Tối hôm qua, Bùi Đông Lai đi theo Cổ Bồi Nguyên tiến vào khách sạn Yến Viên, lúc đi vào khách sạn thì liền hấp dẫn ánh mắt chú ý của những binh lính. Sáng sớm khi Bùi Đông Lai dậy sớm tìm một khoảng không trong khách sạn để luyện quyền thì đã làm hấp dẫn ánh mắt của vô số đám binh lính làm nhiệm vụ bảo vệ khách sạn.
Đối với việc này, Bùi Đông Lai cũng không che dấu gì mà vẫn làm theo thói quen hằng ngày.
Cao thủ.
Mắt thấy sau khi Bùi Đông Lai đánh xong bài quyền, toàn thân bị sương trắng bao phủ thì những binh lính kia liếc mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng tuôn 2 ra chữ " Cao thủ"
Những binh lính kia có thể nói là vô cùng tò mò với thân phận của Bùi Đông Lai nhưng bọn hắn lại không dám mạo muội bước lên nói chuyện cùng với Bùi Đông Lai.
1 tiếng sau, Bùi Đông Lai kết thúc luyện công buổi sáng, trở về khách sạn.
- Đông Lai, Cổ hiệu trưởng cùng với mấy lão bằng hữu đã đi đến nhà ăn rồi.
Trước của phòng, Trương Thụy đứng đợi Bùi Đông Lai đã lâu, lúc này thấy Bùi Đông Lai đi đến thì liền bước lên chào hỏi:
- Cậu đi tắm rửa trước rồi tôi sẽ dẫn cậu đến đó.
- Được.
Bùi Đông Lai gật đầu cười đáp, trong lòng thì hiểu được Cổ Bồi Nguyên muốn mình tới là để làm quen với những nhà Kinh Tế học nổi danh kia.
20" sau.
Lúc Trương Thụy mang Bùi Đông Lai đến phòng ăn thì Cổ Bồi Nguyên đang cùng với những lão bằng hữu của mình tán gẫu, ngoài ra trong phòng còn có những nhà Kinh Tế học khác tới tham gia buổi thảo luận lần này.
- Đông Lai. Nguồn truyện: Truyện FULL
Thấy Bùi Đông Lai tiến vào phòng ăn, Cổ Bồi Nguyên dừng nói chuyện, hướng về phía Bùi Đông Lai vẫy vẫy tay.
"Bá!"
Trong phút chốc, vô luận mà những lão bằng hữu của Cổ Bồi Nguyên hay là những nhà Kinh Tế học khác đều đem ánh mắt nhìn về phía Bùi Đông Lai.
Hiển nhiên, bọn họ cũng biết một chút về việc Cổ Bồi Nguyên nhận một người làm đệ tử. Bọn họ muốn biết người mà Cổ Bồi Nguyên nhận làm đệ tử có chỗ nào hơn người a.
Đối măt với cái nhìn chăm chú của mọi người, Bùi Đông Lai thản nhiên, mỉm cười hướng phía Cổ Bồi Nguyên đi tới.
- Đông Lai, tới đây để tôi giới thiệu một chút cho cậu.
Thấy Bùi Đông Lai đến gần, Cổ Bồi Nguyên mỉm cười:
- Vì này là Cổ Dật lão sư, trước mắt là một nhà Kinh Tế học người Hoa nổi tiếng khắp thế giới, hiện tại đang dạy tại ĐH Kinh Tế ở Nam Cảng.
- Cổ lão sư, khỏe.
- Vị này là Vu Thanh Hồ lão sư, là viện sĩ viện Trung Khoa, có nhiều bài luận văn về vấn đề Kinh Tế được dư luận trong nước và quốc tế quan tâm.
- Vị này là Lịch Uẩn lão sư hiện đang giảng dạy tại học viện Thanh Hoa, là ủy viên ủy ban của học viện Thanh Hoa.
- Lịch lão sư, khỏe.
Mỗi người Cổ Bồi Nguyên giới thiệu thì Bùi Đông Lai đều khom người mà chào hỏi, bộ dạng vô cùng khiêm tốn, mà những nhà Kinh Tế học có thanh danh lan xa kia cũng ríu rít mỉm cười chào hỏi Bùi Đông Lai. Đồng thời bọn họ cũng âm thầm đánh giá Bùi Đông Lai từ đầu đến chân, cố gắng tìm kiếm một điều bất phàm trên người của Bùi Đông Lai.
- Lão Cổ a, lão để cho Đông Lai gọi chúng ta là lão sư, chẳng lẽ lão nghĩ để chúng ta làm lão sư cho cậu ấy sao?
Lúc Cổ Bồi Nguyên giới thiệu xong hết thì Lịch Uẩn, người đang giảng dạy ở học viện Thanh Hoa liền mở miệng trêu ghẹo.
- Cho dù các ông có vui lòng, Đông Lai có đồng ý thì tôi cũng không
Cổ Bồi Nguyên cười ha hả.
- Phải không đó?
Cổ Dật người đến từ Nam Cảng mang theo vài phần mong đợi, nói:
- Nếu ông đã nói như vậy thì cậu nhóc hãy đem mô hình Kinh Tế mà cậu đã làm, cho mấy lão già này xem một chút.
- Không sai a lão Cổ, ông nhìn thấy chúng ta thì liền ném mồi ra, nói là bài luận văn của đệ tử mình sẽ khiến mấy lão già chúng ta phải giật mình. Hiện tại chúng ta đang rất hiếu kỳ, ông cùng cậu nhóc kia lại không lấy bài luận văn cho chúng ta nhìn xem, đây cũng không hiền hậu a?
Vu Thanh Hoa mở miệng phụ họa.
Cổ Bồi Nguyên chỉ cười mà không nói.
- Cậu trai trẻ, lão Cổ đã tán thưởng bài luận văn của cậu. Như vậy đi, cậu đem ý nghĩ của mình nói ra cho mọi người cùng nghe một chút.
Thấy Cổ Bồi Nguyên không nói gì thì mọi người không làm gì khác là đem toàn bộ hy vọng gởi lên người Bùi Đông Lai.
- Đông Lai, đừng nói, để bọn họ sốt ruột đi.
Cổ Bồi Nguyên cười ha ha một tiếng, có chút đắc ý.
Bùi Đông Lai thấy thế, lần nữa khom người, mỉm cười nói:
- Chư vị lão sư, Đông Lai tài sơ học thiển...
- Tiểu tử, cậu nói như vậy chẳng phải là tát vào mặt lão sư của cậu là ta sao?
Cổ Bồi Nguyên tức giận cười mắng:
- Khiêm tốn cũng không sai nhưng mà lúc nên cần lên mặt thì phải lên mặt. Đợi ngày mai lên buổi thảo luận, hảo hảo để cho bọn ho khai mở nhãn giới.
- Khai mở nhãn giới?
Lúc này, không đợi mấy người bạn bên cạnh của Cổ Bồi Nguyên mở miệng, một giọng nói không hài lòng liền vang lên.
Mọi người nghe vậy thì quay đầu lại nhìn, rõ ràng thấy được mười mấy người từ cửa bước đến. Người đi đầu cũng không cao, nhìn qua có chút cao ngạo, nhưng mà đám người đi sau hắn mặc dù không tỏ ra cao ngạo như hắn nhưng ánh mắt nhìn về đám người Cổ Bồi Nguyên lại lộ ra vẻ không phục lắm.
Thấy ánh mắt mọi người nhìn về phía này, một người trung niên đi mắt kiếng liền đi ra mỉm cười với Cổ Bồi Nguyên, nói:
- Cổ lão, ngài thân là một ngôi sao sáng trong lĩnh vực Kinh Tế, thế mà cũng không giữ được khí tiết tuổi già a.
- Ông nói như vậy là có ý gì?
Nghe được nam nhân trung niên nói như thế thì nụ cười trên mặt Cổ Bồi Nguyên biến mất, vẻ mặt không vui hỏi.
Không riêng gì Cổ Bồi Nguyên mà những người bạn của Cổ Bồi Nguyên cũng lộ ra vẻ không vui. Còn về phần những nhà Kinh Tế học ở bên phía bên kia thì lựa chọn trầm mặc, không lên tiếng mà ngồi nhìn xem kịch hay.
- Cổ lão, theo tôi được biết thì học sinh này mặc dù trên danh nghĩa đang là sinh viên của ĐH Đông Hải, hơn nữa còn được ngài thu làm đệ tử nhưng mà trên thực tế cậu ta là đại ca hắc bang nổi danh của vùng tam giác Trường Giang.
Nam nhân trung niên cười lạnh:
- Một đại ca xã hội đen làm ra mộ hình luận văn rồi muốn cho những người nhân sĩ như chúng ta mở rộng tầm mắt, đây không phải là nói đùa sao? Mọi người nói có đúng hay không?
Nói xong, nam nhân trung niên nhìn về những người bạn bên cạnh mình.
"Ha hả..."
Trong lúc nhất thời, tiếng cười nhạo liền vang lên.
Bên tai nghe được tiếng cười nhạo kia, sắc mặt của Cổ Bồi Nguyên liền trở nên xanh mét mà những lão bằng hữu của Cổ Bồi Nguyên kia bởi vì không biết thân phận thật tế của Cổ Bồi Nguyên cho nên khuôn mặt cũng lộ ra vẻ nghi ngờ.
- Theo tôi được biết, một vị đại ca xã hội đen từng ngồi trong trại giam đã đạt được giải Nobel hòa bình, mà Dương giáo thụ nhà Kinh Tế học nổi tiếng, người khai sáng ra hệ thống lý luận Kinh Tế cũng đã ngồi trong lao tù 10 nằm.
Lúc này đây, Bùi Đông Lai thấy lão sư của mình bị vũ nhục thì liền 2 từ khiêm tốn vứt cho chó ăn, cười lạnh phản kích lại.
"Ách..."
Mắt thấy Bùi Đông Lai thay đổi thành một người khác thì những lão bằng hữu của Cổ Bồi Nguyên liền mở to 2 mắt nhìn vào Bùi Đông Lai.
Mà khuôn mặt của nam nhân trung niên kia cùng với đám bạn của hắn liền trở nên đơ như cây cơ, hắn muốn mở miệng phản bác nhưng lại không tìm được sơ hở nào trong lời nói của Bùi Đông Lai.
- Tiểu tử, miệng lưỡi thật sắc bén.
Lúc này đây, Tống Kim người đang đảm nhiệm một chức vụ ở ủy ban liền cười lạnh một tiếng:
- Hy vọng cậu không làm mất thể diện của lão sư mình.
Nói xong, hắn cùng với đám người kia liền bước đi qua nhóm người Cổ Bồi Nguyên.
- Lão Cổ, đây là?
Đám người Tống Kim vừa đi, Vu Thanh Hồ liền không nhịn được mà mở miệng hỏi. Hắn là bạn của Cổ Bồi Nguyên đồng thời trong đám người kia hắn cũng quen biết không ít người. Ở hắn xem ra, lấy thân phận của đám người kia thì tuyệt đối sẽ không ăn nói lung tung như vậy.
- Ở trong mắt tôi, Đông Lai làm gì tôi không cần biết nhưng hắn có khả năng làm người thừa kế y bát của tôi.
Cổ Bồi Nguyên liền trả lời.
Trong lòng Bùi Đông Lai ấm áp, cảm kích nhìn Cổ Bồi Nguyên một cái nhưng không có lên tiếng.
Sau đó khong đợi Cổ Bồi Nguyên ngồi xuống, lại một nhóm người nữa bước vào phòng ăn. Người bước vào không ai khác, cũng chính là người được khen là ngôi sao sáng trong lĩnh vực Kinh Tế Trần Tử Viết.
Sau khi đoàn người Trần Tử Viết vào phòng ăn thì liền mỉm cười với đoàn người Cổ Bồi Nguyên rồi bắt chuyện, cuối cùng hắn đem ánh mắt nhìn về phía Bùi Đông Lai.
- Cậu chính là môn sinh đắc ý của Cổ Lão, Bùi Đông Lai đúng không?
Đánh giá Bùi Đông Lai đơn giản một phen, Trần Tử Viết cười hỏi.
- Đúng vậy, Trần lão.
Nghe được giọng nói của Trần Tử Viết, thấy được trong ánh mắt Trần Tử Viết không lộ ra vẻ ác ý thì Bùi Đông Lai khẽ khom người trả lời. Thái độ so với đám người Tống Kim thì cách xa một trời một vực.
- Học sinh bảo bối của tôi suốt ngày ở trước mặt đều nói cậu là thiên tài về Toán Lý Hóa, nó còn nói lần này sẽ đến tỷ thí với cậu. Nói như vậy thì chắc hắn nó không phải là đối thủ của cậu a.
Trần Tử Viết cười cười, nói:
- Nàng đã làm ra một bài luận văn nhưng khi tôi nhìn vào thì có thể nói là nó đã vượt qua tưởng tượng của tôi. Cho nên, tôi rất mong đợi biểu hiện ngày mai của cậu.
Bùi Đông Lai liền ngạc nhiên, hắn biết được học sinh bảo bối trong miệng của Trần Tử Viết là Tần Đông Tuyết.
Thấy Bùi Đông Lai không nói lời nào, đoàn người Trần Tử Viết liền cười mỉm chào với Cổ Bồi Nguyên, sau đó đi về phía chỗ trống.
----------------
Cùng lúc đó.
Trong một tòa tứ hợp viện ở Yên Kinh.
Tần Đông Tuyết bị giảm lỏng đứng ở trước cửa sổ, tay cầm điện thoại di động, nhìn vào ảnh chụp của Bùi Đông Lai lúc ở Hàng Hồ mà suy nghĩ xuất thần.
- Vừa nghĩ tới ngày mai chúng ta có thể gặp mặt thì tớ liền kích động không thôi. Nhưng nghĩ đến nhanh như vậy, vội như vậy thì tớ có chút lo lắng.
Không biết qua bao lâu, Tần Đông Tuyết chậm rãi lấy lại tinh thần, run rẩy vươn tay, nhẹ khẽ vuốt vuốt gương mặt hơi lộ vẻ gầy gò của Bùi Đông Lai kia trên màn hình điện thoại di động. đau lòng nói:
- Bất quá, tớ vẫn tin cậu, Nạp Lan Minh Châu không phải là người thứ nhất cũng không phải là người cuối cùng bị cậu tát vào mặt. Kế tiếp, cậu hãy để cho đám người kia, những người xem thường cậu cảm thấy hối hận đi.