Mục lục
Siêu Cấp Cường Giả - Phong Cuồng (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Các vị khán giả, cảm tạ các vị đã xem…

Trong màn đêm, một nữ phóng viên kết thúc đưa tin Mộ Khuynh Nhan bị bắt cóc.

Dưới chân núi, các lão đại lên xe rời đi, trong đó một số xe chạy về phía nội thành, cũng có vài chiếc xe đi về phía quân doanh.

Trong đó, Trần Anh lên một chiếc Audi A6 trở về báo cáo.

Trong ô tô, Triệu Kiến Tân hút một điếu thuốc, nhẹ nhàng phun ra một ngụm khói giống như là đem tất cả mọi lo âu quăng ra ngoài, khuôn mặt cười tán dương Trần Anh:

- Tiểu Trần, làm rất tốt.

Đối mặt với lời tán dương của Triệu Kiến Tân thì Trần Anh cũng không có chút đắc ý, vẻ mặt nàng vẫn hờ hững như trước. Trong Long Nha những nhiệm vụ nguy hiểm hơn việc lần này thì nàng cũng đã làm, việc ngày hôm nay thật sự không đáng kể.

- Triệu cục trưởng, ta có chuyện gấp cần đi xử lý.

Trần Anh mở miệng nói, giọng nói đúng mức:

- Ta sẽ không quay về tham gia tổng kết, hiện tại sẽ báo cáo lại cho ngài.

- Được.

Tuy rằng Triệu Kiến Tân không biết Trần Anh đi làm việc gì nhưng mà Triệu Kiến Tân vẫn đồng ý đề nghị của Trần Anh.

Bởi vì Triệu Kiến Tân biết rõ thân phân sau lưng của Trần Anh, đừng nói là Triệu Kiến Tân cho dù là nhân vật số 1 ở Đông Hải khi nói chuyện cũng cần phải khách khí với nàng.

- Bởi vì nghe được tiếng súng nên ta đã chạy đến, ở nơi này thì thấy được thi thể của 9 tên lính và người sinh viên kia.

Mặt Trần Anh không đổi sắc nói:

- Bọn cướp chẳng những giết đi bọn họ mà còn cướp đi một khẩu súng máy bán tự động của một tên binh lính.

- Sau khi phát hiện thi thể được thi thể của bọn hắn thì ta liền thông báo cho các dồng chí ở phía sau, rồi dựa vào dấu vết đám cướp kia lưu lại để truy đuổi, cuối cùng ở bên dòng suối trong rừng thi ta phát hiện bọn chúng.

Trần Anh nói tới đây thì dừng lại.

Mặc dù Trần Anh không nói tiếp nhưng Triệu Kiến Tân dùng đầu ngón chân cũng biết được đám cướp kia là do Trần Anh xử lý.

- Triệu cục trưởng, ngài xem còn gì cần hỏi nữa không?

Thấy Triệu Kiến Tân không nói lời nào, Trần Anh liền hỏi.

Triệu Kiến Tân trầm ngâm một chút, nói:

- Tiểu Trần, còn một tên sinh viên nữa, hắn là ở cùng một chỗ với Mộ Khuynh Nhan sao?

- Vâng.

Khuôn mặt của Trần Anh đầy vẻ tức giận:

- Căn cứ theo lời của tên sinh viên kia, bởi vì hắn đắc tội với nhi tử của Tôn Tường Vân kết quả là bị đám người quân đoàn xx dẫn vào núi, nhi tử Tôn Tường Vân muốn giết chết hắn, rồi tạo ra hiện trường là có người đột nhập vào quân doanh giết người.

- Cái gì?

Nghe được Trần Anh nói như vậy thì sắc mặt của Triệu Kiến Tân liền hiện lên vẻ hoảng sợ.

- Tiểu Trần, cô mới nói cần đi xử lý công việc, sẽ không phải là chuyện này chứ?

Thấy được vẻ tức giận trên mặt Trần Anh, nghĩ đến tình tình luôn ghét ác như cừu của Trần Anh thì Triệu Kiến Tân ý thức được cái gì.

Trần Anh cũng không có giấu diếm, mà là gật gật đầu.

- Tiểu Trần, chuyện này trước mắt chỉ là do một phía kể ra, ta đề nghị cô không nên vọng động.

Triệu Kiến Tân suy tư mọt chút, nói:

- Dù sao, lời kể của sinh viên kia vẫn còn nhiều nghi vấn, thứ nhất là nếu nhi tử Tôn Tường Vân muốn giết chết hắn thì vì sao hắn lại có thể sống được? Thứ hai, nếu như lúc ấy đám người kia chưa xử lý hắn mà bọn cướp đã đuổi tới thì vì sao đám cướp kia lại lưu lại mạng của tên sinh viên kia?

- Hắn đã bị lâm tới tuyệt cảnh, dưới tình thế cấp bách đã nhảy xuống núi, cho nên tránh được một kiếp nạn.

Sắc mặt Trần Anh không một chút thay đổi, nói.

- Thì ra là thế.

Triệu Kiến Tân trầm ngâm một chút, nói:

- Tiểu Trần, nếu không có bất ngờ gì thì đám người bên kia sẽ đem chuyện này hóa nhỏ. Huống chi, theo lời của cô nói thì tên sinh viên kia là nhi tử của Tôn Tường Vân, Haizz.. Nội chuyện này thôi cũng đủ khiến ta phải đau đầu. Ta đề nghị, hay là cô không cần phải quan tâm đến việc ấy.

Hiển nhiên ở Triệu Kiến Tân xem ra, đây quả thật là chuyện tình không đạt được kết quả tốt, hơn nữa rất có thể sẽ cuốn vào đám cảnh sát Đông Hải.

- Triệu cục trưởng, quân nhân là phải bảo vệ quốc gia chứ không phải là làm ra những chuyện xấu đó. Hành động của bọn hắn đã làm mất đi vinh dự của một người quân nhân.

Trần Anh nói xong thì nghiến răng nghiến lợi, sau đó dường như nghĩ đến chỗ lo lắng của Triệu Kiến Tân cho nên bổ sung:

- Chuyện này ta sẽ lấy thân phận cá nhân để xử lý, sẽ không quan hệ gì đến thân phận đặc đội cả.

Nghe Trần Anh giải thích lại thấy lửa giận trong đôi mắt của nàng thì Triệu Kiến Tân biết không thể ngăn được, chỉ đành phải cười khổ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Sau đó, mắt thấy Triệu Kiến Tân không nói đến vấn đề khác thì Trần Anh liền dừng xe lại, xuống xe, ngăn một chiếc xe hình ở phía sau lại rồi tự mình ngược lại, hướng phía quân doanh chạy tới.

Cùng lúc đó.

Phía trước quân doanh có một chiếc Audi A6 có biển số Đông Hải, bên trong ô tô là cm còn ở bên cạnh là một chiếc Audi 46 của Cổ Bồi Nguyên.

Trong đó, vẻ mặt của cm hiện lên vẻ buồn khổ.

Giống như Triệu Kiến Tân dự đoán thì bởi vì xảy ra chuyện tình Tôn Vệ Đông cùng 9 tên binh lính chết cho nên cm tính toán đem chuyện này từ lớn hóa nhỏ.

Chẳng qua là.

Hiện giờ, Cổ Bồi Nguyên khăng khăng đến đây để hỏi cho ra lẽ cho nên hắn cùng phải đi đến cùng.

- Đông Lai, căn cứ theo tin tức,trừ cháu và một tên sinh viên khác ở bên ngoài thì vào lúc bọn cướp lên núi, toàn bộ tất cả mọi người đã trở về tại điểm tập hợp của quân doanh.

Ngay lúc cm buồn bực thì ở trong một chiếc Audi A6, Cổ Bồi Nguyên dường như nhớ ra điều gì đó, không nhịn được mà hỏi:

- Vì sao 2 đứa lại không trở lại.

- Bởi vì lúc đó cháu và Tôn Vệ Đông có xảy ra một chút mâu thuẫn, Tôn Vệ Đông lợi dụng lúc huấn luyện quân sự sẽ xử lý cháu, cho nên trước lúc tập hợp thì cháu đã bị giáo quan dẫn đi vào rừng.

Bởi vì biết Trần Anh sẽ ra mặt cho nên Bùi Đông Lai cũng không giấu diếm Cổ Bồi Nguyên.

- Cái gì?

Nghe được Bùi Đông Lai giải thích thì thiếu chút nữa Cổ Bồi Nguyên nhảy dựng lên.

- Cháu nó đó là Tôn Vệ Đông, con của Cảnh Bị Khu Tôn Tường Vân sao?

Sắc mặt của Cổ Bồi Nguyên phẫn nộ, hai tay gắt gao nắm chặt vào nhau.

- Dạ đúng.

Bùi Đông Lai gật đầu.

- Tốt, tốt, tốt… Tôn Tường Vân …hắn làm rất khá.

Cổ Bồi Nguyên nghiến răng nghiến lợi, liên tục nói ra 3 chữ " Tốt" sau đó nói:

- Đông Lai, cháu yên tâm, chuyện nay ta sẽ lấy lại cho cháu một công đạo.

Bên tai vang lên lời nói như đinh đóng cột của Cổ Bồi Nguyên, nhìn vẻ mặt kiên quyết của Cổ Bồi Nguyên thì Bùi Đông Lai vô cùng cảm động, hắn gật gật đầu:

- Cảm ơn hiệu trưởng.

Cổ Bồi Nguyên không nói nữa, chỉ vỗ nhẹ vào đầu Bùi Đông Lai, tựa hồ muốn dùng phương thức này để an ủi Bùi Đông Lai.

Còn về phần vì sao Tôn Vệ Đông muốn giết Bùi Đông Lai, Bùi Đông Lai không chết mà ngược lại Tôn Vệ Đông lại chết thì đây không phải là chuyện mà Cổ Bồi Nguyên muốn quan tâm.

Hắn chỉ biết, đời này hắn chỉ thu một người đệ tử cuối cùng này, thiếu chút nữa thì nó đã bị chết dưới tay của cường quyền.

Lúc này, Tôn Tường Vân đi trong một chiếc xe chuyên dụng đến quân doanh XX.

Trương Phong sớm đã đứng ở ngay cửa đợi, mắt thấy Tôn Tường Vân xuống xe thì bước lên nghênh đón.

Trong màn đêm, biểu tình của Tôn Tường Vân vô cùng đáng sợ mà đôi mắt của hắn cũng đầy vẻ dọa người.

- Thủ trưởng, tốt.

Mặc dù biết trong lòng Tôn Tường Vân hận mình đến cực điểm nhưng mà Trương Phong vẫn cùng một tên trợ thủ bên cạnh cúi chào.

- Trương Phong, ông đi theo ta, còn những người khác thì trở về.

Tôn Tường Vân lạnh lùng liếc nhìn Trương Phong một cái, mở miệng nói, giọng nói không thể nghi ngờ.

Đám người còn lại không biết tin tức, cũng không biết người chết là Tôn Vệ Đông cho nên trong lòng vô cùng buồn bực, không biết vì sao Tôn Tường Vân lại đến đây.

Mặc dù nghi ngờ nhưng mà cho dù bọn hắn có một trăm lá gan cũng không dám làm trái lệnh Tôn Tường Vân, ngược lại bọn hắn liền lui ra.

- Thủ trưởng.

Coi như lúc chân trước Tôn Tường Vân bước vào văn phòng Trương Phong thì một tên binh lính ở phía sau chạy lên, cúi chào, nói.

- Chuyện gì?

Trương Phong trầm giọng hỏi.

- Cô gái tên là Hạ Y Na không ngừng hỏi về việc hai sinh viên tại sao còn chưa trở về, nàng còn nói nếu không nói cho nàng một câu trả lời thuyết phục thì nàng sẽ đích thân đến tìm ngài.

Tên binh lính mang theo vài phần kinh hoảng nói, ở hắn xem ra, Hạ Y Na hoàn toàn không phải là người mà hắn có thể đắc tội được.

- Ngươi đi nói cho cô ấy biết, tạm thời còn đang trên đường trở về.

Trương Phong cũng không đắc tội nổi với Hạ Y Na, bất quá lúc này hắn không muốn gặp Hạ Y Na mà là thuận miệng hạ ra mệnh lệnh, sau đó liền đóng của lại, đi vào phòng.

Trong văn phòng, Tôn Tường Vân không có ngồi xuống mà là đứng yên, ánh mắt của hắn như đao nhìn chằm chằm vào Trương Phong.

Thấy được trong đôi mắt Tôn Tường Vân hiện ra vẻ tức giận, tuy rằng trong lòng Trương Phong có chút kinh hãi nhưng mà hắn cố gắng không chế cảm xúc của mình, tận lực làm cho giọng nói trở nên bình tĩnh:

- Thủ trưởng…

- Mày còn biết tao là thủ trưởng của mày sao?

Tôn Tường Vân cười lạnh, cắt đứt lời nói của Trương Phong.

Trương Phong không bị lời nói của Tôn Tường Vân hù dọa, mà là trầm giọng nói:

- Thủ trưởng, người của ta truyền đến tin tức, lúc này Bùi Đông Lai cùng với Cổ Bồi Nguyên Cổ hiệu trưởng ĐH Đông Hải đang đến đây, nói như vậy thì chắc hẳn là Cổ Bồi Nguyên đã biết rõ chân tướng sự việc, tình thế hiện giờ không được lạc quan cho lắm, nhất định chúng ta phải nghĩ biện pháp.

- Hừ, vốn là ta tính đem chuyện này hoá nhỏ, chờ sau đó sẽ tìm tên tiểu tử kia tính sổ.

Nghe xong Trương Phong báo cáo, Tôn Tường Vân không sợ, trái lại tỏ ra vẻ giận dữ nói:


- Nếu hắn không biết điều, muốn gây sức ép thì ta đây cũng đéo thèm để ý đến mặt mũi của Cổ Bồi Nguyên nữa.


- Người chết là con của ta, mà tên tiểu tử kia lại còn sống. Nói con của ta liên hợp với đám binh lính giết hắn, có người tin sao?


Nói xong, sát ý trên người Tôn Tường Vân tỏa ra, cảm giác kia như chỉ có đem Bùi Đông Lai nghiền thành tro thì mới có thể làm tiêu tan mối hận trong lòng của hắn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK