Trên thực tế, hai người vì lo lắng cho chuyến đi tới Mỹ lần này của Bùi Đông Lai cho nên tối quan trằn trọc cả đêm, gần như không ngủ chút nào.
Mặc dù hai người đều đã biết dương mưu của Bùi Đông Lai nhưng trên thế giới này không có một kế hoạch nào hoàn mỹ không chút tỳ vết... mọi trình tự đều có thể xảy ra một lỗi nào đấy.
- Cho dù thế nào đi chăng nữa thì cậu cũng phải bình an trở về.
Khác với những lần chia tay trước, lần này Hạ Y Na kiên cường không rơi lệ, chỉ là đôi mắt hơi phiếm hồng.
Bùi Đông Lai đưa tay xoa mặt nàng, cười nói:
- Mọi chuyện xong xuôi, tớ sẽ trở về.
- Đông Lai, tuy chuyện này không chỉ là ân oán cá nhân của riêng cậu mà còn ảnh hướng tới vận mệnh của quốc gia nhưng...
Tần Đông Tuyết vẫn như trước, nhẹ giọng nói với Bùi Đông Lai:
- Nhưng tớ vẫn nói lại câu nói kia: mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên, đừng cố quá sức mình.
- Ừ.
Bùi Đông Lai cũng vươn tay xoa mặt Tần Đông Tuyết, gật đầu đáp ứng.
Mấy phút đồng hồ sau, Quý Hồng lái một chiếc Rolls-Royce Phantom tới cửa biệt thự. Trông thấy cảnh Bùi Đông Lai và hai người Tần Đông Tuyết, Hạ Y Na cùng đi ra từ biệt thự, trong lòng nàng không khỏi cảm thấy ghen tỵ nhưng không biểu hiện lên trên mặt.
- Ông chủ yêu quý, hiện tại cách thời gian máy bay cất cánh có mấy phút thôi. Nếu ngài còn muốn làm cái gì thì làm cho lẹ đi.
Thu hồi tâm tư ghen tỵ, Quý Hồng hạ kính xe xuống, cười trêu chọc.
Ngạc nhiên khi nghe được lời của Quý Hồng, cho dù là Hạ Y Na hay Tần Đông Tuyết cũng phải thừa nhận rằng, luận tâm tính, mình không sánh bằng nàng ấy.
Chuyện này không phải là Quý Hồng không yêu Bùi Đông Lai bằng các nàng. Hai nàng đều có thể cảm nhận rõ rệt tình cảm mà Quý Hồng giấu ở sâu tận trong lòng kia.
Quý Hồng và Bùi Đông Lai đã không chỉ một lần cùng nhau trải qua cơn hoạn nạ, hiện giờ nàng còn cùng Bùi Đông Lai đi đối mặt với nguy hiểm.
- Quý tiểu thư, nếu như cô không để ý thì tôi muốn nói với cô mấy câu.
Tần Đông Tuyết bỗng nhiên nói với Quý Hồng.
Ngạc nhiên nhìn Tần Đông Tuyết một cái, Quý Hồng ngẩn người rồi mới cười nói:
- Được.
- Đông Lai, tớ và Quý tiểu thư vừa đi vừa nói chuyện, cậu lái xe đi theo sau bọn tớ nhé.
Thấy vẻ nghi hoặc trên mặt Bùi Đông Lai, Tần Đông Tuyết cười cười nói với hắn.
Bùi Đông Lai gật đầu, cũng không hỏi Tần Đông Tuyết cần nói chuyện gì với Quý Hồng.
- Quý Hồng, tôi biết trong lòng cô đang ghen tỵ với tôi và Y Na.
Tần Đông Tuyết và Quý Hồng đi ra xa mấy chục thước, nàng nghiêng đầu nhìn khuôn mặt xinh đẹp không kém gì mình của Quý Hồng, mở miệng nói ra trước:
- Thực ra... bọn tôi cũng rất hâm mộ cô.
- Há!
Ngạc nhiên khi nghe được lời nói của Tần Đông Tuyết, sắc mặt của Quý Hồng hơi biến đổi, sau đó nàng lại nở một nụ cười mê người quen thuộc:
- Tần Đông Tuyết, tôi nhớ cô không phải là một người đa sầu đa cảm cơ mà. Hôm nay cô làm sao vậy?
- Bọn tôi hâm mộ và ghen tỵ cô có thể trải qua hoạn nạn cùng với cậu ấy, hiện giờ lại cùng sinh cùng tử.
Tần Đông Tuyết nói:
- Tôi và Y Na không làm được việc này.
- Cô đang muốn nói cho tôi biết, Thượng Đế thực công bình sao?
Quý Hồng vẫn nở nụ cười như cũ, chỉ là trong nụ cừoi thiếu đi vài phần thoải mái lại thêm vài phần chua sót.
- Cô yêu cậu ấy không hề ít hơn tôi và Y Na yêu cậu ấy.
Tần Đông Tuyết khẽ lắc đầu, như là đã hạ quyết định nào đó. Nàng cắn môi nói:
- Đợi cho tới khi mọi chuyện kết thúc, chỉ cần cô có thể buông bỏ lòng kiêu ngạo của mình, tôi sẽ không phản đối chuyện hai người ở cùng một chỗ.
- Bởi vì không có gì là tự nhiên sinh ra, cho nên tối sẽ đi tranh đoạt thứ mà tôi thích. Nhưng tôi cũng không phải là kẻ ăn xin.
Bên tai vang vọng lời nói của Tần Đông Tuyết, trái tim của Quý Hồng rung lên liên hồi, nàng dừng bước, lần đầu tiên nhìn thẳng vào Tần Đông Tuyết. Giọng nói nàng lúc này tràn ngập chua sót:
- Cảm ơn trí tuệ rộng lớn của cô nhưng tôi không thể lấy hết dũng khí để buông bỏ lòng kiêu ngạo của mình lần thứ hai!
Nói xong, Quý Hồng xoay người đi tới phía Rolls-Royce Phantom, Tần Đông Tuyết muốn nói lại thôi, cuối cùng không gọi Quý Hồng lại nữa.
...
Sáng sớm ở Đông Hải cũng là chạng vạng ở Nam Mỹ.
Trời sẩm tối, mặt trời đỏ dần hạ xuống đỉnh núi, Battty Ann - người cầm đầu tạm thời của bộ lạc Cuồng Nhân đang trần truồng đứng dưới thác nước, tùy ý để cho dòng nước kia giã thẳng vào thân hình rắn chắc của hắn.
Cách đó không xa, vài tên đại hán đầu đội mũ đan bằng lông chim, mặc quần áo màu trắng rộng thùng thình, đi giày đan bằng lá tre đang đứng nhìn Battty Ann ở dưới thác nước khủng bố đã gần hai canh giờ. Khuôn mặt họ không hề che dấu sự kính sợ.
Thân là "Cuồng Chiến Sĩ", bọn họ đều là cường giả tuyệt đối trong bộ lạc Cuồng Nhân, tương dương với thần vệ trong Thần Võng, u linh trong nghị viên Mafia, thực lực mạnh mẽ, thậm chí.... còn từng cùng tầm với Battty Ann.
Mà hiện giờ, bọn họ đều biết, thực lực của Battty Ann đều vượt xa họ.
- Ha ha...
Đột nhiên, Battty Ann ngửa mặt lên trời cười phá lên. Tiếng cười cuồng ngạo giống như muốn đánh tan phá tan tầng không mà vang vút lên trời.
Chẳng... chẳng lẽ, nhị thủ lĩnh lại đột phá?
Ngạc nhiên nghe tiếng cười của Battty Ann, trong lòng mấy tên Cuồng Chiến Sĩ đều không hẹn mà đoán như vậy.
Thân là tùy tùng trung thành của Battty Ann, họ cũng biết sau thất bại ở lôi đài Bộ đội đặc chủng toàn cầu Đại Bỉ Vũ, nhị thủ lĩnh của bọn họ nhân họa đắc phúc, đạt được đột phá. Từ đó về sau Battty Ann luôn tỉ mỉ nghiên cứu... Dưới tình huống như bây giờ, cũng chỉ có chuyện thực lực tăng lên thì Battty Ann mới có thể hưng phấn nhường này!
- 6 người bọn mày cùng vây công tao đi.
Giống như xác minh phán đoán của sáu tên Cuồng Chiến Sĩ, Battty Ann nhìn về phía họ, cuồng ngạo nói:
- Nhớ kỹ là phải phát động một kích toàn lực!
Hả?!
Nghe được lời nói của Battty Ann, sau gã Cuồng Chiến Sĩ đều biến sắc, không dám phát động công kích.
- Tao đã hoàn toàn tiến nhập đỉnh phong cửu cấp chiến sĩ, hơn nữa còn luyện "Cuồng Hóa" tới mức cực hạn.
Thấy sáu gã Cuồng Chiến Sĩ có điều băn khoăn, Battty Ann kiêu ngạo nói:
- Vậy nên, bọn mày cứ yên tâm công kích đi. Tao muốn kiểm tra "Cuồng Hóa" sau khi luyện tới mức tận cùng thì sẽ có lực phòng ngự thế nào.
- Vâng thưa nhị thủ lĩnh.
Nghe Battty Ann nói như thế, 6 gã Cuồng Chiến Sĩ tỉnh ngộ, ánh mắt kính sợ nhìn Battty Ann đã biến thành sùng bái. Trừ cha Battty Ann là Cuồng Thần ra thì hắn là Cuồng Chiến Sĩ thứ hai luyện "Cuồng Hóa" tới mức tận cùng.
6 gã Cuồng Chiến Sĩ hét lớn một tiếng, lần lượt từ các vị trí bất đồng công kích Battty Ann.
"Rầm! Rầm! Rầm! Rầm! Rầm! Rầm!"
6 thanh âm trầm đục truyền ra, nắm đấm của 6 tên Cuồng Chiến Sĩ đã đánh lên người Battty Ann. Họ chỉ cảm thấy như mình đã đánh vào một tòa núi lớn. Battty Ann không lay động lấy nửa phần, lực phản chấn khủng bố khiến tay bọn họ rung lên.
Biết được lực phòng ngự khủng bố của Battty Ann, 6 gã Cuồng Chiến Sĩ rối rít quỳ rạp dưới đất, quỳ lễ với nhị thủ lĩnh của bọn họ.
Thân là Cuồng Chiến Sĩ, bọn họ rất rõ ràng, bí thuật của cánh cửa "Cuồng Hóa" này có tác dụng lớn nhất không phải chỉ việc tăng cường phòng ngực mà là tăng cường dũng khí, khí thế, khiến cho người tu luyện biến thành dũng sĩ dũng cảm bước tới trước. Hơn nữa, nó còn có thể phát huy lực công kích khủng bố.
Hiện giờ, Battty Ann đã luyện "Cuồng Hóa" tới mức tận cùng, chỉ lực phòng ngực mà đã cường đại đến thế này thì có thể suy nghĩ chút đã biết lực công kích sẽ kinh khủng như thế nào!
Battty Ann cười vừa lòng, hỏi:
- Gần đây tao một lòng bế quan tu luyện, bên ngoài có phát sinh chuyện gì không? Nhất là những chuyện có liên quan tới đứa con của Vũ Thần Hoa Hạ.
- Thưa nhị thủ lĩnh, hai ngày trước chúng ta nhận được tin thức, chuyện "du thuyền Aram" không phải do Guti cứu người bị bắt cóc mà là do đứa con của Vũ Thần Hoa Hạ gây nên.
Một gã Cuồng Chiến Sĩ vẫn quỳ trên dất, nhanh chóng báo cáo:
- Mặc khác, tin tức mới nhất là con của Vũ Thần Hoa Hạ sẽ đi tới New York Mỹ để đàm phán với nghị viện Mafia.
- Ồ?
Battty Ann nghe vậy, đôi lông mày hơi nhướng lên, có vẻ không tin, hỏi lại:
- Cái thằng nhóc cuồng nhạo không kém tao kia lại chạy tới nghị viện Mafia đòi giảng hòa á?
- Thưa nhị thủ lĩnh, bên ngoài truyền tới tin tức như vậy.
Tên Cuồng Chiến Sĩ kia tiếp tục nói:
- Nghe nói, rất nhiều người cho rằng đứa hắn do phải đối mặt với áp lực quá lớn từ phía Thần Võng cho nên chỉ có thể tạm thời xoa dịu quan hệ với nghị viện Mafia. Cũng có người cho rằng, hắn treo tấm biển giảng hòa thực chất là tới nước Mỹ để thực hiện mưu đồ gì đó.
- Cha tao đã xuất hiện chưa?
Battty Ann nghe vậy, trầm ngâm một lát xong lại hỏi.
- Thưa nhị thủ lĩnh, đại thủ lĩnh cho tới giờ vẫn chưa lộ diện.
- Nếu đã thế thì không cần phải xin chỉ thị từ ông ấy.
Battty Ann cười lạnh nói:
- Lần trước, thằng ranh Bùi Đông Lai và con điếm Tô Bồ Đề kia hợp lại bắt nạt tao. Tao tức giận mà không dám nói gì nhưng bây giờ là thời điểm trả lại cho bọn nó. 6 người bọn mày đi tới nước Mỹ với tao!
...
Khi Battty Ann vừa quyết định tới nước Mỹ, trong tòa thảnh cổ - tổng bộ của Thần Võng cũng đang diễn ra cuộc gặp mặt.
- Cá nhân ta cho rằng tên kia không có khả năng giải hòa với nghị viện Mafia. Theo ta thấy, tên đó dựa vào chuyến đi hòa đàm này để tới đó đối phó với nghị viện.
Trong một gian đại sảnh cũ, đứa con của thần Philipps đưa ra lời giải thích của mình, sau đó lại hỏi Dixi:
- Dixi, ngươi thấy thế nào? Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn
- Nếu tên đó muốn đối phó với nghị viện Mafia, hay chính xác hơn là đối phó với gia tộc Gambino thì hoàn toàn không cần làm như vậy, tên đó có thể làm việc này trong bóng tối. Theo cách làm việc của tên này, đúng là không có khả năng thỏa hiệp với địch nhân, cho dù là tạm thời thì cũng không thể!
Lông mày của Dixi lơ đãng nhăn lại, đôi mắt màu tím lóe tinh quang:
- Tuy rằng ta không đoán được mục đích của tên đó nhưng ta không thể không thừa nhận, hắn đã thành công gợi lên lòng hiếu kỳ của chúng ta. Ta nghĩ, đấy đúng là thời điểm hai bên gặp mặt.
- Ta có thể đi cùng ngươi chứ?
Philipps dường như cũng bị lòng hiếu kỳ đánh động, muốn đi cùng.
- Có thể.
- Nếu tên đó thực sự giảng hòa với nghị viện Mafia thì chúng ta sẽ phải châm ngòi cho hai bên tiếp tục tranh đấu hay là sẽ trực tiếp xử lý tên đó?
Thấy Dixi đồng ý cho mình đi, Philipps cũng không tỏ ra hưng phấn mà âm hiểm hỏi.
- Nếu tên đó thực sự giải hòa với nghị viện Mafia thì nó cũng không phải là nó trước kia nữa, không có tư cách để cho ta chờ mong nó trở thành đối thủ của mình.
Dixi hơi nheo mắt lại, nở một nụ cười âm trầm:
- Một đối thủ không đáng chờ mong thì còn lưu lại làm cái gì?
- Nếu tên đó muốn mượn lần này để đối phó với nghị viện Mafia thì sao?
Philipps do dự hỏi.
- Tuy rằng ta còn muốn cho tên đó chút thời gian, nhưng mà... cha chỉ còn một chút thời gian nữa là đã khôi phục hoàn toàn rồi.
Dixi dường như có chút tiếc nuối, không nhịn được một tiếng thở dài:
- Cho nên ta phải mang đầu của tên đó về để giải thích cái chết của Aust và Sonali cho cha!