêu Cấp Cường Giả - Phong Cuồng (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bên tai vang lên lời nói như đinh đóng cột của Bùi Vũ Phu, cảm nhận được sự uy nghiêm trong giọng nói của Bùi Vũ Phu thì đám người kia liền ủ rũ, căn bản không dám lên tiếng.

Không riêng gì bọn hắn mà ngay cả Hắc Hùng, Raahe, Gates cũng cúi đầu không dám nhìn vào khuôn mặt Bùi Vũ Phu. Mà Odin thì tạm thời quên đi việc hạ chiến thư với Bùi Vũ Phu, mà hắn tính toán đem chuyện này bẩm lại cho Odin, để Odin tự mình định đoạt.

So với đám người Dracula thì đám người TQ nghe được Bùi Vũ Phu nói như thế thì ánh mắt liền trở nên sùng bái nhìn vào Bùi Vũ Phu.

Phạm vào TQ, dù xa cũng giết.

Mỗi một người TQ đều muốn hét lại câu này.

Nhưng mà.

Bọn hắn rất rõ ràng, cả TQ rộng lớn như thế này thì chỉ có một mình Bùi Vũ Phu mới dám nói câu này.

- Vũ Phu a Vũ Phu, hôm nay cuối cùng ta cũng biết năm đó vì sao Vãn Tình lại chọn ông rồi, trên tình trường tôi thua ông tâm phục khẩu phục.

Lúc này đây thấy được khí thế hào hùng của Bùi Vũ Phu thì Hạ Hà không nhịn được mà nói nhỏ.

Không riêng gì Hạ Hà mà ngay cả Long Vương Diệp Cô Thành cũng khâm phục Bùi Vũ Phu, nhưng mà khâm phục rất nhiền còn mang theo vài phần không cam lòng, không cam lòng vì lúc nào Bùi Vũ Phu cũng nằm ở thế dưới.

- Qua tử, quá ngưu rồi.

Mắt thấy Bùi Vũ Phu nói như lời này khiến cho đám người kia im miệng thì Bùi Đông Lai cười khổ, mở to mắt nhìn vào Bùi Vũ Phu.

- Giết hắn là việc phải làm.

Mắt thấy còn mình khen ngợi thì khí thế trên người Bùi Vũ Phu biển đổi, dường như lại biến thành một người què chân, mặc chiếc áo rách nát, lái chiếc taxi, lúc nào cũng nở ra nụ cười ngây ngô:

- Nhưng mà con, lấy thực lực Ám Kính của mình có thể giết chết tên tiểu tử đạt đến cảnh giới Bán Bộ Hóa Kính, thật sự là một việc đánh kiêu ngạo.

- Qua tử, chúng ta không nên tang bốc cho nhau nữa, có được không?

Bùi Đông Lai dở khóc dở cười.

"Ha ha..."

Bùi Vũ Phu cười lớn, ôm bả vai Bùi Đông Lai rồi đi xuống lôi đài.

Dưới lôi đài, lúc này 2 người Hạ Y Na và Tần Đông Tuyết đã khôi phục lại vẻ bình thường.

Mắt thấy cha con Bùi Vũ Phu đi xuống lôi đài thì cả 2 liền nắm chặt tay, vẻ mặt phức tạp nhìn vào Bùi Đông Lai.

Dường như đối với các nàng mà nói thì trận chiến lúc nãy đối với các nàng là một cơn ác mộng.

Thấy được Tần Đông Tuyết và Hạ Y Na nắm tay lẫn nhân thì Bùi Đông Lai vốn là ngẩn ra sau đó hắn liền lộ ra nụ cười ngây ngô giống như là Bùi Vũ Phu.

Thấy được bộ dạng kia của Bùi Đông Lai thì Tần Đông Tuyết hé miệng cười khẽ, mà Hạ Y Na cũng là bị chọc cười. Lặng yên lau đi nước mắt trên mặt.

- Đông…Đông Lai ca, ca thật sự rất ngưu bức.

Bởi vì có mặt của đám người Bùi Vũ Phu nên 2 người Tần Đông Tuyết và Hạ Y Na xấu hổ không dám mở miệng, so ra mà nói thì Hỗn Thế Ma Vương Đông Phương Lãnh Vũ hoàn toàn không biết hai chữ như thế nàoviết mất tự nhiên, hắn liền kích động chạy đến trước mặt Bùi Đông Lai, trong đôi mắt tràn ngập vẻ sùng bái.

Nói xong, vẻ mặt của Đông Phương Lãnh Vũ lại kích động nhìn vào Bùi Vũ Phu ở một bên:

- Đương nhiên là Bùi thúc cũng càng ngưu bức hơn nữa, không không ngưu bức không đủ hình dùng, quả thật chính là…chính là….

Đông Phương Lãnh Vũ muốn tìm từ nào để hình dung nhưng mà nín của nửa ngày cũng không tìm được.

- Con trai của tiểu Thần đây à?

Bùi Vũ Phu cười nói:

- Không lớn không nhỏ, cha của cháu gọi ta là thúc, cháu cũng gọi là thúc sao?

- Hả?

Đông Phương Lãnh Vũ nghe vậy, vẻ mặt quýnh lên, theo sau nhìn thấy Bùi Đông Lai, nói:

- Cháu là đệ đệ của Đông Lai ca, tự nhiên kêu ngài là thúc rồi.

Lời của Đông Phương Lãnh Vũ vằ thốt ra thì tất cả mọi người đều bị chọc cười. Cùng lúc đó, Quý Hồng, Liễu Nguyệt cùng 3 người Hạ Hà đã đi tới.

- Bùi thúc.

- Ân nhân.

Quý Hồng cùng Liễu Nguyệt liền mở miệng, trong đó ánh mắt của Quý Hồng nhìn về phía Bùi Vũ Phu đầy vẻ sùng bài mà ánh mắt của Liễu Nguyệt lại lộ ra sự cảm kích, cảm kích vì ăn tri ngộ năm đó.

Bùi Vũ Phu cười cười rồi gật đầu, sau đó lại nhìn về phía Hạ Hà.

- Như thế nào? Vũ Phu, làm bộ như không biết Hạ bàn tử ta a?

Mắt thấy ánh mắt Bùi Vũ Phu quét tới, Hạ Hà tức giận, nói:

- Ta nói cho ông biết, trước kia Hạ bàn tử ta với ông là tình địch nhưng bây giờ chúng ta là thông gia.

Hạ Hà vừa nói xong thì khuôn mặt của Hạ Y Na liền ửng đỏ, hận không thể tìm lỗ nào để chui vào.

Ngượng ngùng rất nhiều, Hạ Y Na nhịn không được dùng dư quang nhìn Tần Đông Tuyết liếc mắt một cái, thấy Tần Đông Tuyết cũng không có bởi vậy tức giận thì trong lòng nàng mới thở phào, đồng thời nàng cũng cảm thán phong cách đối nhân xử thế của Tần Đông Tuyết, ở trong lòng nàng đã tràn ngập cảm kích, cảm kích Tần Đông Tuyết cho nàng có cơ hội cùng Bùi Đông Lai cùng một chỗ.

Nghe được Hạ Hà nói như thế thì Bùi Vũ Phu cũng không có kinh ngạc, mà là cười nói:

- Đã sớm nghe nói qua Hạ bàn tử ông rất lưu manh, hôm nay vừa thấy quả thế.

"Ha ha..."

Hạ Hà ha ha cười, nói:

- Mấy ngày trước khi Đông Nam rời khỏi Tây Nam thì ta còn nói tết năm nay ông với ta phải cùng say một trận, nhưng mà đêm nay lại đúng dịp, chúng ta nhất định uống thống khoái.

- Được.

Bùi Vũ Phu cười đồng ý. Sau đó nói:

- Mọi người cứ trò chuyện đi, ta lên đó đã.

Nói xong thì Bùi Vũ Phu đi về phía chỗ đám người TQ.

Mắt thấy Bùi Vũ Phu đi tới thì toàn bộ đám người TQ đều tỏ ra sùng bái nhìn vào Bùi Vũ Phu.

Chỉ có một người ngoại lệ.

Đại đệ tử Võ Đang là Lãnh Vô Cực.

Dưới ánh đèn, hắn cau mày, nhìn về phía Bùi Vũ Phu ánh mắt thực phức tạp.



Sau khi bắt chuyện với mọi người thì ánh mắt của Bùi Vũ Phu nhìn về phí Diệp Cô Thành đứng ở cách lối vào không xa.

Dường như đã nhận ra ánh mắt của Bùi Vũ Phu nên Diệp Cô Thành liền ngước mắt nhìn lên.

Ánh mắt 2 người tiếp xúc, dường như 2 người đã hiểu được ý tứ của đối phương.

- Thông gia, các vị đại sư này cũng muốn uống rượu, chúng ta đến võ quán Vịnh Xuân của Thái sư phụ đi?

Bùi Vũ Phu trở lại bên cạnh Hạ Hà, cười hỏi.

Hạ Hà thực lưu manh gật gật đầu, nói:

- Ta không ý kiến, dù sao ta với ông uống cũng là say, cùng một đám người uống cũng là say.

Nghe được Hạ Hà nói như thế thì Hạ Y Na liền trừng mắt Hạ Hà một cái, kết quả là khiến mọi người cười ha ha.

Sau đó, đoàn người Bùi Vũ Phu liền rời khỏi quyền tràng ngầm, cùng nhau đi đến võ quán Vịnh Xuân.

Khi nhóm người rời đi thì hơn 10 thành viên Long Nha xuất hiện ở lối ra.

Dường như là tin tưởng với Bùi Vũ Phu nên Diệp Cô Thành liền âm thầm vẫy tay để đám người Long Nha kia không kiểm tra đám người Bùi Vũ Phu có mang theo máy ảnh hay không, liền trực tiếp cho đi.

Thấy đám người Bùi Vũ Phu rời đi thì những võ giả NB mới dám đứng dậy rời đi.

Có lẽ là do cái chết thê thảm của Đằng Dã và Y Hạ Nhẫn, có lẽ là sợ hãi Diệp Cô Thành sẽ ngăn lại cho nên đám người kia liền vứt lại thi thể của Đằng Dã và Y Hạ Nhẫn, ngay cả thanh Bố Đô Ngự Hôn kia cũng không dám cầm. Cả đám giống như là đám lính Tung Cẩu bị bại trận trướtruyenfull.vn vậy, từ từ đi ra.

Không riêng gì đám võ giả NB, những thành viên của các tổ chức ngầm khác cũng bị kiểm tra, sau đó mới được cho phép rời khỏi quyền tràng ngầm này.

Mấy phút đồng hồ sau.

Bên trong một chiếc Infiniti, một gã võ giả vốn là người của Nhẫn Đường trong hội Tam Hợp liền bấm số điện thoại của Đằng Xuyên Nguyên.

- Hội trưởng, luận võ đã xong.

Điện thoại được chuyển, tên này liền cố gắng làm cho tâm tình bình tĩnh trở lại, kết quả là khóe mắt của hắn giật giật đã bán đứng hắn, giọng nói của hắn mang theo chút run rẩy.

- Kết quả ra sao?

Thấy được giọng nói khác thường của tên thủ hạ của mình thì Đằng Xuyên Nguyên liền cảm thấy đây là một dấu hiệu không tốt, trầm giọng hỏi.

- Bại…Bại rồi.

Khi nói chuyện thì trong đầu tên này không khỏi nhớ lại tình cảnh lúc nãy:

- Y Hạ Nhân đại sư và Đằng Dã thiếu gia đều bị đánh bại, hơn nữa bọn họ đều chết ở trên lôi đài.

- Cái gì?

Mặc dù trong lòng Đằng Xuyên Nguyên đã cảm thấy không tốt, đã chuẩn bị tâm lý nhưng mà nghe được Y Hạ Nhẫn và Đằng Dã chẳng nhưng bị đánh bại hơn nữa còn bị giết chết thì liền kinh hãi không thôi:

- Chuyện gì đã xảy ra?

- Hội trưởng, rõ ràng là thực lực của tên gia hỏa tên là Bùi Đông Lai kia không bằng Đằng Dã thiếu gia nhưng mà vũ kỹ của hắn vô cùng cường đại, thông qua loại vũ kỹ kia thì hắn đã đánh bại Đằng Dã thiếu gia. Y Hạ Nhẫn đại sư vốn muốn ngăn tên hỗn đản kia giết Đằng Dã thiếu gia, bất quá là bởi vì Bùi Vũ Phu ra tay nên cuối cùng đã không cứu được Đằng Dã thiếu gia.

Nói tới đây, tên thủ hạ kia liền tỏ ra sợ hãi:

- Hội trưởng, Bùi…. Bùi Vũ Phu kia thật sự rất mạnh, hắn chỉ dùng 3 chiêu là có thể…đánh bại Y Hạ Nhẫn đại sư.

Ở trong 200 năm qua thì trong NB thì Y Hạ Nhẫn chính là người thứ 2 đột phá được Nhẫn Thuật Cửu Đoạn, mà lại bị Bùi Vũ Phu dùng 3 chiêu đánh chết.

“Ách”

Nghe được tên thủ hạ nói điều này thì mặc dù Đằng Xuyên Nguyên có trái tim kiên cường đi chăng nữa thì cũng bị cả kinh, trong lòng hắn liền cảm thấy sợ hãi, không hé răng nói chữ nào.

- Hội….hội trưởng, sau khi Bùi Vũ Phu giết chết Y Hạ Nhẫn đại sư thì hắn còn nói 1 câu.

Tên thủ hạ kia nhớ tới lời cảnh cáo của Bùi Vũ Phu thì do dự một chút, cuối cùng cũng là quyết định nói lại cho Đằng Xuyên Nguyên.

- Câu gì?


- Phạm vào TQ, dù xa cũng giết, nếu có tổ chức nào dám đi vào TQ thì cha con Bùi gia sẽ khiến nó phải biến mất trên bản đồ.


“Bịch”


Đằng Xuyên Nguyên nghe vậy thì tay phải run lên, điện thoại liền rớt xuống.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK