Khi đó, tuy rằng hắn kích động nhưng mà cũng không dám cam đoan Bùi Đông Lai sẽ giúp Hạ gia.
Sau đó, hắn lại thấy Bùi Đông Lai ôm Hạ Y Na vào lòng, rồi tự mình ôm Y Na về phòng ngủ thì hắn cảm thấy khả năng Hạ gia được Bùi Đông Lai trợ giúp là rất lớn.
Hắn nằm mơ cũng không ngờ rằng, vừa mới nghe xong chuyện của Từ Vạn Sơn thì Bùi Đông Lai liền quyết định ra mặt giúp Hạ gia.
Điều này làm cho Hạ Binh kích động.
“ Reng…Reng..”
Sau đó, không đợi Hạ Binh nói gì thêm, điện thoại trong túi của hắn đã vang lên.
- Thật có lỗi Đông Lai, tôi đi nghe điện thoại một chút.
Nghe tiếng điện thoại vang lên thì Hạ Binh nói xin lỗi với Bùi Đông Lai một câu rồi lấy điện thoại ra.
“Ách?”
Ngay sau đó.
Thấy được số gọi đến này thì đồng tử của Hạ Binh mở to ra, vẻ mặt hơi đổi.
Thấy được vẻ biến hóa của Hạ Binh thì Bùi Đông Lai nhìn ra chủ nhân của số điện thoại này cũng không tầm thường.
Giống như suy đoán của Bùi Đông Lai, chủ nhân của số điện thoại này quả thật là không tầm thường.
Bởi vì.
Hắn họ Cao tên Tường.
Là con của Cao Thế Toàn.
Thấy được số Cao Tường gọi đến thì vẻ mặt Hạ Binh lo lắng, dường như không biết là có nên nghe cuộc điện thoại này hay không?
- Cao thiếu.
Cuối cùng, Hạ Binh vẫn lựa chọn nghe điện.
- Chú Hạ, tôi đang ở khách sạn Cửu Phong, ngài mau để cho Y Na đến đây đi.
Đầu bên kia điện thoại, Cao Tường đang đứng ở sát cửa sổ, một tay cầm điện thoại, một tay cầm điếu thuốc, vẻ mặt thích ý tươi cười.
Nghe được Cao Tường nói thế thì sắc mặt Hạ Binh có chút khó coi.
Bởi vì sau khi ông ngoại Hạ Y Na mất đi, Hạ gia lâm vào tuyệt cảnh thì Hạ Binh phát hiện được Cao Tường vẫn có ý với Hạ Y Na, hắn cố gắng lợi dùng Hạ Y Na ở chung một chỗ với Cao Tường để bảo vệ Hạ gia, bảo vệ tính mạng Tống Hân và Hạ Y Na. Cho nên hắn mới nhịn đau mà thỏa thuận với Cao Tường, cố gắng thuyết phục Tống Hân để Hạ Y Na đi tìm Cao Tường.
Hiện giờ tuy rằng Hạ Y Na đồng ý đi tìm Cao Tường nhưng mà lúc này Bùi Đông Lai lại xuất hiện.
- Thật có lỗi, Cao thiếu, Y Na sẽ không qua.
Trầm mặ một lát, Hạ Binh ngữ xuất kinh nhân.
“Ách?”
Nghe Hạ Binh nói thế thì vẻ mặt Cao Tường liền kinh ngạc, nụ cười trên mặt liền biến mất, điếu thuốc trên tay hắn cũng rớt xuống trên thảm.
Kinh ngạc sao?
Đúng vậy!
Bởi vì biết Hạ gia lâm vào tuyệt cảnh, bởi vì nhìn ra Hạ Binh muốn lợi dụng Hạ Y Na cùng hắn cùng một chỗ, trèo cao vào Cao gia, do đó để hóa giải nguy cơ lần này. Hắn liền chủ động đặt phòng ở đây, để Hạ Y Na chủ động đến nơi này.
Sở dĩ hắn nôn nóng như vậy là bởi vì hắn muốn nhìn thấy Hạ Y Na giống như là một nô tỳ, chủ động cởi bỏ quần áo trước mặt hắn, cam tâm tình nguyện quỳ rạp dưới háng của hắn.
Vì muốn tận hứng cả đêm nên hắn đã mang theo 2 hộp xuân dược, một hộp giành cho nam, cho dù chinh chiến cả đêm cũng có thể cam đoan kim cương bất khuất. Mà hộp giành cho nữ thì sau khi ăn vào ngọc nữ cũng sẽ biến thành dâm phụ.
Cho nên, luc này nghe được Hạ Binh nói là Hạ Y Na không tới thì Cao Tường có thể không kinh ngạc sao?
Vài giây sau, Cao Tường lấy lại tinh thần.
Hắn lạnh giọng chất vấn:
- Sao lại thế? Chẳng lẽ Y Na không muốn đến sao?
Hiển nhiên ở Cao Tường xem ra, lấy tình huống hiện giờ thì Hạ gia không có khả năng đối kháng được với Từ Vạn Sơn. Cho nên, trừ việc Hạ Y Na không muốn đến thì hắn không nghĩ ra được nguyên nhân khác.
- Vâng, Cao thiếu.
Hạ Binh nghe vậy cũng không nói cho Cao Tường biết tin tức Bùi Đông Lai xuất hiện.
"Tê "
Lại nghe Hạ Binh nói như thế thì Cao Tường liền tức giận, dưới ánh đèn, vẻ mặt hắn đã trở nên âm trầm:
- Hạ Binh, ông cho rằng ta là cái gì?
- Cao thiếu, tôi…
Hạ Binh cố gắng giải thích.
Nhưng mà.
Không đợi Hạ Binh đem lời nói hết, Cao Tường đã cắt ngang lời nói của hắn.
- Hạ Binh, lúc trước cha ta mang ta đến Hạ gia cầu hôn thì Hạ Y Na đã cự tuyệt ta. Hiện giờ, ông ngoại cùng với cha của Hạ Y Na đã chết, Hạ gia lâm vào nguy cơ, ông cố gắng muốn để cho Hạ Y Na treo cao, nương nhờ vào Cao gia để hóa giải nguy cơ nên đã chủ động tìm ta nói chuyện. Ta đại nhân đại lượng không nhớ tới chuyện cũ, đề nghị chỉ cần Y Na nguyện ý thì chúng ta có thể làm bạn, hơn nữa chủ động mời Y Na đu ăn tối để an ủi nàng. Hiện giờ, ông lại nói nàng không tới sao? Ông cho rằng ta là một con khỉ, ông muốn giỡn thì giỡn phải không?
Cao Tường nói xong thì càng cảm thấy tức giận, tuy rằng hắn không nghĩ tới sẽ giúp Hạ gia nhưng mà đối mặt với việc Hạ Y Na tìm tới cửa thì hắn cũng rất muốn, hắn cảm thấy rằng sau khi mình XXX xong nàng rồi sẽ đá bay nàng.
Hiện giờ, đồ chơi đã đến dưới háng lại bay đi, hắn có thể không tức sao?
Đối với Hạ Binh mà nói thì hắn sẽ đoán được Cao Tường sẽ không kết hôn với Hạ Y Na thậm chí sẽ không giúp Hạ gia nếu không thì hắn cũng không có nói với Tống Hân rằng cố gắng để Hạ Y Na mang thai, rồi bức bách Cao gia ra mặt.
Vì thế, nghe xong những lời này của Cao Tường thì tự nhiên Hạ Binh hiểu được những lời nói của Cao Tường đều là lời gia dối.
Hiểu được điểm này, Hạ Binh trầm ngâm một chút, nói:
- Cao thiếu, cậu cũng biết, lấy tính khí quật cường của Y Na thì nếu nó không đồng ý thì tôi cũng không có biện pháp.
- Hắc, hảo cho một câu không có biện pháp? Ông cmn ông là cái chó gì? Ta nói cho ông biết, Hạ Binh sự việc là do ông nói ra, hiện tại ông muốn thu hồi lại lời nói cũng không có cửa đâu.
Cao Tường liền mất đi kiên nhẫn, lộ ra bộ mặt thật:
- Đừng trách ta không nhắc ông, vấn đề của tập đoàn Hạ thị không chỉ có một điểm, nếu ông đã đùa giỡn ta thì cũng đứng trách ta không khách khí.
“ Lộp bộp”
Mắt thấy Cao Tường vạch mặt thì trái tim của Hạ Binh không khỏi trầm xuống, lấy thực lực hiện giờ của Hạ gia thì đối phó với Từ Vạn Sơn là dựa vào Bùi Đông Lai, nếu có thêm Cao gia nữa thì làm sao đây?
- Ta cho ông 30’.
Cao Tường mở miệng lần nữa sau đó không đợi Hạ Binh trả lời, liền trực tiếp cúp điện thoại.
"Đô... Đô..."
Nghe tiếng "Đô... Đô..." thì Hạ Binh liền hối hận không thôi.
- Chú Hạ, sao thế.
Bùi Đông Lai mở miệng, tuy rằng dựa vào thính lực biến thái của mình thì hắn đã nghe được cuộc nói chuyện của Hạ Binh và Cao Tường nhưng mà hắn lại muốn biết chi tiết hơn.
“Haiz..”
Hạ Binh thở dài cất điện thoại, sắc mặt xấu hổ nhìn Bùi Đông Lai, nói:
- Thật ngại quá, Đông Lai, tôi…
Mấy phút sau.
Hạ Binh đem mọi chuyện nói cho Bùi Đông Lai.
- Chú Hạ, cứ để việc này cho tôi xử lý.
Bùi Đông Lai suy nghĩ một lát rồi nói.
- Cảm…cảm ơn cậu, Đông Lai.
Hạ Binh cảm động đến rối tinh rối mù.
Bùi Đông Lai không nói gì thêm mà là cầm điện thoại lên, bấm số của Trần Quốc Đào.
- Thật xin lỗi thủ trưởng, đã quấy rầy ngài nghỉ ngơi.
Điện thoại được chuyển, Bùi Đông Lai liền mở miệng nói trước.
- Thằng nhóc, đừng có giả bộ với ta.
Đầu bên kia điện thoại, thân là nhân vật của quân khu Giang Ninh, Trần Quốc Đào tức giân nói:
- Nói đi, muộn như thế này rồi mà tìm ta, có chuyện gì sao?
Bùi Đông Lai xấu hổ, nói thẳng vào vấn đề:
- Trần gia gia, là như vậy, ngài cũng biết là tổng tư lệnh quân khu Tây Nam vì đột quỵ nên đã đột nhiên qua đời.
- Việc này ta biết, lão Tống cùng ta có qua lại với nhau. Vốn là ta định đến đưa hắn đi một đoan đường nhưng vì công việc quá nhiên nên không thể phân thân, đành phải nhờ người đưa vòng hoa đến viếng thăm.
Trần Quốc Đào thở dài, hắn cảm thấy tiếc hận đối với ông ngoại của Hạ Y Na.
- Trần gia gia, nói vậy là ngài cũng biết Tống tư lệnh có một người con rể tên là Hạ Hà?
Bùi Đông Lai lại nói:
- Ngay tại lúc Tống tư lệnh qua đời thì con rể của hắn là Hạ Hà cũng chết ở biên cảnh.
- Oh?
Trần Quốc Đào biết Hạ Hà nhưng lại không biết rõ cái chết của Hạ Hà, nghe Bùi Đông Lai nói như vậy thì không khỏi sững sờ.
- Trần gia gia, nói như vậy thì ngài cũng biết thân phận của Hạ Hà.
Bùi Đông Lai tiếp tục nói:
- Trong quá trình làm giàu của mình thì Hạ Hà có không ít cừu nhân, hiện giờ Tống tư lệnh cùng Hạ Hà đã mất đi, điều này đã khiến cho hậu nhân của Tống tư lệnh lâm vào tuyệt cảnh.
- Tiểu tử, có gì thì cứ nói thẳng đi, không nên lòng vòng với lão tử.
Trần Quốc Đào mơ hồ đoán được cái gì.
Bùi Đông Lai cũng không khách sáo nữa:
- Cháu nhờ ngài gọi điện cho người của quân khu Tây Nam, nói với bọn họ rằng tánh mạng của hậu nhân Tống tư lệnh gặp nguy hiểm, nhờ quân khu Tây Nam phái người, bảo vệ hậu nhân của Tống tư lệnh vài ngày.
- Được.
Trần Quốc Đào đáp ứng, sau đó hỏi lại:
- Tiểu tử, cậu sẽ không ra mặt giúp hậu nhân của Tống tư lệnh đó chứ?
- Cảm ơn Trần gia gia.
Bùi Đông Lai né tránh câu hỏi của Trần Quốc Đào.
Trần Quốc Đào nghe vậy thì liền tức giân, chửi má nó:
- Thằng nhóc, cmn, từ ngày cậu từ Yên Kinh trở về cũng không đến gặp lão tử. Khi gặp việc phiền toái lại gọi điện cho lão tử, hơn nữa còn che dấu lão tử, cậu cmn, có phải cậu chán cơm rồi phải không?
- Báo cáo thủ trưởng, đợi sau khi chuyện này kết thúc thì cháu sẽ tự mình đến nhà chịu đòn nhận tội.
Bùi Đông Lai nói.
- Cút đi cho lão tử.
Trần Quốc Đào cười mắng một câu, sau đó cúp điện thoại.
Xử lý xong việc này thì Bùi Đông Lai yên lòng, hắn xuống lầu nói chuyện với nvt một lát rồi lấy xe đi đến khách sạn quốc tế Cửu Châu.
25’.
Trong một gian phòng xa hoa của khách sạn quốc tế Cửu Châu.
Cao Tường không kiên nhẫn mà nhìn đồng hồ trên tay, phát hiện được lúc này chỉ còn 2’ nữa là đến lúc Hạ Binh trả lời yêu cầu của mình.
- Con gái điếm này.
"Ba!"
Phát hiện này làm cho Cao Tường vô cùng tức giận, hắn đứng dậy đá một cái vào chiếc ghế ở bên cạnh.
“ Cốc…Cốc”
Sau đó, không đợi cho Cao Tường lấy chiếc áo khoác trên giá để đồ thì bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.
“Ách?”
Nghe được tiếng gõ cửa thì Cao Tường vốn ngẩn ra sau đó ý thức được cái gì. Hắn liền hưng phấn không thôi, liền ngồi vào ghế dựa, bắt chéo chân lên, hắng giọng một cái rồi nói:
- Vào đi.
“ Két!”
Cửa mở ra, Bùi Đông Lai đi vào phòng.
- Mày….mày là ai?
Thấy Bùi Đông Lai đi vào phòng thì nụ cười trên mặt của Cao Tường đã biến mất, sau đó hắn nhíu mày, nói:
- Ai bảo mày vào đây?
Không trả lời.
Bùi Đông Lai bước về phía Cao Tường.