Nguy hiểm.
Trong phút chốc, toàn bộ võ giả người TQ đều nghĩ đến 2 chữ này, trong đó 2 người Diệp Cô Thành cùng Cô Độc Phong Ảnh đều nhìn sang Bùi Vũ Phu.
Đám người Diệp Cô Thành còn nhận ra tình huống nguy hiểm, huống hồ là Bùi Vũ Phu?
Dưới ánh đèn, ánh mắt của Bùi Vũ Phu híp thành một đường nhỏ, cũng không biết là trong lòng đang suy nghĩ cái gì.
Cuối cùng, Bùi Vũ Phu không có ra tay!
Cùng lúc đó.
Khi Bùi Đông Lai xoay người lên thì bạch quang của thanh Lãnh Phong đã chiếu thẳng vào mắt của hắn làm cho mắt hắn không thể mở ra được, một hơi thở tử vong liền bao phủ lấy cơ thể của hắn.
Giờ phút này, Bùi Đông Lai giống như là rơi vào hầm băng vậy, 4 phía toàn là đao ảnh, cho dù hắn có cố gắng đi thế nào chăng nữa thì biết rằng bản thân cũng không thể tránh được một đao này của Đằng Dã.
Một đường sinh tử, Bùi Đông Lai cũng không có thất kinh mà ngược lại hắn bắt đầu thu liễm tinh thần, quên đi cuộc chiến lúc này, mà trong lòng bắt đầu tiến vào trạng thái “ Nhập Thần”
Trạng thái “Nhập Thần” là chỉ võ giả đạt đến cảnh giới Vô Tâm.
Cái gọi là Vô Tâm chính là không động tâm, tức là không suy nghĩ gì cả.
Nếu như bản thân suy nghĩ một điều gì đó thì sẽ phát sinh nhiều tạp niệm, làm cho tinh thần không thể tập trung để phát huy hết những kĩ năng cùng tiềm lực của cô thể. Nhưng mà khi đã tiến vào cảnh giới Vô Tâm thì mọi việc liền tùy tâm sở dục, không còn hạn chế, ràng buộc nữa.
Khi đã ở trạng thái “ Nhập Thần” thì bản thân sẽ quên đi sinh tử, quên địch, quên mình, hoàn toàn là tự nhiên.
“Vù”
Đao đến, người đến.
Một đao của Đằng Dã đã chém về phía cổ họng của Bùi Đông Lai.
Lúc này đây, Bùi Đông Lai động.
Thân hình của hắn đột nhiên cong lên rồi ngả ngữa về phía sau.
Thiết Bản Kiều.
Bùi Đông Lai liền sử dụng chiêu này.
Lúc này đây thấy được cảnh tượng như thế thì trong lòng Đằng Dã liền động, chân phải của hắn đột nhiên giơ lên cao rồi giậm xuống mặt của Bùi Đông Lai.
Túc như chú thiết, thân đĩnh tự bản, tà khởi nhược kiều!
Thân hình Bùi Đông Lai vẫn không nhúc nhích, 2 tay của hắn giơ lên che trước mặt.
“Bốp”
Một cước của Đằng Dã giẫm vào cánh tay của Bùi Đông Lai, làm cho Bùi Đông Lai ngã xuống đất, một cơn đau đớn truyền khắp toàn thân của hắn, xương cốt cả người giống như là vỡ vụn ra cả.
Không để ý đến cơn đau trên người, Bùi Đông Lai lại dùng Lý Ngư Đả Đĩnh để đứng dậy.
Nguy hiểm thật.
Thấy được Bùi Đông Lai có thể né được một đao hoàn mỹ của Đằng Dã thì đa số võ giả người TQ đều thở phào ra.
Mà lúc này những võ giả có thực lực cao thâm đều toát lên vẻ khiếp sợ.
Khiếp sợ là bởi vì lúc sinh tử Bùi Đông Lai lại có thể tiến vào trạng thái “ Nhập Thần”, phải biết rằng ngay cả bản thân bọn hắn trong lúc bình thường cũng không thể làm được điều này huống chi là lúc sinh tử như vừa rồi.
- Vũ Phi, ông dựa vào cái gì mà có thể tin tưởng Đông Lai tiến vào trạng thái “ Nhập Thần”?
Vẻ mặt Cô Độc Phong Ảnh tỏ ra nghi ngờ nhìn vào Bùi Vũ Phu, ở hắn xem ra thì trên đời này nếu có một người lúc nào cũng có thể tiến vào trạng thái “ Nhập Thần” thì người đó chính là Bùi Vũ Phu.
- Ta không nghĩ rằng nó có thể làm được điều này.
Bùi Vũ Phu lắc nhẹ đầu, trong lòng cũng âm thở ra, đông thời trong đôi mắt hiện lên vẻ vui mừng.
- Vậy….Vậy tại sao ông lại không rat ay?
Nghe được câu trả lời của Bùi Vũ Phu thì Cô Độc Phong Ảnh liền hiểu nếu như lúc nãy Bùi Đông Lai không tiến vào trạng thái “ Nhập Thần” thì chắc chắn bây giơ Bùi Đông Lai chỉ còn là một cái xác không hồn.
- Một trận chiến này chẳng những đại biểu cho cá nhân nó mà còn có Bùi gia, hơn nữa là của giới võ học TQ.
Bùi Vũ Phu ngưng mắt nhìn vào Bùi Đông Lai đang ở trên lôi đài, giọng nói không lớn nhưng vô cùng kiên định:
- Nam nhân Bùi gia có thể vì nước, vì nhà mà chết trận nhưng không thể làm bẩn vinh quang của võ học TQ, càng không thể để cho TQ của chúng ta mất mặt.
Cả người Cô Độc Phong Ảnh chấn động.
Giờ khắc này, hắn hiểu được Bùi Vũ Phu đã quyết định.
Hắn dường như đã đọc được nhân sinh của Bùi Vũ Phu lại dường như không đọc ra.
Lúc này đây thấy được Bùi Đông Lai có thể né được một đao của mình thì Đằng Dã liền kinh ngạc.
Sau khi dùng ám khí thất bại thì hắn liền dùng đao nhưng lúc này một đao cũng thất bại thì hắn cũng không tiếp tục công kích mà là đứng nguyên tại chỗ, nhìn chằm chằm vào Bùi Đông Lai, trong đôi mắt hiện lên vẻ khiếp sợ, giống như là đang hỏi: “ Điều này làm sao có thể? Ngươi dựa vào cái gì mà có thể né được một đao kia?”
- Vừa rồi hắn đã may mắn tiến vào cảnh giới Vô Tâm cho nên mới né được một đao của con.
Mắt thấy Đằng Dã không công kích nữa thì Y Hạ Nhẫn ngồi ở dưới đài liền nhìn ra niềm tin chiến thắng của Đằng Dã đã bắt đầu lay động, hắn lập tức nhắc nhở:
- Tiếp tục công kích, trong vòng một trăm đao nữa hắn sẽ chết không thể nghi ngờ.
Nghe được lời nhắc nhở của Y Hạ Nhẫn thì sắc mặt Đằng Dã thay đổi, chiến ý trên người hắn liền bùng nổ, niềm tin chiến thắng đã trở về với bản thân.
- Mày sẽ không có cơ hội.
Tuy rằng lúc nãy ăn trọn một cước của Đằng Dã vào tay nhưng mà trên người của Bùi Đông Lai cũng không có vết thương trí mạng. Lúc này đây thấy được niềm tin của Đằng Dã đã khôi phục lại thì hắn liền mở miệng ra nói, đồng thời ánh mắt nhìn vào cánh tay trái của Đằng Dã. Điều này giống như muốn nói: “ Cho dù mày phong bế huyệt đạo để cầm máu, không cho khí kình đã tiết ra ngoài thì đã sao, nhưng mà lúc mày vận kình thì sẽ ảnh hưởng đến vết thương, căn bản là không thể ngăn cản được khí kình tiết ra ngoài.”
Thấy được ánh mắt của Bùi Đông Lai, trong lòng Đằng Dã vừa động, thấy được vết máu trên cánh tay trái của mình thì hắn cũng hiểu được điều này.
Một khi hắn hết thể lực đi trận chiến này người bại chính là hắn.
- Con chó TQ kia, một câu của mày há có thể làm cho tâm trí của tao tan rã?
Hiểu được điểm này thì thì Đằng Dã liền hiểu được nhất định trong thời gian ngắn mình cần phải giết chết Bùi Đông Lai cho nên hắn liền cười lạnh một tiếng:
- Chịu chết đi.
Dứt lời, cả người liền động.
Cả người Đằng Dã liền biến mắt, trong nháy mắt đã đến trước người Bùi Đông Lai, rồi vung đao lên chém về phía Bùi Đông Lai.
Lúc này đây Bùi Đông Lai liền dùng bộ pháp “Thiên đình phát kính, túc để dũng tuyền” để né tránh chứ không dám lấy cứng đấu cứng.
Bùi Đông Lai cứ né tránh mà Đằng Dã cứ cầm đao mà chém, đao thế uy mãnh mà xảo trá, đao sau nhanh hơn đao trước.
Giờ phút này, tuy rằng Đằng Dã đang bị thương nhưng mà năng lực của hắn đã được phát huy tới mức cực hạn, thậm chí là có khuynh hướng đột phát Hóa Kính.
Lúc nãy khi Đằng Dã sử dụng tay không để công kích thì Bùi Đông Lai có thể né tránh một cách thoải mái nhưng mà lúc này trên tay của Đằng Dã còn có thêm một thanh đao nữa, tuy rằng Đằng Dã không chém trúng Bùi Đông Lai nhưng mà đao phong sắc bén đã cắt nát đi quần áo trên người Bùi Đông Lai, khiến cho da thịt hắn chảy máu, vết máu loang lổ.
- Giết.
- Giết con chó TQ kia.
Mắt thấy khí thế của Đằng Dã hừng hực thì những võ giả người NB liền kích động đứng lên, lớn tiếng gào thét, lấy thanh trợ uy để gia tăng khí thế cho Đằng Dã.
“Vù”
Quả nhiên, nghe được tiếng hoan hô của đám người NB thì đao thế của Đằng Dã càng trở nên mạnh hơn, một đao của hắn thiếu chút nữa là chặt đứt cánh tay của Bùi Đông Lai.
Mặc dù là vô cùng nguy hiểm nhưng mà Bùi Đông Lai cũng không có rối loại, ở hắn xem ra khi Đằng Dã không còn kiến trì được thì đó chính là giờ chết của hắn.
Trong lòng Bùi Đông Lai hiểu được điểm này thì Bùi Vũ Phu tự nhiên là hiểu được nhưng mà Hạ Y Na cùng Tần Đông Tuyết ngồi ở một bên lại không rõ.
Mắt thấy Bùi Đông Lai cứ mãi né tránh hơn nữa vết máu loang lỗ khăp nơi thì Tần Đông Tuyết chỉ cảm thấy rằng bản thân mình bị người ta dùng dao găm khía từng thớ thịt, vô cùng đau đớn.
Đau lòng không chỉ có một mình Tần Đông Tuyết mà bên này Hạ Y Na cũng khóc, lúc này đây bàn tay của Tần Đông Tuyết nắm chặt lấy bàn tay của Hạ Y Na rồi sau đó nàng liền hát lên.
Ngạo khí diện đối vạn trọng lãng nhiệt huyết tượng na hồng nhật quang đảm tự thiết đả cốt như kim cương hung khâm bách thiên trượng nhãn quang vạn lý trường...
Trong tiến giết đầy trời, giọng hát của Tần Đông Tuyết trực tiếp bị dìm ngập bất quá nàng cũng không có dừng lại mà tiếp tục hát lên.
Hát, Hạ Y Na ở bên cạnh Tần Đông Tuyết cũng hát, thậm chí là Bùi Vũ Phu cùng Cô Độc Phong Ảnh hai người cũng hát lên.
"Ngã phát phấn đồ cường tố hảo hán tố cá hảo hán tử mỗi thiên yếu tự cường nhiệt huyết nam nhi hán bỉ thái dương canh quang..."
Bùi Vũ Phu vừa mới hát lên thì những người TQ ngồi trong quyền tràng liền đứng dậy nhìn xuống phía lôi đài rồi lại hát lên, giọng ca đinh tai nhức óc, giống như là muốn hất tung cả nóc của quyền tràng này lên.
Tiếng ca làm cho khí thế trên người Đằng Dã yếu bớt đi, thậm chí tín niệm chiến thắng trong lòng hắn đã vỡ vụn ra.
Khí thế yếu bớt, niềm tin dao động, thể lực của Đằng Dã cũng đã sắp hết, Đằng Dã sắp tiêu rồi.
“Vù”
Đằng Dã lại chém ra một đao nhưng bởi vì thể lực đã hết nên vô luân là tốc độ hay lực lượng cũng không đáng để nhắc tới.
Bùi Đông Lai khẽ lóe lên, dễ dàng thoải mái né được một đòn công kích của Đằng Dã, chân phải đột nhiên đá ra, đá thẳng vào cổ tay của Đằng Dã.
“Bốp”
Cổ tay của Đằng Dã đã bị chân của Bùi Đông Lai đánh trúng, thanh Lãnh Phong ở trong tay đã rơi xuống, hắn giống như là miếng thịt bò ở trên thớt, kế tiếp là tùy ý để Bùi Đông Lai làm thịt.
"Làm một hảo hán phải có nhiệt huyệt so với mặt trời…."
Tiếng ca rung trời.
Ngay sau đó.
Không đợi Bùi Đông Lai ra tay, đột nhiên một đạo thân ảnh giống như là quỷ mị bắn nhanh về phía Bùi Đông Lai.
Vũ Phu ra tay.
Trong phút chốc, toàn bộ võ giả người TQ đều nghĩ đến 2 chữ này, trong đó 2 người Diệp Cô Thành cùng Cô Độc Phong Ảnh đều nhìn sang Bùi Vũ Phu.
Đám người Diệp Cô Thành còn nhận ra tình huống nguy hiểm, huống hồ là Bùi Vũ Phu?
Dưới ánh đèn, ánh mắt của Bùi Vũ Phu híp thành một đường nhỏ, cũng không biết là trong lòng đang suy nghĩ cái gì.
Cuối cùng, Bùi Vũ Phu không có ra tay!
Cùng lúc đó.
Khi Bùi Đông Lai xoay người lên thì bạch quang của thanh Lãnh Phong đã chiếu thẳng vào mắt của hắn làm cho mắt hắn không thể mở ra được, một hơi thở tử vong liền bao phủ lấy cơ thể của hắn.
Giờ phút này, Bùi Đông Lai giống như là rơi vào hầm băng vậy, 4 phía toàn là đao ảnh, cho dù hắn có cố gắng đi thế nào chăng nữa thì biết rằng bản thân cũng không thể tránh được một đao này của Đằng Dã.
Một đường sinh tử, Bùi Đông Lai cũng không có thất kinh mà ngược lại hắn bắt đầu thu liễm tinh thần, quên đi cuộc chiến lúc này, mà trong lòng bắt đầu tiến vào trạng thái “ Nhập Thần”
Trạng thái “Nhập Thần” là chỉ võ giả đạt đến cảnh giới Vô Tâm.
Cái gọi là Vô Tâm chính là không động tâm, tức là không suy nghĩ gì cả.
Nếu như bản thân suy nghĩ một điều gì đó thì sẽ phát sinh nhiều tạp niệm, làm cho tinh thần không thể tập trung để phát huy hết những kĩ năng cùng tiềm lực của cô thể. Nhưng mà khi đã tiến vào cảnh giới Vô Tâm thì mọi việc liền tùy tâm sở dục, không còn hạn chế, ràng buộc nữa.
Khi đã ở trạng thái “ Nhập Thần” thì bản thân sẽ quên đi sinh tử, quên địch, quên mình, hoàn toàn là tự nhiên.
“Vù”
Đao đến, người đến.
Một đao của Đằng Dã đã chém về phía cổ họng của Bùi Đông Lai.
Lúc này đây, Bùi Đông Lai động.
Thân hình của hắn đột nhiên cong lên rồi ngả ngữa về phía sau.
Thiết Bản Kiều.
Bùi Đông Lai liền sử dụng chiêu này.
Lúc này đây thấy được cảnh tượng như thế thì trong lòng Đằng Dã liền động, chân phải của hắn đột nhiên giơ lên cao rồi giậm xuống mặt của Bùi Đông Lai.
Túc như chú thiết, thân đĩnh tự bản, tà khởi nhược kiều!
Thân hình Bùi Đông Lai vẫn không nhúc nhích, 2 tay của hắn giơ lên che trước mặt.
“Bốp”
Một cước của Đằng Dã giẫm vào cánh tay của Bùi Đông Lai, làm cho Bùi Đông Lai ngã xuống đất, một cơn đau đớn truyền khắp toàn thân của hắn, xương cốt cả người giống như là vỡ vụn ra cả.
Không để ý đến cơn đau trên người, Bùi Đông Lai lại dùng Lý Ngư Đả Đĩnh để đứng dậy.
Nguy hiểm thật.
Thấy được Bùi Đông Lai có thể né được một đao hoàn mỹ của Đằng Dã thì đa số võ giả người TQ đều thở phào ra.
Mà lúc này những võ giả có thực lực cao thâm đều toát lên vẻ khiếp sợ.
Khiếp sợ là bởi vì lúc sinh tử Bùi Đông Lai lại có thể tiến vào trạng thái “ Nhập Thần”, phải biết rằng ngay cả bản thân bọn hắn trong lúc bình thường cũng không thể làm được điều này huống chi là lúc sinh tử như vừa rồi.
- Vũ Phi, ông dựa vào cái gì mà có thể tin tưởng Đông Lai tiến vào trạng thái “ Nhập Thần”?
Vẻ mặt Cô Độc Phong Ảnh tỏ ra nghi ngờ nhìn vào Bùi Vũ Phu, ở hắn xem ra thì trên đời này nếu có một người lúc nào cũng có thể tiến vào trạng thái “ Nhập Thần” thì người đó chính là Bùi Vũ Phu.
- Ta không nghĩ rằng nó có thể làm được điều này.
Bùi Vũ Phu lắc nhẹ đầu, trong lòng cũng âm thở ra, đông thời trong đôi mắt hiện lên vẻ vui mừng.
- Vậy….Vậy tại sao ông lại không rat ay?
Nghe được câu trả lời của Bùi Vũ Phu thì Cô Độc Phong Ảnh liền hiểu nếu như lúc nãy Bùi Đông Lai không tiến vào trạng thái “ Nhập Thần” thì chắc chắn bây giơ Bùi Đông Lai chỉ còn là một cái xác không hồn.
- Một trận chiến này chẳng những đại biểu cho cá nhân nó mà còn có Bùi gia, hơn nữa là của giới võ học TQ.
Bùi Vũ Phu ngưng mắt nhìn vào Bùi Đông Lai đang ở trên lôi đài, giọng nói không lớn nhưng vô cùng kiên định:
- Nam nhân Bùi gia có thể vì nước, vì nhà mà chết trận nhưng không thể làm bẩn vinh quang của võ học TQ, càng không thể để cho TQ của chúng ta mất mặt.
Cả người Cô Độc Phong Ảnh chấn động.
Giờ khắc này, hắn hiểu được Bùi Vũ Phu đã quyết định.
Hắn dường như đã đọc được nhân sinh của Bùi Vũ Phu lại dường như không đọc ra.
Lúc này đây thấy được Bùi Đông Lai có thể né được một đao của mình thì Đằng Dã liền kinh ngạc.
Sau khi dùng ám khí thất bại thì hắn liền dùng đao nhưng lúc này một đao cũng thất bại thì hắn cũng không tiếp tục công kích mà là đứng nguyên tại chỗ, nhìn chằm chằm vào Bùi Đông Lai, trong đôi mắt hiện lên vẻ khiếp sợ, giống như là đang hỏi: “ Điều này làm sao có thể? Ngươi dựa vào cái gì mà có thể né được một đao kia?”
- Vừa rồi hắn đã may mắn tiến vào cảnh giới Vô Tâm cho nên mới né được một đao của con.
Mắt thấy Đằng Dã không công kích nữa thì Y Hạ Nhẫn ngồi ở dưới đài liền nhìn ra niềm tin chiến thắng của Đằng Dã đã bắt đầu lay động, hắn lập tức nhắc nhở:
- Tiếp tục công kích, trong vòng một trăm đao nữa hắn sẽ chết không thể nghi ngờ.
Nghe được lời nhắc nhở của Y Hạ Nhẫn thì sắc mặt Đằng Dã thay đổi, chiến ý trên người hắn liền bùng nổ, niềm tin chiến thắng đã trở về với bản thân.
- Mày sẽ không có cơ hội.
Tuy rằng lúc nãy ăn trọn một cước của Đằng Dã vào tay nhưng mà trên người của Bùi Đông Lai cũng không có vết thương trí mạng. Lúc này đây thấy được niềm tin của Đằng Dã đã khôi phục lại thì hắn liền mở miệng ra nói, đồng thời ánh mắt nhìn vào cánh tay trái của Đằng Dã. Điều này giống như muốn nói: “ Cho dù mày phong bế huyệt đạo để cầm máu, không cho khí kình đã tiết ra ngoài thì đã sao, nhưng mà lúc mày vận kình thì sẽ ảnh hưởng đến vết thương, căn bản là không thể ngăn cản được khí kình tiết ra ngoài.”
Thấy được ánh mắt của Bùi Đông Lai, trong lòng Đằng Dã vừa động, thấy được vết máu trên cánh tay trái của mình thì hắn cũng hiểu được điều này.
Một khi hắn hết thể lực đi trận chiến này người bại chính là hắn.
- Con chó TQ kia, một câu của mày há có thể làm cho tâm trí của tao tan rã?
Hiểu được điểm này thì thì Đằng Dã liền hiểu được nhất định trong thời gian ngắn mình cần phải giết chết Bùi Đông Lai cho nên hắn liền cười lạnh một tiếng:
- Chịu chết đi.
Dứt lời, cả người liền động.
Cả người Đằng Dã liền biến mắt, trong nháy mắt đã đến trước người Bùi Đông Lai, rồi vung đao lên chém về phía Bùi Đông Lai.
Lúc này đây Bùi Đông Lai liền dùng bộ pháp “Thiên đình phát kính, túc để dũng tuyền” để né tránh chứ không dám lấy cứng đấu cứng.
Bùi Đông Lai cứ né tránh mà Đằng Dã cứ cầm đao mà chém, đao thế uy mãnh mà xảo trá, đao sau nhanh hơn đao trước.
Giờ phút này, tuy rằng Đằng Dã đang bị thương nhưng mà năng lực của hắn đã được phát huy tới mức cực hạn, thậm chí là có khuynh hướng đột phát Hóa Kính.
Lúc nãy khi Đằng Dã sử dụng tay không để công kích thì Bùi Đông Lai có thể né tránh một cách thoải mái nhưng mà lúc này trên tay của Đằng Dã còn có thêm một thanh đao nữa, tuy rằng Đằng Dã không chém trúng Bùi Đông Lai nhưng mà đao phong sắc bén đã cắt nát đi quần áo trên người Bùi Đông Lai, khiến cho da thịt hắn chảy máu, vết máu loang lổ.
- Giết.
- Giết con chó TQ kia.
Mắt thấy khí thế của Đằng Dã hừng hực thì những võ giả người NB liền kích động đứng lên, lớn tiếng gào thét, lấy thanh trợ uy để gia tăng khí thế cho Đằng Dã.
“Vù”
Quả nhiên, nghe được tiếng hoan hô của đám người NB thì đao thế của Đằng Dã càng trở nên mạnh hơn, một đao của hắn thiếu chút nữa là chặt đứt cánh tay của Bùi Đông Lai.
Mặc dù là vô cùng nguy hiểm nhưng mà Bùi Đông Lai cũng không có rối loại, ở hắn xem ra khi Đằng Dã không còn kiến trì được thì đó chính là giờ chết của hắn.
Trong lòng Bùi Đông Lai hiểu được điểm này thì Bùi Vũ Phu tự nhiên là hiểu được nhưng mà Hạ Y Na cùng Tần Đông Tuyết ngồi ở một bên lại không rõ.
Mắt thấy Bùi Đông Lai cứ mãi né tránh hơn nữa vết máu loang lỗ khăp nơi thì Tần Đông Tuyết chỉ cảm thấy rằng bản thân mình bị người ta dùng dao găm khía từng thớ thịt, vô cùng đau đớn.
Đau lòng không chỉ có một mình Tần Đông Tuyết mà bên này Hạ Y Na cũng khóc, lúc này đây bàn tay của Tần Đông Tuyết nắm chặt lấy bàn tay của Hạ Y Na rồi sau đó nàng liền hát lên.
Ngạo khí diện đối vạn trọng lãng nhiệt huyết tượng na hồng nhật quang đảm tự thiết đả cốt như kim cương hung khâm bách thiên trượng nhãn quang vạn lý trường...
Trong tiến giết đầy trời, giọng hát của Tần Đông Tuyết trực tiếp bị dìm ngập bất quá nàng cũng không có dừng lại mà tiếp tục hát lên.
Hát, Hạ Y Na ở bên cạnh Tần Đông Tuyết cũng hát, thậm chí là Bùi Vũ Phu cùng Cô Độc Phong Ảnh hai người cũng hát lên.
"Ngã phát phấn đồ cường tố hảo hán tố cá hảo hán tử mỗi thiên yếu tự cường nhiệt huyết nam nhi hán bỉ thái dương canh quang..."
Bùi Vũ Phu vừa mới hát lên thì những người TQ ngồi trong quyền tràng liền đứng dậy nhìn xuống phía lôi đài rồi lại hát lên, giọng ca đinh tai nhức óc, giống như là muốn hất tung cả nóc của quyền tràng này lên.
Tiếng ca làm cho khí thế trên người Đằng Dã yếu bớt đi, thậm chí tín niệm chiến thắng trong lòng hắn đã vỡ vụn ra.
Khí thế yếu bớt, niềm tin dao động, thể lực của Đằng Dã cũng đã sắp hết, Đằng Dã sắp tiêu rồi.
“Vù”
Đằng Dã lại chém ra một đao nhưng bởi vì thể lực đã hết nên vô luân là tốc độ hay lực lượng cũng không đáng để nhắc tới.
Bùi Đông Lai khẽ lóe lên, dễ dàng thoải mái né được một đòn công kích của Đằng Dã, chân phải đột nhiên đá ra, đá thẳng vào cổ tay của Đằng Dã.
“Bốp”
Cổ tay của Đằng Dã đã bị chân của Bùi Đông Lai đánh trúng, thanh Lãnh Phong ở trong tay đã rơi xuống, hắn giống như là miếng thịt bò ở trên thớt, kế tiếp là tùy ý để Bùi Đông Lai làm thịt.
"Làm một hảo hán phải có nhiệt huyệt so với mặt trời…."
Tiếng ca rung trời.
Ngay sau đó.
Không đợi Bùi Đông Lai ra tay, đột nhiên một đạo thân ảnh giống như là quỷ mị bắn nhanh về phía Bùi Đông Lai.
Là Y Hạ Nhẫn.
- Cút.
Một tiếng gầm vang lên.
Vũ Phu ra tay.